Tôi quyết định lấy lại bình tĩnh và không hành động bốc đồng nữa. Trước tiên, phải đánh giá tình hiện tại đã.
1. Vì lý do nào đó mà tôi đã trở thành một nhân vật có tên là Heyna, một trong các nhân vật chính của trò chơi.
2. Chức năng thoát của trò chơi 'vẫn' không khả dụng.
3. Nhân vật Heyna có trạng thái tinh thần cực kỳ yếu ớt và dễ ngất xỉu khi bị hoảng sợ, như tôi đã trình bày trước đó.
Đây hoàn toàn là một thảm hoạ. Với tình hình hiện tại, tôi chỉ có thể làm một việc duy nhất.
'Bây giờ, mình nên chơi qua trò chơi và quan sát tình hình'.
Đầu tiên, hãy gặp gỡ các nhân vật khác. Để đến được vị trí của các nhân vật khác, tôi đứng dậy và nhìn xung quanh.
Tôi nhìn thấy có một cánh cửa cách đó không xa.
'Heyna là người rất dễ sợ hãi. Để tránh bị ngất xỉu như lần trước, mình nên thận trọng nhất có thể...'
Giống như một con thỏ đang sợ hãi, tôi lo lắng bước từng bước thận trọng. Phải mất khá lâu tôi mới tới được cửa. Cuối cùng, tôi cũng đã tới trước cánh cửa đó. Khi tôi nắm tay nắm cửa và từ từ xoay nó...
Kẹt!
Cánh cửa phát ra một tiếng cọt kẹt lớn...
Cạch!
Và nó đã mở ra ngay lập tức.
[Trạng thái tinh thần đã giảm xuống 5 lần.]
Trạng thái tinh thần của tôi giảm đi chỉ vì mở cánh cửa này? Mặc dù tôi biết nhân vật của mình là một người rất dễ sợ hãi nhưng điều này cũng thật quá đáng! Tôi hít một hơi thật sâu để xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình.
Nhưng rồi, tôi chợt nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa.
[Trạng thái tinh thần đã giảm xuống 5 lần.]
Thôi nào, đừng làm như vậy chứ.
Thật không may, tôi lại ngất đi vì sợ hãi lần nữa.
***
"Cậu làm ô ấy giật mình rồi kìa! Ai bảo cậu đứng chình ình ở đó làm gì cơ chứ? Làm sao cô ấy không giật mình cho được?"
"Tất cả là lỗi của cậu. Lúc cô ấy tỉnh dậy thì xin lỗi đàng hoàng vào."
"Cậu nghĩ mình là ai mà ra lệnh cho tôi vậy hả? Nói xem, bây giờ tôi phải làm gì đây?"
"Ý cậu là sao? Cậu đã gặp tôi trước đây rồi kia mà. Tôi chính là..." Trước khi cô gái kịp nói hết câu, tôi đã tỉnh dậy.
"Cô ấy tỉnh rồi!"
Ngay khi tôi chạm mắt với cô ấy, cô ấy đã vội chạy tới.
"Cô ấy tỉnh rồi kìa!"
Cô ấy chạy nhanh về phía tôi, mắt chúng tôi chạm nhau. Mái tóc đỏ rực giống như một bông hồng của cô ấy xoã xuống như những làn sóng. Trong đôi mắt cong cong như mắt mèo của cô ấy, đôi tròng mắt màu xanh da trời của cô ấy nhìn tôi với ánh mắt lo lắng.
'À, đó là Rose.'
Rose Livingstone, đại diện cho 'Lost' trong LMM. Cô ấy là một nhân vật gây khá nhiều rắc rối cho người chơi theo nhiều cách khác nhau.
"Này, cậu ổn chứ?"
"Ổn, tôi ổn mà..."
"Chắc hẳn cậu đã rất giật mình khi cậu chàng kia đột ngột mở cánh cửa đó ra nhỉ."
"Phải..."
"Cậu còn làm gì thế? Mau đến đây và xin lỗi đi."
Trước khi tôi kịp trả lời là 'không cần đâu' thì Rose đã gọi cậu thanh niên phía sau cô đến.
Rose gọi tên cậu thanh niên đang chải mái tóc màu xanh nước biển một cách thô bạo kia. Đôi mắt xanh lam tinh tế của cậu ấy giống như bầu trời đêm, đang liếc nhìn tôi, đôi lông mày rậm nhíu lại, tạo thành nếp nhăn giữa hai mắt.
"Người đứng đằng kia là Tommy."
Tommy, người có bản tính nóng nảy và bốc đồng, dễ nổi giận vì những vấn đề rất nhỏ nhặt. Chỉ dựa vào tính cách của cậu ấy thì ai cũng sẽ đoán rằng, cậu ấy là người rất thích gây rắc rối. Nhưng trong trò chơi, cậu ấy không thực sự hành động như thế. Không giống như các nhân vật khác, cậu ấy không có bất kỳ biệt danh nào gắn liền với tên của mình.
