"Bố ơi, mẹ ơi, Roselia ơi,... " Rose, vị tiểu thư tóc đỏ nhỏ tuổi nhất của gia đình Bá tước Leverton đang khóc không kìm được. Hành động coi mình là trung tâm của mọi ánh nhìn, thiếu cân nhắc đã khiến cô mang tiếng là một nhân vật phản diện ngu ngốc và kiêu ngạo trong giới thượng lưu. Tuy nhiên, Rose lại chẳng khác gì một đứa trẻ thiếu kinh nghiệm đang cố gắng bày tỏ cảm xúc thật của mình.
"Này, làm ơn đi! Cậu ồn ào quá rồi đấy!" Một cậu bé có mái tóc màu xanh đậm bù xù đáp lại những giọt nước mắt của Rose. Tên của cậu ấy là Tommy, cậu là một thanh niên nóng tính sinh ra trong một gia đình nghèo, sau này vận mệnh thay đổi, cậu trở thành một thương gia đặc biệt giàu có. Tuy có tính bốc đồng và nóng nảy nhưng Tommy lại nổi tiếng với lòng trung thành và kiên định của mình.
"Cậu vừa nói tôi im lặng sao?" Rose đáp lại trong nước mắt.
"Phải, tôi đã nói cậu im lặng đi đấy. Cậu tính làm gì tôi nào?"
"Cậu có biết tôi là ai không hả? Nhìn vẻ ngoài thì rõ ràng là cậu chẳng khác gì một thường dân không dám nói chuyện với tôi cả." Rose kiêu ngạo trả lời.
"Vậy thì sao hả?"
"Hai người, mau dừng lại đi." Zion, một thanh niên tóc vàng và là con trai của một Nam tước xen vào.
"... Cậu được người ta biết đến là con nuôi, nhưng thật ra, cậu ta mới là đứa con riêng của Hoàng đế đó." Tôi trầm ngâm, lặng lẽ quan sát Zion từ bên lề.
Mẹ của anh ấy, là một người phụ nữ được Hoàng đế hết sức yêu thương, bất chấp cuộc hôn nhân đã sắp đặt trước của ông, họ đã sinh ra anh. Zion thừa hưởng tính cách hiền lành và ôn hoà của mẹ, khiến anh trở thành hình ảnh thu nhỏ của một Hoàng tử kiểu mẫu. Ngay cả giữa tình huống bất ổn này, anh ấy vẫn toát ra sự bình tĩnh kiên cường.
Và tôi đứng đó, Heyna, con gái của Công tước Blaise, đang im lặng quan sát cuộc cãi vã giữa ba người chúng tôi.
"Đây không phải là lúc để các cậu cãi nhau." Zion bình tĩnh xen vào, giọng anh mang theo chút uy quyền.
"Anh chàng tóc xanh đó cứ gây sự với tôi mãi thôi. Tôi nên làm gì đây?" Rose kêu lên, trong giọng nói đầy sự thất vọng.
"Cái gì? Tôi gây sự với cô hồi nào chứ?"
"Cậu vừa nói tôi im lặng đi còn gì." Rose đáp trả.
Giọng nói của họ ngày càng lên cao, và có vẻ như cả Rose và Tommy đều đang đứng trên bờ vực của một cuộc tranh cãi nảy lửa khác. Cảm nhận được sự căng thẳng, Zion bước vào giữa hai người, anh nở một nụ cười tinh nghịch và nhanh chóng chuyển chủ đề.
"Nào, các cậu đừng làm thế chứ. Vì bốn người chúng ta mới gặp nhau hôm nay mà, tại sao chúng ta không bắt đầu bằng phần giới thiệu bản thân nhỉ?" Zion đề nghị.
Quả thực, tất cả chúng tôi đều là những người xa lạ với nhau, bị xích lại với nhau bởi hoàn cảnh bên trong khuôn viên kì lạ của dinh thự này. Mỗi người trong chúng tôi đều mang trong mình địa và cá tính khác nhau, góp phần tạo nên sự pha trộn bí ẩn. Về câu hỏi làm thế nào mà tôi lại biết được tên và tính cách của họ trước khi có bất kỳ lời giới thiệu chính thức nào được thực hiện thì...
Bởi vì, tôi chính là người đã tạo ra tất cả những nhân vật này mà.
