Lý Phỉ đổi một chiếc ô tô thông dụng do Hồng Long cung cấp, chạy thẳng lên đường cao tốc, trở về nhà Giản Hoa ở Hoài thành.
Đã gần hai tháng không ở nhà, nơi nơi đều phủ đầy tro bụi.
Ảnh đế đành xắn tay áo, cùng Giản Hoa quét dọn.
– Không dùng dị năng.
Trong nhà Giản Hoa không trang trí nhiều, ném vải trắng phủ trên đồ gia dụng vào máy giặt, rồi lau lại lớp thủy tinh bên dưới.
Nhân lúc Lý Phỉ đang lau gương trong phòng vệ sinh, Giản Hoa vội vàng vào phòng ngủ, bóc áp phích dán trên tường xuống.
Quạ đen, cây cối chết khô, Ô tướng quân mặc trên người áo giáp nhuốm máu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn cậu…
Vứt áp phích đi thì tiếc, mà cũng không muốn gấp lại, Giản Hoa nhìn trái nhìn phải đều không chỗ nào đặt được cả, đành nâng đệm lên, đặt trên khung giường.
Sau khi làm xong, Giản Hoa mới tỉnh táo lại.
Rõ ràng là cậu lo Lý Phỉ khi đi vào sẽ nhìn thấy tấm áp phích này. Nhưng vấn đề là, tấm áp phích tạp chí này là khi cậu gặp Lý Phỉ ở quán cà phê, ảnh đế cho cậu! Giản Hoa chưa bao giờ giấu chuyện cậu thích Ô tướng quân, dán áp phích nhân vật mình thích trong nhà, thì cũng không có gì lạ. Cố ý giấu áp phích đi, mới là làm quá.
Giản Hoa dựa vào ghế, bóp trán.
Cậu trở nên không giống mình nữa.
Người lý tính sẽ tự hỏi hậu quả mỗi sự thay đổi trong sinh hoạt. Giản Hoa im lặng ngồi trong phòng, đám tơ trong suốt trên vách tường và dưới sàn bò đến gần.
Tòa nhà này, không, toàn bộ tiểu khu đều ở trong phạm vi giám sát của đám tơ. Chịu ảnh hưởng bởi ý nghĩ của Giản Hoa, chúng sẽ chú ý những người đến gần nơi này. Đặc biệt là khi có kẻ cầm các loại như súng ống gì đó, đám tơ sẽ không thèm khách khí mà quấn lên “kiểm tra”.
Giản Hoa suốt đêm trở về Hoài thành, giờ là rạng sáng giờ, đa số mọi người còn đang ngủ. Những người trong nhà có trẻ con, không hề biết có đám tơ lặng lẽ lẻn vào nhà họ, cẩn thận “kiểm tra” súng bắn nước đồ chơi của con họ.
Trong đó, một cậu thanh niên có một cái bật lửa hình cây súng lục mini. Tin rằng, bắt đầu từ ngày hôm nay, cậu ta sẽ không thể sử dụng vật này để châm thuốc được nữa.
Trên mỗi nắp hố ga, đều có một sợi tơ quấn lên, tiến hành “giám sát”.
Trên mỗi một nắp cống trong tiểu khu và hai con phố phụ cận, cũng có đám tơ bò lên.
Về phần những góc âm u không nhìn thấy, nấm càng mọc tùy ý, thể hiện chủ quyền của chúng đối với vùng lãnh địa này. Nấm có hình thể khá nhỏ thì mọc dưới cửa sổ, trong bụi cỏ, trên cây cổ thụ, ngay cả nóc sạp báo cũng không bỏ qua. Chúng trong thế giới thực là tiềm thức của Giản Hoa, bình thường đều trong suốt, chỉ có khi chạm vào mới phát hiện được sự tồn tại của chúng.
Khi cảm xúc của Giản Hoa lên xuống, nấm sẽ mọc cực nhanh, thậm chí một vài sợ còn lặng lẽ trong đêm tối bò xuống dưới tiểu khu, khiến cho một chiếc taxi đi ngang qua cổng tiểu khu phải phanh gấp. Tài xế ngơ ngác thò đầu ra, không biết vì sao vừa nãy lại thấy một cái bóng lớn ở tầng phía trên phòng bảo vệ tiểu khu, cái bóng to như một chiếc ô khổng lồ.
