“Jack Jones, tuổi của thân thể này là , sống bằng cách làm tay đua ngầm, và đánh bạc, thành viên tổ chức ‘Thánh Môn’, nước Mỹ…” Lý Phỉ thấy ảnh chiếc Ferrari, và ảnh một người Mĩ tóc đỏ đeo kính đen cắt ra từ băng theo dõi hiện trên màn hình máy tính, ánh mắt hơi nheo lại. Anh cười nói với Cảnh Điền,“Người giúp chúng ta không bị cuốn vào tai nạn giao thông ở cầu vượt.”
Cảnh Điền từ khi nhìn thấy Lý Phỉ xuất hiện trong quán cà phê này, sắc mặt đã rất xấu.
Người đàn ông Đông Bắc khoanh tay, giọng ồm ồm nói: “Trên danh nghĩa cậu vẫn là ông chủ của tôi, quán cà phê này cũng là cậu bỏ vốn. Nhưng giờ đang có người muốn đuổi giết cậu! CIA, MI… cả cái tổ chức xã hội đen Thánh Môn gì đó nữa. Vậy mà cậu còn gọi tôi đến đây để gặp? Dị năng cũng không ngăn được súng ngắm!”
“Tạm thời không ngăn được thôi.” Lý Phỉ bưng tách lên, không hề quan tâm uống một ngụm, “Phần tình báo Hồng Long giấu diếm, họ sẽ không chủ động nói cho người dị năng biết, có thể khống chế dị năng đến mức nào!”
Tách vung lên, hắt ra chất lỏng màu nâu tỏa hơi nóng, quá trình này như chậm lại vài lần, sau khi cà phê rời khỏi tách, bỗng rụt lại hết, rơi vào trong tách.
Cảnh Điền trợn tròn mắt, nếu hắn nhớ không nhầm, dị năng của Lý Phỉ là lửa, không phải điều khiển nước.
“Anh trở về cũng có thể thử xem, nhưng chỉ có những chỗ gần mình, mới có thể làm được. Trước khi dị năng mạnh mẽ thể hiện đặc tính của nó, lực lượng của bản thân đã có thể hình thành một loại ‘trường’đặc biệt.”
Lý Phỉ phẩy tay vào trong tách, cà phê lại từ từ bốc hơi nóng như lúc trước.
“Có thể ngăn được đạn?” Yết hầu Cảnh Điền khô khốc, vui sướng vô cùng.
Hắn là một quân nhân xuất ngũ, sau này lại làm vệ sĩ, nên hắn rất thông thạo với vũ khí nóng. Dù Thế giới Bị Từ Bỏ khiến hắn đạt được dị năng rất mạnh, Cảnh Điền cũng không cảm thấy quá vui vẻ. Vì hắn biết rõ, dù một cá thể có mạnh mẽ bao nhiêu, thì một viên đạn là đã có thể giải quyết vấn đề từ khoảng cách rất xa. Người dị năng cấp cao cũng không có quyền tự đại.
“Tôi nói là, tạm thời không được.”
“…”
Lý Phỉ cười cười, đặt tách cà phê xuống, thoải mái tựa vào trên sô pha: “Ngoại lực có thể phá vỡ ‘trường’, lực của súng ngắm quá lớn, hiện giờ chưa có cách nào ngăn được. Nhưng súng lục khẩu kính nhỏ thì vẫn có thể cố gắng phòng ngự.”
Tốt xấu gì cũng còn hi vọng, Cảnh Điền lấy lại tinh thần.
Việc quan trọng liên quan đến tính mạng, trở về phải huấn luyện!
“Tin tức này, Hồng Long biết không?”
“Phải xem thiếu tá Trương lúc nào sẽ phát hiện.”
Lý Phỉ ám chỉ, Cảnh Điền suy nghĩ nửa phút mới hiểu ra.
Nếu sức mạnh có thể hình thành “trường”, thì chắc là chỉ người dị năng cấp cao mới có.
