Di ngôn của người dị năng hệ thổ, đội trưởng tiểu đội đặc chủng không ghi sai chữ nào vào quyển sổ trên tay.
Anh ta không rõ ý nghĩa của những lời này, anh ta chỉ phụ trách việc báo cáo những lời này lên trên sau khi nhiệm vụ kết thúc. Về phần động rỗng, thế giới bị hủy diệt gì đó, người không hiểu có sốt ruột cũng vô dụng, di ngôn của người chết chưa chắc đã chính xác.
Khi đội trưởng ghi lại, còn quan sát Lý Phỉ.
Quỷ Lửa… Biệt hiệu này nghe như là người dị năng hệ lửa.
Thể trạng của Lý Phỉ trong mắt đội trưởng tiểu đội đặc chủng chỉ ở mức bình thường, thái độ của anh ta đối với Lý Phỉ hợp cách, là do nghe nói khi bị côn trùng khổng lồ truy đuổi, Lý Phỉ đã cõng “đồng đội” trên lưng mà chạy trốn.
Theo lý thì đương nhiên, “đồng đội” Giản Hoa này bị nhóm bộ đội đặc chủng coi thành “người dị năng có thuộc tính phụ trợ”.
Về phần “Kẻ Cắn Nuốt” xuất hiện trong di ngôn, tuy rằng họ đã nghe thấy tên gầy nói trước cửa động, nấm là dị năng cắn nuốt, cũng đoán được nó ở trên người Giản Hoa, nhưng hành động chỉ nhận biết Lý Phỉ, không nhìn đến Giản Hoa của người dị năng hệ thổ, khiến họ cho rằng mình đã nghĩ sai.
Hai anh lính đặc chủng chuyển xác người chết sang “phòng” bên để “an táng” tại chỗ. Đội trưởng cất sổ tay ghi chép đi, ngẩng đầu hỏi: “Mọi người thấy thế nào về động rỗng?”
“Chắc là chỉ cái động trên trời kia.”
Trong lòng tên gầy như sông cuộn biển gầm, lúc thì là thế giới bị hủy diệt, lúc thì là núi nấm đồi nấm.
Từ bỏ dị năng là ý gì?
Sao lại phải “chuyên biệt” báo cho Giản Hoa, chẳng lẽ chỉ cần một mình Giản Hoa từ bỏ dị năng là được? Hay do Giản Hoa quan trọng, là nhân vật quan trọng quyết định sự kiện động rỗng ảnh hưởng đến toàn thế giới?
Tên gầy không ngừng lắc lư giữa luận sự hủy diệt của nấm và luận sự hủy diệt của dị năng.
Anh ta là một người dị năng đã hoàn toàn thức tỉnh, đẳng cấp không thấp cũng không cao, nhưng anh ta thừa nhận sau khi có dị năng, chiến đấu cũng dễ dàng hơn, thực lực tăng lên rất nhiều.
Nhưng, nếu từ bỏ dị năng là có thể phong bế Thế giới Bị Từ Bỏ, tên gầy sẽ không hề do dự mà lựa chọn từ bỏ.
Đồng thời anh ta cũng hiểu rằng, phần lớn người dị năng sẽ không chịu.
Người dị năng cấp cao thì càng khó nói…
“Lại nói, chúng tôi có một tin tốt!” Đội trưởng vui vẻ bắt tay tên gầy, “Cái động trên trời kia không cố định. Sau khi con côn trùng khổng lồ rụt đầu về, chúng tôi không biết tiếp theo nó sẽ xuất hiện từ nơi nào. Mỗi lần rời khỏi hang động đều là một hồi mạo hiểm sống chết!”
Hiện tại? Phần sau của con côn trùng đã bị thắt nút, chắc là không lui về được.
“Nó có thể xé cửa động, khiến cửa động mở rộng ra hẳn không phải là việc khó.” Giản Hoa cảm thấy cái nhìn của đội trưởng quá lạc quan.
“Con côn trùng kia vẫn đang rít gào. Việc này khác với hành vi lúc thường khi rút lui của nó.” Đội trưởng ý bảo họ lắng nghe tiếng động bên ngoài.