Là ảo giác sao? Lái xe dụi mắt, không thấy bất cứ thứ gì, hắn buồn bực tiếp tục lái xe đi.
Đám tơ che giấu hoàn hảo sự dao động năng lượng của chúng.
Chúng ăn cả chuột và gián trong tiểu khu, rồi vứt xác khô quắt vào cống thoát nước. Trong lúc đó, thỉnh thoảng có thú cưng của hộ gia đình nào đó bị giật mình, kêu to.
Mèo chó bị đám tơ nhào đến “đe dọa” đành ngậm miệng, chỉ dám giữ tiếng kêu ư ử trong cổ họng. Nằm trên giường, chủ nhân mệt đến mức không mở nổi mắt trở mình, lẩm bẩm vài câu nói thú cưng ngủ ngoan đi, rồi lại tiến vào mộng đẹp.
Sau khi “tất cả đều an toàn, không có vấn đề gì”, đám tơ bỏ lại mấy bé thú cưng, tìm một bò lên.
Giản Hoa không biết bọn nấm làm ra những công tích vĩ đại này, dị năng phản hồi cậu nhận được là toàn bộ tiểu khu đều dưới sự giám sát của đám tơ, cho dù là công nhân bảo vệ dọn rác, cũng đều sẽ chú ý toàn diện.
Lần đầu tiên Giản Hoa thấy hài lòng đối với dị năng xấu hổ này của mình.
Giờ điều cậu cần là an toàn, có chỗ nào an toàn hơn nơi mà dị năng của mình làm chúa tể?
“Giản Hoa?” Cửa phòng phòng ngủ bị gõ nhẹ.
Đang tại dọn dẹp phòng ở, bỗng thấy bên này một lúc lâu không có tiếng động gì, nên Lý Phỉ đi đến, phát hiện Giản Hoa đóng cửa phòng. Sau khi do dự nửa phút, anh quyết định gõ cửa hỏi thăm.
Cửa mở ra, Lý Phỉ thấy căn phòng gần như không có gì sau lưng Giản Hoa, hơi nhướn mày: Phòng ngủ cũng trang trí đơn điệu như vậy. Thực ra có thể đặt đèn sứa trên tủ đầu giường, đèn chiếu hình nước biển cũng được. Khi bật có thể chiếu lên trần nhà và vách tường một màu nước biển xanh thẳm, ánh sáng nhẹ nhàng, đậm nhạt không đều, chắc chắn rất phù hợp với thẩm mỹ và sở thích Giản Hoa.
“Anh đang nhìn cái gì?”
Biết trong phòng ngủ của mình không có gì, nhưng bộ dáng đăm chiêu suy nghĩ của Lý Phỉ vẫn khiến Giản Hoa nghiêng người chặn tầm mắt anh.
Lý Phỉ mỉm cười, nét mặt vừa xuất hiện trên mặt anh biến mất không tìm ra dấu vết gì.
“Tôi nghĩ cậu mệt quá nên ngủ rồi.”
“…”
Đối mặt với một ảnh đế kỹ thuật diễn xuất cấp cao thủ, Giản Hoa không thể đoán được đối phương đang nghĩ gì, và… có cùng một dạng cảm tình hay không. Lý Phỉ từng nói đến đề tài này ở bãi đỗ xe, nhưng cuối cùng họ dùng “lý luận cầu treo” để giải thích sự nóng lên trong quan hệ giữa hai người, mỗi quan hệ trên bờ vực mất cân bằng, rồi lại trở về đề tài sự nguy hiểm của Thế giới Bị Từ Bỏ.
Giờ nhớ đến mới thấy cái kiểu lừa gạt cảm giác của chính mình này, thật sự là một lời khó nói hết.
– Cũng tốt, cậu phải suy nghĩ cẩn thận lại đã.
Giản Hoa chưa từng suy nghĩ đến phương diện tình cảm này, bạn bè và người yêu khác nhau.
Khi cậu dùng ánh mắt hoàn toàn mới đánh giá Lý Phỉ, cậu không biết rằng chính động tác nhỏ của mình đã bán đứng cậu.