Dựa theo tin tức kẻ xuyên sách mang đến, % người dị năng đều là cấp D cấp F,cấp C đã là khá ưu tú, cấp B không gì lông phượng sừng lânc. Về phần cấp A, Cảnh Điền mới chỉ biết có mình và vị thiếu tá Trương của Hồng Long.
Từ cấp A trở lên, mới có thể gọi là người dị năng cấp cao.
Nói thế thì, bên cạnh Lý Phỉ bao gồm cả chính anh đã có ba…
Cảnh Điền vô thức dừng ánh mắt trên người ảnh đế. Lý Phỉ đã khác với ngày xưa, anh mặc quần áo chất liệu thô ráp, kiểu dáng áo lông là siêu thị hóa, hoàn toàn không phù hợp với thẩm mỹ của Lý Phỉ.
Cảnh Điền tuy cao lớn thô kệch, nhưng hắn không ngốc.
“Giản Hoa đâu?”
“Cậu ấy cần yên tĩnh một lúc.”
Lý Phỉ không nói người nào đó đang bị vây trong lốc xoáy tình cảm mâu thuẫn phức tạp. Lúc này chỉ cần Giản Hoa liếc nhìn Lý Phỉ một cái, là cảm xúc sẽ lại càng loạn hơn, không thể nào bình tĩnh suy nghĩ được gì.
“Trong vụ ám sát này, nếu mấy vị đặc công kia thông minh, sẽ hiểu rằng họ đã trở thành quân cờ thu hút sự chú ý của Hồng Long! CIA còn để ý đến kẻ chủ mưu sau màn hơn chúng ta. Nếu tôi không đoán nhầm, Hồng Long đã chuẩn bị cầm tư liệu của ‘tổ chức Thánh Môn’ này, cũng với những đặc công họ bắt được, đi thương lượng với người Mĩ.”
“Tôi chưa từng nghe đến tổ chức này.” Cảnh Điền làm vệ sĩ, trước khi được Lý Phỉ thuê, cũng từng làm vệ sĩ đi theo thương nhân, các gia tộc lớn và tổ chức xã hội đen ở nước Mỹ, không thể nói là rõ như lòng bàn tay, nhưng ít ra cũng từng nghe đến.
“Chẳng lẽ là tà giáo mới xuất hiện?”
Bắc Mĩ có rất nhiều tổ chức nhỏ treo cờ hiệu tôn giáo, có cả khuyến khích các thành viên tự sát tự thiêu, trong nội cảnh nước Mỹ cũng bị truy nã.
“Không, đây là một tổ chức do kẻ xuyên sách khống chế, hoặc nên nói là, thành viên cấp cao của ‘Thánh Môn’ phần lớn là kẻ xuyên sách. Họ cũng là một tổ chức có kỷ luật, cấp trên cấp dưới chỉ liên lạc một chiều, nên những điều tên Jack biết quá ít.”
“Chắc là gã có đồng lõa?”
“Jack vốn không biết nhân viên phục vụ kia, là tổ chức Thánh Môn để gã tiếp cận, hai người chỉ trao đổi tình báo. Cũng là nhờ Jack hay để ý nhiều chuyện, nên mới phát hiện người này là tội phạm truy nã của chính phủ Canada.”
“Cái gì?” Cảnh Điền kinh hãi, phẫn nộ.
Tay súng bắn tỉa là thành viên của mafia Mexico, còn tên nhân viên phục vụ lại đến từ Canada?
“Tổ chức Thánh Môn này, lực lượng còn vượt xa so với tưởng tượng của chúng ta. Hồng Long cho rằng phần có giá trị nhất trong khẩu cung của Jack, là thân phận hai đồng bọn ở nước Mỹ của gã. Trước tháng mười một năm nay, nhiệm vụ của Jack là giám sát chú của nhân vật chính.”