***
Kí ức của biệt thự mất tích - Lost Memories Mansion.
Trò chơi thực tế ảo có tên 'Lost Memories Mansion' đã thu hút được sự yêu thích rộng rãi, thu về hơn một triệu lượt tải xuống nhờ chương trình phát sóng của người phát trực tuyến có tiếng về mảng game.
"Aaaaa! Chuyện này thật điên rồ! Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
"Ồ, tôi thực sự phải mở cái này ra sao? Nhìn nó trông rất đáng nghi... Aaaaa!"
"Còn đáng sợ hơn gấp mười lần vì cái nhạc nền này này! Tại sao không có mục cài đặt nào để tắt tiếng đi vậy?"
"Mọi người ơi, đừng bao giờ chơi ở chế độ khó ở lần đầu tiên mà mọi người chơi. Nó thực sự rất kinh khủng đấy!"
Người phát trực tuyến trò chơi này nổi tiếng với những phản ứng vượt trội và kể từ khi anh ấy giới thiệu trò chơi 'Lost Memories Mansion', mức độ phổ biến của trò chơi này đã tăng vọt đáng kể.
[Chế độ khó của trò chơi không đáng sợ đến thế đâu.]
Tôi thích chơi game kinh dị nên thấy nó rất vui. Tôi đã chơi đến cái kết thực sự chỉ trong một ngày, hahaha. Bây giờ tôi phải đi thay quần cái đã. Tôi còn không cần phải ngủ với mẹ nữa mà.
[Này mọi người, tôi rất dễ sợ hãi. Chế độ dễ của trò chơi có đáng để thử không?]
Tôi rất tệ trong các trò chơi kinh dị, nhưng tôi lại thích xem hình minh hoạ và cốt truyện trong đó...
Tôi đã chọn chế độ chơi khó, nhưng tôi lại cho nhân vật của mình đứng ở lối vào biệt thự cả tiếng đồng hồ.
(Bình luận)
- Có hơi bất ngờ một chút nhưng không sao đâu.
- Ngay cả người mới bắt đầu chơi cũng có thể hoàn thành chế độ dễ mà.
- Tôi cũng dễ sợ hãi nhưng tôi chỉ chơi vì hình ảnh minh hoạ và câu chuyện của trò chơi. Nó có hơi đáng sợ một chút, nhưng vẫn rất đáng để thử.
- Chỉ cần đọc spoiler và nhắm mắt lại trước những pha hù doạ là được.
[Chế độ bình thường này thì sao?]
Tầng hai dễ đi lại hơn tôi tưởng. Nhưng khi tôi lên tầng ba thì lại cảm thấy sợ hãi một chút. Khi có thứ gì đó nhảy vào người tôi, tôi đã ném mắt kính của mình đi. Chết tiệt, tôi mới mua chiếc kính hàng hiệu này hôm qua. Bây giờ cả kính bảo hộ của tôi cũng bị hỏng nên tôi sẽ đi sửa chúng, haha.
(Bình luận)
- Hahaha, sao lại coi là bình thường?
- Nghiêm túc mà nói, tôi đã không mong đợi điều này ngay cả khi đang ở chế độ bình thường đâu.
- Bình thường thì có gì đáng sợ chứ?
- Ở chế độ bình thường thì tôi đã sợ đến mức đập đầu vào tường và ngất đi đấy. Các bạn nên chơi thử nó đi.
'Lost Memories Mansion' mang đến mức độ kinh dị điên rồ mà ngay cả những người đam mê game thể loại kinh dị cũng phải thừa nhận. Nó đòi hỏi kĩ năng suy luận cao, khả năng phán đoán tình huống tức thời và năng lực thể chất cùng một lúc. Ngoài ra, nó còn có đồ hoạ đỉnh cao và một cốt truyện hấp dẫn khiến người chơi mê mẩn.
'Lost Memories Mansion' đã trở nên nổi tiếng đến mức ngay cả những người không thích game kinh dị cũng cảm thấy buộc phải chơi nó ít nhất một lần. Với tư cách là một trong những người đồng sáng tạo ra 'LMM', đặc biệt là phụ trách phần cốt truyện, tôi hiện đang ở trong trò chơi này.
Ừm, nói chính xác hơn thì...
Tôi hiện đang ở trong cơ thể của một trong các nhân vật chính của trò chơi.