Hố trời rất kỳ lạ, con côn trùng có thể dùng miệng cắn, hoặc dùng râu xúc giác. Nhưng giờ râu xúc giác của nó quấn chặt “khăn trùm đầu”, cơ thể lại bị thắt nút, con côn trùng khổng lồ bị trói chặt.
Lý Phỉ nhướn mày: “Sao nó không trượt xuống?”
Nửa đoạn sau cơ thể khổng lồ của con côn trùng vẫn núp trong hố trời, nếu nó “rút” cơ thể ra, trượt xuống đường quốc lộ, co rút cơ nhục từ từ xoay quanh, thì sẽ dễ dàng cởi được nút thắt.
“Có thể xuống dưới rồi không lên được?”
Treo ngược lên trời thì rất dễ, nếu đứng thẳng thân mình cao hơn hai mươi mét, thì có thể hoàn thành động tác từ mặt đất chui hố trời, nhưng nếu trong cơ thể không có xương cốt chống đỡ thì rất khó làm được.
“So với chuyện này, thì tôi càng quan tâm đến việc phía sau hố trời có gì.” Vẻ mặt Lý Phỉ rất khó coi, nếu quy tắc vật lý cũng giống ở nơi này, “Con côn trùng khổng lồ không vì quán tính thể trọng mà trượt ra hoàn toàn, đã cho thấy rằng cơ thể nó giấu trong hố trời còn dài hơn so với đoạn chúng ta nhìn thấy.”
Tất cả mọi người chưa từng có kinh nghiệm giao tiếp với quái vật, trong lòng sợ hãi.
Tiếng gầm gừ của con côn trùng khổng lồ loáng thoáng bên tai.
Giản Hoa thấy mọi người bàn bạc nửa ngày, cũng không ra kết quả gì, thì rời khỏi đám người, chọn một góc vắng lẳng lặng ngồi ngẩn người.
Vài phút sau Lý Phỉ cũng đến.
“Xin lỗi.”
Lý Phỉ thử tới gần Giản Hoa, phát hiện “trường” không có phản ứng gì, lúc này mới như trút được gánh nặng mà ôm lấy bả vai người yêu.
Nhìn thấy những vết thương do bị cào rách trên người Giản Hoa, Lý Phỉ hối hận: “Nếu anh không kiên quyết tìm kiếm quái vật hình thể khổng lồ, mong ngóng chứng minh Thế giới Bị Từ Bỏ tồn tại một loại sức mạnh vô hình, thì chúng ta sẽ không bị nhốt trong này.”
“Phải nói là chúng ta lần này đến đúng lúc, động rỗng…” Giản Hoa lặp lại hai từ “động rỗng” này.
“Anh không hi vọng em gặp phải nguy hiểm.” Lý Phỉ nâng tay lau mồ hôi trên trán cho Giản Hoa.
Sâu trong địa động rất oi bức, mặc dù có cửa thông gió, nhưng vẫn không dễ chịu lắm.
Giản Hoa thản nhiên nói: “Chúng ta đang sống trong nguy hiểm rồi, dù không có Thế giới Bị Từ Bỏ, thì cuộc sống cũng sẽ có lúc gặp chuyện ngoài ý muốn.”
“Ít nhất không có chuyện bị một con sâu đuổi vào trong hang động.”
“Anh để ý như thế à…” Giản Hoa nghiêng đầu nhìn Lý Phỉ.
Bên trong địa động dùng loại bóng đèn nào đó sáng rất mờ, là do bộ đội đặc chủng tự mang bình ắc quy đến. Họ thấy mọi người phía xa không lật xem bản đồ nữa, thì chỉnh thấp độ sáng đèn điện. Ở trong hoàn cảnh mông lung đến mơ hồ này, tập trung nhìn bất cứ thứ gì đều phải cố hết sức, cho dù gần trong gang tấc, Giản Hoa cũng cần phải thông qua ký ức đề hoàn thiện khuôn mặt Lý Phỉ.
Nhưng ký ức của cậu với Lý Phỉ nhiều lắm.
Mỗi một cái đều hấp dẫn cậu.