'Tôi thà là Tommy còn hơn là Heyna, người dễ ngất xỉu.'
"Tại sao tôi phải xin lỗi dù chẳng làm gì tổn hại đến cô ta? Tôi sẽ không xin lỗi đâu. Cô tính làm gì tôi nào?"
"Nghiêm túc đấy, cậu còn có thể làm ra những chuyện rắc rối nào nữa đây? Tôi chưa bao giờ gặp ai thô lỗ như cậu trong đời cả."
"Và tôi cũng chưa bao giờ thấy một đứa con gái nào ích kỷ như cô cả."
Dù chỉ mới gặp nhau nhưng hai người đó đã xảy ra hiềm khích.
"Hai người lại cãi nhau nữa à?"
Có người nào đó bước qua cánh cửa đang mở. Mái tóc vàng rực rỡ như ánh mặt trời, nhạt hơn màu tóc của tôi một chút xíu và đôi mắt vàng tuyệt đẹp. Cậu ấy trông giống hệt một quý tộc trẻ xuất thân từ một gia đình giàu có nào đó. Cậu ấy cũng là nhân vật xuất hiện cuối cùng, cái miệng bị nguyền rủa, Zion.
Ngay khi cậu ấy bước vào, Rose và Tommy đều trừng mắt nhìn như thể đang chờ đợi cậu.
"Cậu ta cứ phớt lờ tôi như thể tôi là thứ gì đó vậy. Tôi đã bảo cậu ta xin lỗi một cách tử tế nhưng cậu ta lại giả vờ như không nghe thấy gì hết."
Rose khịt mũi và trợn mắt nhìn Tommy. Thấy vậy, Tommy siết chặt nắm tay đang run rẩy của mình lại, như thể muốn đánh Rose ngay tại đây. May mắn là, Zion đã can thiệp kịp thời trước khi điều đó xảy ra.
"Bình tĩnh nào, cả hai. Đây không phải là lúc để đánh nhau đâu."
Đó một hành động rất bình tĩnh và nhanh chóng, phù hợp với tính cách của Zion, người nổi tiếng là người luôn giữ được bình tĩnh và giỏi đánh giá tình huống.
Nhờ có cậu ấy mà Tommy và Rose đã bình tĩnh hơn một chút, nhưng...
"Vị tiểu thư đang sợ hãi kia ơi, tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất đến cô vì những gì mà cậu ấy đã gây ra."
"Sao cơ? Tôi đã làm sai chuyện gì cơ chứ?"
"Đúng rồi, cậu không làm gì sai cả. Chỉ là dù cậu có thể thấy tôi giống như một thường dân thất học từ trang phục và cách nói chuyện của tôi, nhưng nói những điều như vậy vào mặt người khác là bất lịch sự đấy."
"Cậu nói gì? Thằng khốn này!"
"Thấy chưa? Tôi nói có sai đâu."
Việc cậu ta bị gọi là cái miệng bị nguyền rủa không phải chuyện đùa đâu.
Zion có vẻ như là một nhân vật sẽ can thiệp và giải quyết tình huống khi có chuyện gì đó xảy ra, nhưng cậu ấy lại là kiểu người chuyên nói những điều khiến tình hình trở nên tồi tệ hơn, ngay cả khi điều đó không cần thiết.
Và Heyna...
'Lẽ ra bây giờ cô ấy phải nói gì đó mới phải.'
Như thể đọc được suy nghĩ của tôi, hộp thoại lựa chọn hội thoại xuất hiện trước mắt tôi. Trên thực tế, nó thậm chí còn không được coi là hộp lựa chọn nữa kìa.
["Ừm, xin lỗi... Nhưng các cậu là ai vậy? Và nơi này là đâu...?"]
Chỉ có một sự lựa chọn duy nhất.
'Mình đã hy vọng là sẽ có những lựa chọn khác, vậy mà... Mình đoán là mình không thể tự chọn hội thoại vì mình không phải là người chơi rồi.'
Tại sao tôi lại tạo ra nhân vật Heyna này? Tôi ước gì, khi đó tôi phải tạo ra nhiều sự lựa chọn trong hội thoại này hơn, nhưng tất nhiên, mọi chuyện đã không diễn ra như tôi mong muốn. Thời gian trôi qua, miệng tôi bắt đầu mấp máy nói ra những đoạn hội thoại trong trò chơi nhưng lại trái với ý muốn của tôi.
"Ừm, xin lỗi... Nhưng các cậu là ai vậy? Và nơi này là đâu...?"
Đáp lại câu hỏi thận trọng của tôi, Zion trả lời.
"Có lẽ chúng ta đang ở trong biệt thự Clarence."