Cuối cùng, Lục Bách Sâm vẫn mua chậu trầu bà kia.
Vu Chi treo nó ở chỗ rẽ cầu thang.
Trương Mạn Chi nấu cơm, Vu Chi liền ngoan ngoãn ở bên cạnh giúp đỡ.
Lục Bách Sâm ngồi ở sô pha xem TV.
Trương Mạn Chi không giống những bà mẹ chồng khác, khi có con dâu không phải thúc giục sinh con thì chính là dạy cách hầu hạ chồng.
Hai người bọn họ ở cạnh nhau, ngược lại còn giống hai chị em hơn.
Họ cùng nhau thảo luận về bộ phim truyền hình yêu thích nhất gần đây, về phim điện ảnh, về tiểu thuyết, manga anime, quần áo, túi xách…. và đủ thứ chuyện khác.
Bọn họ có rất nhiều đề tài chung, có đôi khi mẹ chồng đến, Lục Bách Sâm còn phải đứng sang một bên nhường chỗ.
Nghe được tiếng cười nói vui vẻ trong nhà bếp, Lục Bách Sâm ở phòng khách đứng ngồi không yên, anh đi đến dựa vào cạnh cửa bếp, nhìn hai người phụ nữ vừa nói vừa cười, hoàn toàn không có một chút để ý nào với anh.
Đến khi nghe được Trương Mạn Chi nói: “Gần đây mẹ ở nhà bận tìm phim truyền hình, cả ngày hết ăn rồi ngồi, cảm giác hình như có mỡ bụng rồi.”
Lục Bách Sâm thuận miệng tiếp lời: “Nên tập thể hình.”
Trương Mạn Chi nghe xong vậy mà còn đồng ý: “Mẹ cũng thấy nên làm vậy, đúng rồi, không phải thân thể tiểu Chi cũng kém sao? Không thì hai mẹ con mình cùng đi làm thẻ tập gym đi, mẹ nhớ trên đường đến nhà các con có một phòng tập thể thao mà, rảnh thì mình cùng đi xem.”
Vu Chi cười trả lời: “Dạ.”
Lục Bách Sâm cảm nhận được một ánh mắt sắc như đao tràn đầy lửa giận cùng oán niệm.
Trương Mạn Chi bận nấu cơm nên không nhận ra sau lưng mình đã sảy ra chuyện gì, bà tiếp tục nói: “Vậy mình thống nhất nhé, hai ngày nữa mẹ sẽ đi xem phòng tập kia thế nào.”
Trong lòng Vu Chi hận không thể đánh cho Lục Bách Sâm một trận, ngoài miệng cô vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Vâng.”
Trương Mạn Chi vừa đi, Vu Chi đứng ở huyền quan liền tức giận cắn một cái lên cánh tay anh.
Lục Bách Sâm nhìn bộ dạng tức muốn hộc máu của cô, cười nói.
“Tức giận vậy sao?”
Vu Chi cũng chỉ muốn cắn cho hả giận, tất nhiên cô không dám cắn mạnh, nhìn dấu răng trên cánh tay anh, hỏa khí trong lòng cô lập tức hạ nhỏ không ít.
Cô ngẩng đầu, tức giận trừng mắt nhìn Lục Bách Sâm, giận dữ nói: “Anh nói xem, người ta đều là người yêu hoặc chị em thân thiết, nào có ai là mẹ chồng con dâu cùng đi tập thể hình bao giờ.”
Lục Bách Sâm xoa xoa tóc cô, vuốt lông cho cô.
“Anh chỉ thuận miệng nói một câu, không ngờ mẹ sẽ lôi em cùng đi.”
Vu Chi lườm anh một cái, không muốn để ý đến anh.
Lục Bách Sâm vốn định ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày nữa, nhưng sáng hôm sau Vu Chi liền bò dậy đi làm.
Một mình anh ở nhà nhàm chán nên cũng thu dọn một chút rồi đến công ty.
Một ngày xin nghỉ, Vu Chi bị đồng nghiệp tra hỏi sao không đi làm, cô đành trả lời trong nhà có việc nên phải xin nghỉ.
Một câu nói chọc ra không ít hâm mộ cùng oán hận của mọi người.
Gần đây chính là thời điểm công ty bận nhất, trong đó bộ Tiêu thụ càng có khí thế ngất trời.
Tăng ca vẫn chưa hết việc, sao còn có thể xin nghỉ chứ.