“Mệt thì nằm trên sô pha phòng khách nghỉ ngơi đi, Hồng Long không tra ra manh mối nhanh như thế đâu. Chờ đến khi họ muốn giao tin tình báo cho chúng ta, cũng là chuyện của ít nhất ba ngày sau.” Lý Phỉ nhìn ánh mắt Giản Hoa, nhẹ giọng nói,“Phòng để sáng sớm ngày mai dọn cũng được.”
Giọng nói của anh bên tai Giản Hoa, mang lại một cảm giác kỳ lạ làm cho người ta tin phục.
Nhưng nhà cậu chỉ có mấy chục mét vuông, khác xa với biệt thự của Lý Phỉ, cũng không có bí mật cá nhân gì. Sau khi ý thức được mình bị người nào đó hấp dẫn, có cảm tình, còn phải tiếp tục cùng người đó sống chung một nhà, Giản Hoa có hơi đau đầu. Vì sao khi Lý Phỉ lái xe đến Hoài thành, cậu không nói ra ý kiến phản đối?
Lúc ấy Giản Hoa cho rằng ý này không tệ.
Nơi Lý Phỉ có thể đến, chắc là đã bị người ta điều tra rành mạch. Dù là nhà của Lương Quân hay trợ lý Lâm cũng không an toàn, khách sạn thì càng không đáng tin.
Có câu nói kia của Lý Phỉ làm đệm, Giản Hoa rất tự nhiên mà nghĩ tới chính mình.
Địa bàn ban đầu cũng là nơi được nấm bảo vệ vững chắc nhất, tất nhiên là nhà của cậu.
Sau khi bước vào nhà, Giản Hoa mới nhận ra phòng này nhỏ quá thể, có thể lúc đang nói chuyện vô thức quay người mà đụng sát vào nhau.
Lần trước khi Lý Phỉ tới nơi này, chỉ là một vị khách đến ở nhờ, một người bạn đồng hành cùng Giản Hoa đối phó với nguy hiểm ở Thế giới Bị Từ Bỏ. Họ cùng nhau sống trong phòng này hơn hai ngày, nhưng Lý Phỉ toàn ngủ, nên Giản Hoa không cảm nhận được rằng trong nhà còn có một người khác.
Giờ Lý Phỉ đang đứng ở trước mặt cậu, cảm giác tồn tại mạnh đến mức cậu không thể bỏ qua.
Giản Hoa vô thức nhìn ánh mắt Lý Phỉ, càng bị người nào đó hấp dẫn, thì lại càng dễ bị cảm xúc của đối phương lây nhiễm. Nếu đối tượng này còn có kỹ thuật diễn xuất cao siêu, thì bản thân sẽ ngay lập tức bị đối phương nắm bắt…
Cảm giác mệt mỏi nặng nề ùa đến, Giản Hoa vẫn còn nhớ mà hỏi: “Vậy anh ngủ chỗ nào?”
“Tôi không cần. Tôi phải xem phản ứng của bọn Dương Siêu đối với sự việc bất ngờ này. Người dị năng không dùng được, thì sớm thả ra, loại bỏ khỏi Hắc Uyên.” Lý Phỉ còn một câu chưa nói, giờ trên mạng chắc chắn có nhiều kẻ xuyên sách để lộ sơ hở hơn, có thể thông qua các phương thức khác để tiếp cận. Có thể lợi dụng thì lợi dụng. Không thể cứ bán tất cho Hồng Long được.
Giản Hoa thả lỏng, dựa vào sô pha trong phòng khách, còn chưa kịp lấy chăn ra đã ngủ.
Trong lúc ngủ, cậu toàn nhăn mày, vẻ mặt cũng rất bất an.
Lý Phỉ thò tay kéo chăn, đám tơ đang bám vào sô pha bỗng nhảy lên trên đùi, chưa gì đã cướp lấy chăn, đắp lại kín kẽ.
Giương mắt nhìn đám tơ bốn phía, Lý Phỉ có ảo giác như bị người máy quản gia giám sát.
Đừng nói là nhân lúc Giản Hoa ngủ mà làm này nọ, có khi dựa vào hôn một cái cũng không được, khả năng cao là sẽ bị nấm trói chặt, tha đi.