Cổ họng Giản Hoa có hơi khô, oi bức khiến cậu cảm thấy khó chịu. Lúc đầu còn chưa kịp phản ứng, khi cậu nghe thấy tiếng thở của Lý Phỉ cũng trở nên nặng nhọc, thì vẻ mặt thay đổi.
“Chờ khi chúng ta trở lại Hoài thành, anh có thể soạn cho tôi một đoạn lời thoại tôi muốn nghe. Ví dụ như Ô tướng quân rời khỏi sa mạc, sợ liên lụy đến người khác, nên mai danh ẩn tích ở lại một trấn nhỏ ở biên cương, nuôi ngựa chăn dê, cuối cùng bình thản chết đi.”
Giản Hoa cảm thấy cánh tay mình dựa vào cứng đờ trong nháy mắt.
– Hóa ra không phải là ảo giác, Lý Phỉ thật sự để ý Ô tướng quân.
Giản Hoa đăm chiêu suy nghĩ. Cậu đã gặp nhiều chuyện trong giới giải trí, nghe thấy nhiều tin đồn, biết rằng đa số ngôi sao đều không thích bạn giường nói về bộ dạng trên màn ảnh của họ, hay chơi nhân vật sắm vai gì đó. Đây không phải là tình thú, mà đôi khi thậm chí còn là một loại vũ nhục. Trong giới có chỗ tăm tối, mấy ngôi sao bị bao dưỡng kia, có quyền lên tiếng nhất…
Giản Hoa cho rằng Lý Phỉ đi đường lên làm ngôi sao thuận buồm xuôi gió như thế thì sẽ không có suy nghĩ này, nhưng hóa ra là chuyện ghen tuông này, dù là người người đàn ông tài giỏi đến mức nào, cũng không tránh được.
Lý Phỉ nhanh chóng điều chỉnh trạng thái cơ bắp, để mình thả lỏng, tiếng nói chuyện cũng rất thản nhiên: “Vì sao lại là Ô tướng quân, anh thấy em cũng rất thích Hạ Ngưng mà.”
Hạ Ngưng là nam chính “Trúc đen”.
“Không, tôi để ý Hạ Ngưng là vì tôi thấy chính mình trên người anh ta. Nếu bố tôi không phá sản, bọn họ đều còn trên đời, thì tôi rất có thể sẽ trở thành như vậy. Ai sẽ thích chính mình chứ, còn là một mình có tính cách đặc biệt đáng ghét?” Giản Hoa cố ý cường điệu, cậu chưa từng có nghĩ muốn trêu đùa ai, riêng Lý Phỉ đã trở thành vô số lần đầu tiên.
Khi cảm thấy Lý Phỉ không thể không lại cố gắng thả lỏng cơ bắp, điều chỉnh hô hấp, giữ nụ cười, Giản Hoa không kiềm được cười trước.
Khóe miệng nhếch lên không tiếng động, nhưng cảm xúc vui sướng cực kỳ rõ ràng, Lý Phỉ rất mau thì nhận ra được.
“Em, đang nói đùa à?” Lý Phỉ không thể nói nên lời tâm trạng của mình, anh vừa sung sướng vừa buồn bực.
Sung sướng đương nhiên là vì đã nhuộm lên người trong lòng bóng dáng của chính mình. Người tính tình càng trầm lặng, thì khi anh ta vì người đặc biệt mà vui mà buồn, sẽ tạo ra một sức hút khác.
“Em không lo về di ngôn kia à?” Lý Phỉ chỉ muốn dùng một ngọn lửa thiêu cháy xác người dị năng hệ thổ kia.
Anh thành lập Hắc Uyên, định hướng phát triển, trừ suy tính vì đại còn, còn vì muốn giống như nguyên tác, đi ra trước màn, khiến lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người mình.
Đây là cách duy nhất bảo vệ Giản Hoa.
Đối với kẻ địch, Kẻ Cắn Nuốt không ai hiểu được, là đáng sợ nhất.
Đối với quốc gia, Giản Hoa nói ít làm ít, lại không có dã tâm rõ ràng, độ đánh giá nguy hiểm sẽ hạ xuống rất nhiều.