Đúng lúc này, Quách Khải từ trong văn phòng đi ra, ông ta tuần tra một vòng rồi mới nói: “Vu Chi, cô cùng với Đình Đình đi ký cái hợp đồng kia đi.”
Vu Chi bình tĩnh nói một tiếng đồng ý, lại khiến những người khác cực kì hâm mộ.
Trong đó có một nữ đồng nghiệp bất mãn đứng dậy hỏi: “Trưởng phòng, không phải hôm qua ông nói hợp đồng kia là tôi cùng đi với Đình Đình sao, tại sao hôm nay liền biến thành Vu Chi rồi?”
Quách Khải quay đầu nhìn cô ta, giải thích: “Người đến đàm phán hợp đồng lần này là người Pháp, Vu Chi tinh thông tiếng Pháp, hôm qua tôi vốn định để cô ấy đi nhưng hôm qua cô ấy có việc nên tôi mới nghĩ là để cô thay….”
Câu nói tiếp theo không cần nói cũng biết.
Người nọ không phục hừ lạnh một tiếng, ngồi về chỗ của mình.
Thật ra việc đoạt hợp đồng này ở phòng Tiêu thụ cũng thường xảy ra, dù sao thì bọn họ cũng dựa vào thành tích mà tính phần trăm, đương nhiên ai cũng muốn việc nhẹ mà thành tích cao.
Đình Đình là người cũ trong bộ phận của bọn họ, tháng nào cô ấy cũng đạt thành tích tối đa, nói đơn giản chính là năng lực mạnh nhất.
Thật ra hôm nay Vu Chi đi qua, cũng chỉ nhận vai phiên dịch mà thôi.
Địa điểm chính là bên cạnh phòng họp.
Lục Bách Sâm vốn muốn xuống dưới nhìn xem Vu Chi làm việc thế nào, kết quả vừa ra khỏi thang máy liền mơ hồ nghe được một giọng nói quen thuộc ở cách vách.
Một giọng nói lưu loát chuẩn Pháp, tuy rằng đây là lần đầu tiên được lên bàn đàm phán nhưng cô cũng không hề lo sợ, ngược lại giọng nói còn tràn đầy tự tin và bản lĩnh.
Lục Bách Sâm đứng ngoài cửa phòng họp một hồi, lại nghe được tiếng hai người phụ nữ phối hợp ăn ý, khóe miệng lộ ra nụ cười vui mừng.
Xem ra cô làm việc rất nghiêm túc nỗ lực.
Vì Vu Chi cùng Đình Đình phối hợp nên hợp đồng này bắt tới tay rất dễ dàng.
Có điều, rất nhanh đã đến giờ ăn trưa, Vu Chi ở trong nhà vệ sinh bị người ta chặn lại.
Người chặn cô, không ai khác chính là người không phục sự sắp xếp của trưởng phòng lúc sáng, Lý Giai Giai.
Cửa nhà vệ sinh đã bị cô ta khóa trái, bên trong chỉ có hai người bọn họ.
Vu Chi nhàn nhạt liếc cô ta một cái, chỉ tập trung rửa tay.
Lý Giai Giai tức giận đứng bên cạnh cô: “Vu Chi, cô là người mới vừa mới đến được một tháng mà đã dám đoạt hợp đồng của tôi, cô có phải hơi quá đáng rồi không.”
Giọng nói của Vu Chi lạnh lùng: “Đó là trưởng phòng sắp xếp, như vậy là đoạt à?”
“Đừng có lấy trưởng phòng ra áp chế tôi, cô làm việc này, thật không tốt bụng chút nào, cô biết không?”
Vu Chi nhìn bộ dạng tức giận của cô ta, chỉ bình tĩnh à một tiếng.
“Cô…. cô đây là có cái thái độ gì đấy?” Lý Giai Giai tức muốn hộc máu.
Vu Chi vò giấy lau tay đáp vào thùng rác, hỏi: “Cô muốn tôi có thái độ như thế nào?”
Lý Giai Giai vẫn luôn cảm thấy người mới này có tính cách khá tốt, bình thường luôn cười vui vẻ, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, người khác tìm cô giúp đỡ, cô cũng rất ít khi từ chối.
Thật ra hôm nay, cô ta thấy Vu Chi bắt được hợp đồng có thành tích cao như vậy, trong lòng khó chịu nên muốn trách móc cô vài câu.
Không ngờ đối phương căn bản không coi cô ta ra gì.