Hồng Long sẽ không gửi hết chi tiết tình báo đến, mà chỉ nhắc qua qua.
Nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc Lý Phỉ phỏng đoán sự thật…
“Cậu thiếu niên Johnson của chúng ta, sinh hoạt khổ cực, có ông chú làm người giám hộ là một tay cờ bạc!”
Khi nhắc đến nhân vật chính, Lý Phỉ khó tránh khỏi mỉa mai.
Dù là ai, đối kẻ “số phận an bài” sẽ giết chết mình, đều sẽ không có giọng điệu tốt đẹp gì.
“Muốn tiếp cận cậu thiếu niên này, có rất nhiều cách, ra tay từ phía người giám hộ của cậu ta, là một ý tưởng hay, dân cờ bạc rất dễ bị lợi dụng, cũng dễ giải quyết. Nhiệm vụ của Jack không phải là tiếp cận nhân vật chính, mà là giám sát chú của cậu ta, rõ ràng là gã đang phòng bị kẻ xuyên sách ngoài ‘tổ chức Thánh Môn’.”
Hai đồng bọn của Jack, một người làm việc giống Jack, một người “làm quen” với nhân vật chính.
Cậu thiếu niên nhân vật chính là con mồi thơm ngon nhất.
Phàm là kẻ xuyên sách có thể tìm đến nhân vật chính, nếu không bị tổ chức Thánh Môn thu vào, thì kết cục e rằng không tốt, nhất là những người đến giành trước việc lấy lòng nhân vật chính.
Johnson Brown là nhân vật chính, những gì nó trải qua được việt chi tiết nhất, không có bất kỳ điều riêng tư nào.
Bao gồm thân thế của nó, thời thơ ấu của nó, mối tình đầu của nó…
“Nghĩ mà xem, những người có ý tốt với cậu ta, quan tâm chăm sóc cậu ta, cuối cùng đều biến mất! Dù cậu ta có tỏ ra cố gắng, có ưu tú đến mức nào, thì mọi người cũng sẽ vì một ‘việc khác’ mà sinh ra thành kiến với cậu ta. Trong nguyên tác, Johnson sống rất bất hạnh, lần này còn khó khăn hơn.” Lý Phỉ chậm rãi đổ một thìa đường vào tách cà phê.
Tổ chức Thánh Môn giữ chặt Johnson.
Vì một đứa nhỏ đáng thương, chỉ cần không làm chuyện xấu, thì cuối cùng cũng sẽ được thương xót. Johnson bị bạn cùng lứa bắt nạt càng nhiều, thì càng dễ xúc động khi gặp người có ý tốt. Sự giúp đỡ của họ có thể nhỏ bé không đáng kể, nhưng lại cực kỳ quan trọng. Như khi giáo hội phân phát vật phẩm, sơ cố ý chọn cho cậu ta một đôi giày vừa chân, hàng xóm cho một chén canh nóng, hoặc chỉ là một nụ cười thân thiện của người qua đường.
Rất có thể, lần này Johnson cái gì cũng không có.
“… Biến thành kẻ có tính cách càng thêm nhu nhược, âm u.”
Da đầu Cảnh Điền tê dại, đây là kẻ địch của Lý Phỉ, cũng là kẻ địch tương lai của Hắc Uyên.
Không có gì rắc rối hơn một kẻ địch vừa mạnh mẽ vừa đáng sợ, tâm lý lại còn vặn vẹo.
“Hành động này có tính phiêu lưu cao. Nói đến mặt tốt, đứa trẻ chưa từng cảm nhận được lòng tốt và sự ấm áp, một khi gặp được ‘người tốt’, sẽ nhớ mãi không quên. Nhưng Johnson cũng có thể sẽ biến thành một kẻ tâm lý âm u hận cả thế giới. Khi tôi mới ra mắt có quay một bộ phim truyền hình, diễn nhân vật pháo hôi, tình tiết là xui xẻo giúp một phần tử tâm lý biến thái. Đối phương sau khi cảm động xong quyết định giết chết ‘người tốt’, giữ cái xác lại vĩnh viễn làm bạn với mình.”