Người dị năng hệ thổ này dùng một đoạn di ngôn thật giả chưa rõ, phá hủy mất cố gắng nhiều ngày của Lý Phỉ. Liên lụy tới sự tồn vong của thế giới còn không ghê à? Giản Hoa sẽ mau không thể yên ổn sống qua ngày!
“Tôi phải lo lắng điều gì? Động rỗng xuất hiện hay là thế giới bị hủy diệt?” Giản Hoa hỏi lại.
Cậu tuy không nỡ để Lý Phỉ chết, nhưng nếu toàn thế giới đều phải chết, thì không nỡ cũng vô ích.
Giản Hoa hơi buồn cười: “Hay là anh tin rằng chỉ mình tôi có thể ngăn cản thế giới bị hủy diệt?”
Loại định vị này, hẳn là cho nhân vật chính, không đến phiên cậu.
“Em đối với việc từ bỏ dị năng thấy thế nào?”
Những lời này của Lý Phỉ đã hỏi đến trọng điểm, cũng là suy nghĩ của Giản Hoa khi mãi luôn nhíu mày sau khi nghe xong di ngôn. Cậu nghĩ, sau đó nói: “Suy đoán của anh rất đúng, Thế giới Bị Từ Bỏ tồn tại một loại sức mạnh vô hình, nó kích phát dị năng, cũng mang đến rất nhiều quái vật. Khi người dị năng cấp cao sử dụng dị năng ở thế giới thực, dòng sức mạnh này có thể phá hủy thế giới. Từ bỏ dị năng, phong bế hoàn toàn Thế giới Bị Từ Bỏ, nếu là thật thì ý tưởng này không tệ.”
Đáng tiếc không thực hiện được.
Trong địa động thỉnh thoảng rung lắc, Giản Hoa hít vào hơi thở quen thuộc của Lý Phỉ, dần dần chìm vào giấc ngủ.
Cảm nhận được sức nặng trên vai, Lý Phỉ nghiêng đầu, để Giản Hoa dựa thoải mái hơn. Trong ánh sáng mông lung mờ ảo, vẻ mặt của anh lát thì lo âu bất an, lát lại có vẻ âm trầm lạnh lẽo.
Thực ra, lời nói của người dị năng hệ thổ cũng không khó đoán, đi theo xuống, sẽ có kết luận đáng sợ.
Khi Thế giới Bị Từ Bỏ không ổn định, đám tơ sẽ xuyên thấu không gian, chủ động kiếm ăn, thói quen này cực kỳ giống con côn trùng khổng lồ bên ngoài. Nhưng lai lịch con côn trùng khổng lồ không rõ, sau khi động rỗng xuất hiện nấm sẽ gia tăng hủy diệt thế giới. Chỉ cần Giản Hoa từ bỏ dị năng, tất cả sẽ có đường sống để giảm xóc… Đồng thời, Giản Hoa sẽ thay Lý Phỉ trở thành mục tiêu ám sát của tổ chức tình báo các quốc gia.
Sự phát triển đáng sợ này, khiến Lý Phỉ không kiềm được muốn cắt đứt tin tức trong này.
– Ánh mắt lạnh lẽo của anh đảo qua nhóm lính đặc chủng đang ôm súng nghỉ ngơi, và đội trưởng vẫn còn đang bàn bạc với tên gầy.
Sát ý nhanh chóng tan thành mây khói.
Lý Phỉ không phải là người tốt, nhưng anh vẫn có nguyên tắc của chính mình, chuyện vượt qua điểm mấu chốt, anh khó mà làm được.
Hơn nữa, giết người diệt khẩu không có ý nghĩa gì. Động rỗng vẫn tồn tại, nguy cơ sẽ không biến mất, kẻ xuyên sách ai ai cũng biết tình tiết, anh có thể bịt được bao nhiêu cái miệng?
Lý Phỉ hơi cúi đầu, cằm dưới và má dán lên mái tóc Giản Hoa.
Dính chút bụi đất, nhưng chất tóc vẫn mềm mại. Tần suất hít thở đều đều ảnh hưởng đến Lý Phỉ, anh thở dài, ôm người chặt hơn.
– Dù cho xảy ra chuyện gì, họ cũng luôn phải cùng nhau đối mặt.
Dù có là định mệnh, là số phận đã được viết xong.