Vu Chi liếc nhìn cô ta một cái, trực tiếp mở cửa nhà vệ sinh ra ngoài.
Người mới vừa đến công ty đều sẽ bị bắt nạt, Vu Chi đương nhiên biết.
Nếu Lục Bách Sâm biết cô bị bắt nạt, chắc chắn anh sẽ đau lòng, thậm chí tức giận, cho nên Vu Chi vẫn luôn chịu đựng không nói.
Vừa mới bắt đầu, vì cô cùng Trịnh Lan chưa thuần thạo công việc nên không biết đã bị Lý Giai Giai và đám người cũ đoạt đi không ít hợp đồng.
Vu Chi không để ý đến tiền lương và thành tích công việc, cho nên tâm tình của cô cũng không chịu ảnh hưởng quá lớn.
Nhưng Trịnh Lan bởi vì một tuần không có thành tích mà áp lực, trốn trong nhà vệ sinh khóc thầm.
Nếu không phải Vu Chi an ủi cô ấy sẽ không bị đuổi thì có lẽ ngay cả kì thực tập cô ấy cũng không vượt qua được.
Giữa trưa, Vu Chi lại như cũ lên tầng ăn cơm, lúc xuống dưới cô lại bị Lý Giai Giai chặn ở cửa thang máy, cô ta hỏi cô chạy lên tầng làm gì?
Vu Chi nhìn cô ta bày ra dáng vẻ tôi đã bắt được nhược điểm của cô, tức giận đáp trả: “Liên quan gì đến cô?”
Nói rồi, Vu Chi đẩy cô ta ra, đi vào văn phòng.
Mấy ngày sau đó, Vu Chi phát hiện ra Lý Giai Giai vẫn luôn theo dõi mình.
Tới ngày thứ tư, cô nhận được một tin nhắn WeChat từ Lý Giai Giai.
Lý Giai Giai: Thì ra là cô cùng tổng giám đốc có một chân.
Lý Giai Giai: Thật đúng là đã xem thường cô rồi.
Có điều Lý Giai Giai không ngờ chính là khi Vu Chi thấy được tin nhắn này, cô không những không hề hoảng loạn mà ngược lại còn tặng cho cô ta một cái xem thường, tin nhắn cũng không thèm trả lời cô ta.
Lý Giai Giai: Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy.
Lý Giai Giai: Làm sao thế, chột dạ rồi?
Vu Chi: Hợp đồng này trích phần trăm ra nhiều lắm cũng chỉ được một nghìn, đến nỗi cô phải hao tâm phí lực như vậy để chèn ép tôi à? ( tệ được tr rưỡi ạ)
Lý Giai Giai nhìn đến lời này, tức muốn hộc máu.
Có điều….nhiều nhất một nghìn, nếu hợp đồng này là của cô ta, chỉ cái trích phần trăm này cũng đủ cho một tháng tiền nhà của cô ta rồi.
Bây giờ đã không còn là vấn đề đoạt hợp đồng nữa, mà Lý Giai Giai cô ta ngứa mắt người mới này.
Đặc biệt là cô ta phát hiện ra bí mật giữa Vu Chi và tổng giám đốc.
Nghĩ đến nhược điểm mà cô ta vừa nắm trong tay, tâm tình Lý Giai Giai liền thoải mái.
Cô ta muốn nhìn dáng vẻ thấp thỏm lo âu cả ngày của Vu Chi.
Lý Giai Giai: Cô không sợ tôi sẽ nói chuyện này cho phu nhân của Lục tổng sao.
Vu Chi: À, vậy cô đi nói đi.
Vu Chi: Có cần tôi giúp cô gọi điện thoại cho cô ấy không?
Lý Giai Giai tức không thở được: Cô…. cô thật vô liêm sỉ.
Vu Chi học theo cô ta, trả lời: Cô…. đầu óc cô thật có vấn đề.
Gửi xong tin nhắn đó, Vu Chi liền quẳng điện thoại sang một bên.
Mà những lời này của cô cũng trực tiếp chọc giận Lý Giai Giai.
Chưa đến giờ trưa, tin đồn người mới của phòng Tiêu thụ tên Vu Chi cùng tổng giám đốc Lục có gian tình đã truyền ra khắp toàn bộ công ty.
Vu Chi nhìn bọn họ bàn tán về chuyện của mình, thậm chí có người còn to gan dám trực tiếp đến hỏi chuyện của cô cùng Lục tổng đang lan truyền trong công ty có phải là thật hay không.