“…” Cảnh Điền thấy hơi buồn nôn.
Hắn từng suýt thì không làm nghề vệ sĩ này nữa, vì một vài thương nhân giàu có có khẩu vị lạ, ném tiền để hai người trai xinh gái đẹp diễn bản hiện trường, xem đấu quyền anh ngầm, chơi cá cược chọi chó, ra nước ngoài tìm gái mại dâm vị thành niên… Mấy chuyện đen tối hơn, Cảnh Điền cũng từng nghe nói.
diễn bản hiện trường là diễn khụ AV khụ
Cảnh Điền bị gợi lên hồi ức không tốt, nốc một ngụm cà phê.
“Nếu Johnson phát hiện sự thật, vốn cậu ta đang ở tình huống thứ nhất, rất có thể sẽ biến thành tình huống thứ hai. Jack và đồng bọn của gã, cho rằng mình được tổ chức coi trọng, nhận nhiệm vụ vừa quan trọng vừa ưu việt như vậy, nhưng trên thực tế là đang đánh đổi mạng sống.”
Lý Phỉ giả sử mình là thành viên cấp cao của tổ chức Thánh Môn, nghĩ về bước tiếp theo trong kế hoạch. Anh phát hiện chỉ cần trở thành chiến hữu, sau đó vạch trần đám người Jack dụng tâm kín đáo trước mặt Johnson, giúp Johnson cùng nhau “tiêu diệt” Thánh Môn, lợi ích sẽ càng lớn hơn.
Tổ chức Thánh Môn có thể ve sầu thoát xác, nhanh chóng biến hóa, từ một tổ chức bụng dạ khó lường, xé chẵn thành lẻ, gia nhập cục quản lý người dị năng nước Mỹ, hoặc trở thành chiến hữu, thế lực dưới trướng của Johnson, trực tiếp tẩy trắng.
Dù Johnson tính cách thiện lương, hay là tâm lý vặn vẹo, thì trong nguyên tác, nó cũng không phải một người giỏi về mưu tính.
Johnson thiếu bạn đồng hành, thiếu chiến hữu.
Dùng thân phận “bạn bè”, “cấp dưới”, nhìn như đang dẫn đường giúp đỡ, nhưng thực ra là đang khống chế Johnson, ý tưởng cực kỳ hay, đáng được thực thi.
“Tiếc là nước Mỹ quá xa, chúng ta cũng không tìm thấy cậu thiếu niên nhân vật chính kia.” Lý Phỉ tiếc nuối nói.
Cảnh Điền toát mồ hôi lạnh.
“Hắc Uyên của chúng ta trong tương lai, tình hình sẽ như thế nào?”
“Cái người tên Dương Siêu kia cũng tàm tạm. Tâm tư người khác thì dao động, muốn gia nhập Hồng Long. Vụ ám sát khiến cho họ thấy rõ được uy lực của cơ quan quốc gia.” Cảnh Điền hơi bất an.
Thành lập một tổ chức người dị năng không phụ thuộc quốc gia, Cảnh Điền cũng cho rằng là rất quan trọng.
Ít nhất trong tương lai khi xảy ra chiến tranh ở Thế giới Bị Từ Bỏ, Hắc Uyên có thể không cố kị ván cờ giữa các nước mà tự do hành động.
Giờ họ và Hồng Long vẫn giữ quan hệ thân thiện, tương lai nếu không có gì ngoài ý muốn, sẽ không thay đổi, nhưng bề ngoài Hắc Uyên và Hồng Long không có quan hệ gì. Tách ra xướng mặt trắng, mặt đỏ luôn là sở trường của người Trung Quốc.
Trong Kinh Kịch Trung Quốc: người vẽ mặt đỏ là người tốt, vẽ mặt trắng là người xấu.