Chắc là không bị đuổi ra khỏi nhà đâu, Lý Phỉ hiểu rất rõ vị trí của anh đối với nấm, lương thực dự trữ.
Đêm nay khi tách ra khỏi Cảnh Điền, đám tơ còn lưu luyến không rời để lại một sợi tơ trên vai Cảnh Điền. Cảnh Điền không nhìn thấy, Giản Hoa không để ý, chỉ có Lý Phỉ nhìn thấy mà tâm trạng phức tạp vô cùng.
Trước đây Lý Phỉ còn cho rằng loại đãi ngộ này, chỉ có mình anh nhận được, còn tự hỏi xem chuyện này do tiềm thức của Giản Hoa hay là do tuân theo lời hứa mà bảo vệ bạn đồng hành. Nhìn thấy đám tơ quấn lấy Cảnh Điền, ngay cả Hồng Long thiếu tá Trương cũng không bỏ qua (người thứ hai bên cạnh có các loại máy thăm dò tinh vi, nên phát hiện được), Lý Phỉ đã có được đáp án, dù đáp án này không hợp lòng người.
Tắt đèn phòng khách, Lý Phỉ đi đến phòng ngủ.
Ga trải giường và vỏ gối còn đặt ở trong tủ chưa lấy ra, Lý Phỉ tiện tay mở tủ quần áo. Bên trong cũng không có gì nhiều, nhìn qua có bốn năm bộ đồ mùa đông, đồ mùa hè có nhiều hơn một tí, muốn chọn cũng không có mà chọn.
Số quần áo Lý Phỉ đưa cho Giản Hoa trong hai tháng cũng bằng chừng này.
Anh không nhịn được, tưởng tượng trong đầu cảnh Giản Hoa mặc mấy bộ đồ thời trang mùa đông hàng hiệu, phát hiện có không ít bộ phù hợp, số đo không phải là vấn đề, Lý Phỉ có thể mặc, thì Giản Hoa cũng có thể.
Chỉ “thử” đồ thôi, mà ánh mắt Lý Phỉ đã hơi mơ hồ.
Giới thời trang năm nay lưu hành chủ đề là thâm trầm cuồng dã, thâm trầm thì không thành vấn đề, nhưng từ sau thì…
“Chờ sang năm vậy… Không, tháng hai năm nay có Tuần lễ thời trang ở Paris.” Lý Phỉ bỗng nhận ra, giờ đã là ngày đầu tiên của năm nay, rạng sáng ba giờ rưỡi.
Người anh thích ở trong ngôi nhà này.
Không có lò sưởi, điều hòa không có ích mấy, trong tủ lạnh trống trơn, cái gì cũng không có mà ăn.
– Người trong lòng đã ngủ, nhưng không có cách nào đến gần được.
Lý Phỉ cảm thấy rất thú vị, giống như phần mở đầu của một bộ phim điện ảnh, tràn ngập hồi hộp khi sự co dãn của các mối quan hệ đạt đến cực hạn: Phiêu lưu liên quan đến tính mạng, nguy cơ mất đi công việc, từ bỏ ước mơ, khát vọng và dã tâm ẩn sâu trong lòng, tình cảm thầm mềm lâu ngày sắp bùng phát, thay nhau tấn công.
“Hử?”
Trên tường có một chỗ số lượng đám tơ phân bố không đúng.
Nấm có tính trơ, chúng có thể bám ở một chỗ rất lâu, không di chuyển. Vùng hình chữ nhật khác biệt kia, giống như từng treo thứ gì.
Lý Phỉ đi qua nhìn cho kỹ, phát hiện có dấu vết băng dính ở mấy chỗ, giơ ngón tay ra chạm vào vẫn còn hơi dinh dính.
Giản Hoa ra ngoài đã gần hai tháng, nếu là dấu vết cũ thì chắc chắn đã sớm bị bụi che mất, cho nên đây là do cậu vừa bóc một thứ ra khỏi vách tường.
Lý Phỉ xoay người nhìn bốn phía xung quanh, gian phòng ngủ này vốn cũng không lớn, chỗ có thể đặt đồ cũng có hạn.
Ánh mắt anh dừng ở trên giường, không hề do dự lật đệm lên.
Lý Phỉ đối diện với vẻ mặt kiên nghị của Ô tướng quân:…