Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hiện tại Tề Đan Đan mới mang thai hơn hai tháng, sợ thai khí không ổn, hai người nói chuyện một lúc liền lái xe chuẩn bị trở về tiểu khu.
Dọc theo đường đi, Vu Chi đều có thể cảm giác được cảm xúc hoảng loạn của Tề Đan Đan.
Mãi đến khi Vu Chi chạy xe của cô nàng vào gara, hai người từ gara đi ra.
Vu Chi thấy Tào Cảnh Ngôn đứng ở cửa, cô vừa lòng gật đầu với Tề Đan Đan: “Người chồng tương lai này của cậu không phải cũng khá tốt sao, thấy chúng ta trở về lập tức ra đón, có lẽ vẫn luôn chú ý đến động tĩnh bên ngoài đấy.”
Tề Đan Đan cũng nhìn qua theo tầm mắt cô, nở nụ cười gượng gạo: “Ừm, đối xử với tớ cũng không tồi.”
Nếu không cô nàng cũng sẽ không đồng ý gả cho anh chàng trong trạng thái sợ kết hôn.
Vu Chi nhéo nhéo gương mặt đang cười khổ của cô nàng: “Được rồi, nhanh chạy vào đi, giờ cũng đã cuối thu rồi, buổi tối trời lạnh dễ bị cảm lắm đấy.”
“Cậu đừng đi, ăn cùng tớ bữa cơm đã.” Tề Đan Đan giữ chặt tay cô, làm nũng nói: “Trong lòng tớ vẫn đang hoảng lắm.”
Khủng hoảng tiền hôn nhân, hơn nữa còn mang thai, cảm xúc của cô nàng không ổn định, Vu Chi có thể hiểu được.
Cô do dự một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Tào Cảnh Ngôn thấy các cô đứng bất động trong sân liền đi tới.
Trên bàn cơm, Vu Chi bị hai người bọn họ ngược muốn hộc máu, Tào Cảnh Ngôn đối với cô nàng tốt như vậy, thật sự không hiểu tại sao Tề Đan Đan lại có cảm xúc bất an như thế.
Bây giờ thời tiết vừa mới bắt đầu chuyển lạnh, Tào Cảnh Ngôn liền thêm đệm vào ghế của bàn ăn, nói rằng làm vậy sẽ giữ ấm trong mùa đông, Đan Đan ngồi cũng thoải mái.
Ăn cơm xong, ba người vừa mới ngồi xuống ghế sô pha chuẩn bị xem phim điện ảnh.
Chuông cửa liền vang lên.
Bảo mẫu trong nhà Tề Đan Đan ra mở cửa, một người đàn ông từ ngoài cửa bước vào.
Anh hẳn là đã tắm xong, thay sang một bộ quần áo thường ngày, quần jeans màu xanh nhạt khoe ra cặp chân dài của anh một cách hoàn hảo.
Thấy người đi đến, Tào Cảnh Ngôn lập tức vẫy tay mời anh vào.
Lục Bách Sâm cũng không khách khí, anh đổi dép lê, đi đến trước sô pha, ngồi xuống chỗ bên cạnh của Vu Chi.
Tề Đan Đan nhịn không được trêu chọc nói: “Sâm ca đây là sợ em bắt cóc mất Vu Chi sao? Mới hơn giờ đã tới đây rồi.”
Lục Bách Sâm da mặt cũng đủ dày, giải thích: “Bên ngoài tối quá, anh sợ cô ấy đi về sẽ sợ.”
Tề Đan Đan vẻ mặt ái muội tấm tắc hai tiếng, lại lần nữa hỏi: “Sâm ca, em muốn mượn tiểu Chi mấy ngày có được không? Em muốn ngủ cùng cô ấy.”
“Không được.”
“Không cho.”
Hai người đàn ông đồng thanh trả lời.
Tề Đan Đan một chân đá vào Tào Cảnh Ngôn bên cạnh cô nàng, không vui hỏi: “Tại sao chứ?”
Tào Cảnh Ngôn cứng cổ hỏi: “Em ngủ cùng tiểu Chi, anh đây ngủ chỗ nào?”
“Vô nghĩa, đương nhiên là về nhà của anh.”