Vu Chi nói không phải, kết quả tin đồn khác truyền ra, cô là người dám làm không dám nhận, chỉ biết nói lời dối trá, đạo đức giả.
Là có người đến hỏi, Vu Chi nói là thật, kết quả lại có lời bàn tán khác, cô không những làm tiểu tam mà còn rất kiêu ngạo.
Cuối cùng, Vu Chi cũng coi như được mở rộng tầm mắt sự đáng sợ của dư luận.
Lại tiếp tục có người đến hỏi, lần này cô dứt khoát làm ngơ, lạnh mặt coi như không nghe thấy, không để ý nữa.
Thái độ như vậy khiến danh tiếng của cô càng kém.
Chờ đến khi Lục Bách Sâm biết được chuyện này, trong công ty đã đem Vu Chi ra nói không ra gì rồi.
Nghe được những lời đồn này, mặt Lục Bách Sâm cũng đen sì.
Phòng Tiêu thụ:
Vu Chi đứng trước bàn làm việc của Lý Giai Giai, lạnh mặt nói: “Ai cho phép cô ở trong công ty loan truyền tin đồn về tôi, cô có tin tôi kiện cô tội phỉ báng không?”
Lý Giai Giai hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, vẻ mặt đắc ý cười: “Cô gấp với tôi cái gì, mấy tin đồn đó cũng không phải do tôi tự mình truyền ra, hơn nữa, loại chuyện không biết xấu hổ như vậy cô cũng làm rồi, bây giờ lại sợ hãi người khác bàn tán, có phải hơi muộn hay không.”
Những người khác nhỏ giọng phụ họa: “Đúng vậy, bản thân làm được còn không cho người khác nói.”
“Lục tổng lúc trước chưa từng tới phòng Tiêu thụ của chúng ta, trong thời gian này lại cứ hai ngày một chuyến đi chăm chỉ như vậy, giờ mới thấy hóa ra là bởi vì cô nha.”
“Tôi cũng muốn nói, một nhân viên bình thường như vậy sao có thể có túi LV, Chanel, Gucci…. những thương hiệu túi này, cứ như hận không thể mỗi ngày đổi một cái ấy.”
“Còn có trang sức trên người cô ta, phần lớn đều là sản phẩm của các nhãn hiệu dưới trướng công ty của chúng ta, lúc đầu tôi còn tưởng đó là hàng chế phẩm, dù sao thì tùy tiện lấy một cái lắc tay cũng là tiền lương một năm của chúng tôi đấy.”
“Đúng đúng đúng, lúc trước không phải chúng ta cũng lén bàn luận xem những thứ này của cô ta rốt cuộc có phải hàng thật hay không sao.”
Vu Chi nghe những giọng nghị luận nhỏ bên tai, ánh mắt ngày càng lạnh.
Lý Giai Giai thấy mọi người đều đứng về phía mình, trên mặt càng thêm đắc ý: “Ai nha, sao có thể nói đồ của người ta là giả chứ, đây chính là người ta từng đêm từng đêm ngủ, bồi ra được đấy…”
“Chát.”
Lý Giai Giai còn chưa nói xong, má trái của cô ta đã nóng rát.
Vu Chi vậy mà không hề do dự hung hăng tát cho cô ta một cái.
Căn phòng vốn còn ầm ĩ ngay lập tức an tĩnh.
Lúc Lý Giai Giai phản ứng lại, cô ta mở lớn hai mắt, tức giận hét lên: “Vu Chi, mày cái con tiện nhân này….”
“Chát.”
Vu Chi nâng tay, lại một lần nữa tát xuống.
Vu Chi biết cô đánh không lại cô ta, nhưng vừa rồi nghe thấy những gì Lý Giai Giai nói, cô vẫn không nhịn được phải động thủ.
“Mày! Tao liều mạng với mày.” Làm trò mất mặt trước nhiều người như vậy, Lý Giai Giai bị ăn hai cái tát, cô ta tức đỏ cả mắt, cắn răng lao đến chỗ Vu Chi.
Vu Chi tránh sang một bên, Lý Giai Giai lao vào không khí.
Lúc Vu Chi chuẩn bị lại tránh bàn tay đang đánh tới của Lý Giai Giai.
Một bàn tay to lớn có lực bắt lấy cánh tay cô, kéo cô vào một lồng ngực vững chắc.