“Kẻ địch của chúng ta có thực lực hùng hậu, chuẩn bị cực kỳ đầy đủ, tiến độ cũng nhanh hơn nhờ lợi dụng tâm lý sợ hãi của người dị năng. Cả thế giới này đều đang thay đổi, trận chiến Thế giới Bị Từ Bỏ này, không thể giống như trong nguyên tác duy trì liên tục mười năm.”
Lý Phỉ nhìn vẻ mặt sửng sốt của Cảnh Điền, giọng điệu anh dịu dàng, ánh mắt lại hung ác.
“Chúng ta không có thời gian đâu.”
“Rầm!”
Một tiếng vang lớn nổ ra bên ngoài quán cà phê.
Đèn treo đung đưa, mặt bàn run động, trên cửa thủy tinh xuất hiện vết rạn, nhưng không vỡ mảnh nào.
Cảnh Điền nhảy dựng lên che trước mặt Lý Phỉ, sau đó hắn nhìn thấy vô số tơ mềm xám trắng xuất hiện trên sàn. Chúng giống như cố ý đến xác nhận sự an toàn của “lương thực dự trữ”, phát hiện Lý Phỉ không có việc gì, chúng lại ẩn đi.
Thời gian rất ngắn, nhưng đủ để Cảnh Điền thấy rõ trên mặt bàn và trên trần nhà quán cà phê trét đầy những đám tơ kiểu này, bên ngoài cửa sổ còn ghê hơn, mũ nấm che khuất mọi khe hở.
Trong quán cà phê sặc mùi khói thuốc súng.
Vì không mở cửa, nên ngoài Lý Phỉ và Cảnh Điền, không có vị khách nào khác.
“Có cửa sau không, mau rời khỏi nơi này!” Cảnh Điền cực kỳ khẩn trương.
“Không cần.”
Lý Phỉ “nhét” cà phê bị hắt ra vào tách.
Họ ngồi nói chuyện trên một chiếc ghế dài không ở cạnh cửa sổ, núp sau một cây cột, từ cửa đi vào không thể nhìn thấy chỗ này. Cảnh Điền bắt đầu hối hận mình không xin súng ống của Hồng Long để tự vệ, vì hơn phân nửa sẽ không được phê chuẩn.
Hai phút sau, có người vào tiệm cà phê.
Lý Phỉ cười với đối phương trước: “Có người qua đường bị thương không?”
Cảnh Điền nhìn chằm chằm Giản Hoa.
“Vừa rồi có kẻ buộc thuốc nổ trên người, tôi dùng đám tơ lật nắp cống nhét gã vào, sóng xung kích khi nổ bị nấm ngăn lại. Chắc là chết không ít chuột trong cống thoát nước.” Giản Hoa nhíu mày, chắc là cũng không đồng ý để Lý Phỉ ra ngoài, bắt được một tên sát thủ, cũng không khiến tâm trạng cậu tốt lên.
“Chờ bọn chúng biết, cậu đã sớm ở cùng tôi, thì sẽ không dễ dàng đến đây chịu chết nữa.”
Lúc trước, Giản Hoa sẽ không nghĩ nhiều về hàm nghĩa của những lời này, nhưng giờ cậu lại không nhịn được phải liếc Lý Phỉ, vẻ mặt không vui: “Trên cùng một con phố, đám tơ còn phát hiện có người đáng nghi mang theo hung khí và kính viễn vọng. Tính cả máy tính xách tay cùng được của họ, trước khi người của Hồng Long đến, anh có thể kiểm tra chiến lợi phẩm trước.”
Cảnh Điền đứng bên cạnh cảm thấy mình rất dư thừa: “…”
Vừa rồi Lý Phỉ hình như nói người nào đó cần yên lặng một lúc?
Mai phục bên cạnh chờ sát thủ mắc câu, là yên lặng một lúc hả?!