Tào Cảnh Ngôn lập tức di chuyển thân mình, ngồi dựa vào gần Tề Đan Đan, ôm lấy cánh tay của cô, ngạo kiều nói: “Anh không về đâu.”
Tề Đan Đan lườm Tào Cảnh Ngôn một cái, không hề để ý tới anh chàng nữa, ngược lại hỏi Lục Bách Sâm: “Sâm ca, tại sao anh không cho mượn?”
“Cô ấy còn phải về cho mèo ăn.”
Lý do vô cùng sượng trân, vậy mà Lục Bách Sâm lại nói vô cùng thuyết phục.
Trực tiếp khiến cho Tề Đan Đan sửng sốt, Vu Chi ngồi bên cạnh anh, cố gắng nhịn cười làm dáng vẻ xem TV.
“Đây là cái lí do gì, anh không cho nó ăn được sao.”
Lục Bách Sâm vẫn từ chối: “Anh không thích mèo.”
“Vậy bảo mẫu nhà anh đâu?”
“Ngủ.”
“………”
Rõ ràng chính là Lục Bách Sâm không muốn cho mượn, nhưng lại không nói thẳng ra, cứ nhất định phải trả lời một cách ‘bất ổn’ như vậy. (gốc là “muộn tao” nhưng mà mình vẫn chưa biết để thế nào cho hay
)))
Giống như trong nhà chỉ có mình anh là không cần Vu Chi vậy.
Vu Chi nhịn không được xô đổ bậc thang của anh, cô nhỏ giọng nói: “Sâm ca, nước và thức ăn cho mèo là chế độ tự động.”
Lời vừa ra khỏi miệng liền kéo tới một đôi mắt với hai con ngươi đen nhánh, nhìn chăm chú.
Vu Chi nhướn mày với anh, cô lè lưỡi.
Biểu cảm vô cùng vui vẻ.
Tề Đan Đan lại không phải đứa ngốc, đương nhiên cô nàng cũng có thể nghe ra anh có ý gì, cô nàng nhịn không được trêu chọc: “Sâm ca, không ngờ anh lại dính người đến vậy nha.”
Không đợi Lục Bách Sâm mở miệng, Vu Chi vội tiếp lời: “Không phải đâu, là tại buổi tối tớ không ôm Sâm ca liền không ngủ được.”
Bởi vì những lời này của Vu Chi, khóe miệng của Lục Bách Sâm không ngừng nhếch lên.
Từ trong nhà Tề Đan Đan ra ngoài, hai người bước trên những phiến đá xanh lát trên đường, bàn tay to lớn của Lục Bách Sâm nắm lấy tay nhỏ mảnh khảnh của cô, hai người tay trong tay.
Đêm cuối thu, nhiệt độ hạ xuống hơn mấy độ, nhưng lúc này, cảm giác một chút cũng không lạnh.
Buổi chiều ở quán cà phê, hai người chuyện nổ như pháo rang, Tề Đan Đan bởi vì mang thai nên uống nước ấm, Vu Chi gọi hai ly cà phê.
Kết quả đã hơn giờ, cô vẫn rất có tinh thần, hơn nữa ngày càng tràn trề năng lượng.
Nhưng thật ra người đàn ông bên cạnh cô đã buồn ngủ rồi. Anh mang theo giọng mũi răn dạy: “Phải đi ngủ rồi, sau trận này không được chơi nữa.”
Vu Chi bận chơi game, không nghe thấy anh nói.
Mãi đến khi một cái vỗ đánh xuống mông cô: “Nghe thấy không?”
Vu Chi không kiên nhẫn nói: “Ai nha, em còn chưa buồn ngủ đâu, em đeo tai nghe sẽ không làm phiền đến anh, anh cứ ngủ trước đi.”
“Không được, ngày mai em còn phải dậy sớm đi làm, buổi tối không thể thức quá muộn.”
“Nhưng mà em vẫn chưa buồn ngủ.”
Lục Bách Sâm thức giận nói: “Bỏ điện thoại xuống liền buồn ngủ.”
Lúc cô vừa mới chơi xong một ván, một bàn tay to vươn đến, lập tức cướp đi điện thoại trong tay cô.
Bên tai Vu Chi đột nhiên truyền tới giọng anh thầm thì: “Đi ngủ.”