Vùng ngoại thành Hải thành.
Mặt cỏ và con đường trước cửa có mấy cái hố to, nước bể bơi bên cạnh biệt thự cũng rò rỉ hết theo những vết nứt trên mặt đường.
Phòng bên trong như trải qua một trận động đất. Vật ở chỗ cao rơi xuống đất, đồ nội thất lệch khỏi vị trí, tạp chí thời trang và phim ảnh rơi lộn xộn trên thảm, ở giữa còn có mấy mảnh vỡ đèn treo và bình hoa.
Lý Phỉ quay người, tựa vào lên cửa, cản đường.
Nhìn ánh mắt nghi ngờ của Giản Hoa, Lý Phỉ yên lặng đứng tại chỗ nửa phút, mới lại mở cửa ra.
“Chúng ta có rắc rối.”
Một Boss từng có sức mạnh “thống trị” thế giới, kẻ cầm đầu bên ngoài của một tổ chức thần bí. Sau khi trải qua bao việc hiểm nguy, tham gia công tác xây dựng lại đất nước, bất ngờ đi du lịch Châu Mỹ, sa mạc Trung Đông và Châu Âu đến suýt thì sấp mặt, cùng một loạt sự kiện mạo hiểm ở thế giới kỳ lạ, không gian hư vô, giờ chăm sóc tốt vết thương để về nhà rồi, lại lập tức gặp phải một công việc vô cùng vĩ đại mà tất cả tộc đi làm đều không muốn làm: Dọn dẹp phòng ở, quét tước vệ sinh!
Ảnh đế nhìn xung quanh, lẩm bẩm: “Anh có nên gọi điện cho trợ lý sinh hoạt không?”
“Anh có hai trợ lý sinh hoạt, một là nhân viên Giải trí Tinh Thiên, phụ trách mua đồ dùng cho anh, kiêm luôn việc dọn dẹp nhà cửa. Nhưng giờ bên ngoài vừa khôi phục trật tự, anh ta đã hai tháng không làm việc, hơn nữa tình trạng hiện giờ của Giải trí Tinh Thiên như thế nào chúng ta cũng không biết.” Giản Hoa tạm dừng, chậm rãi nói, “Trợ lý sinh hoạt thứ hai kiêm vệ sĩ của anh, hình như là tôi.”
“…”
Nằm trên sô pha nhìn người yêu lau dọn, quét rác, chính mình không giúp một tay?
Làm việc chăm chỉ, dọn dẹp đổ rác?
Cam chịu sống trong đống lộn xộn?
– Dù chọn loại nào cũng có nguy cơ bị người yêu chia tay!
Thuở thiếu niên, Lý Phỉ từng ở ký túc xá trường học rất lâu, ngoại trừ nấu cơm, việc rửa bát, giặt quần áo, tổng vệ sinh anh đều làm được, thế nhưng sống xa hoa quen khó mà chịu khổ, anh đã không làm việc nhà nhiều năm.
“Em cảm thấy chúng ta nên sửa lại như thế nào?” Lý Phỉ nhanh chóng thêm chủ ngữ tỏ rõ thái độ.
Giản Hoa không cần suy nghĩ: “Vứt mấy thứ bị hỏng trước đã.”
Trên đồ đạc không có quá nhiều tro bụi, vì trước khi rời khỏi căn nhà này, là vụ đấu súng đêm giao thừa, ngày về không rõ, nên đồ nội thất và đồ điện vẫn còn phủ vải trắng chống bụi.
Lý Phỉ thành thật kéo vải trắng xuống. Khi anh lấy tấm vải trên tủ quần áo xuống, vừa quay đầu đã thấy tất cả vải trắng trong phòng khách đều biến mất, vải trắng cuộn thành cục chất trong góc tường, Giản Hoa đang phủi bụi trên tay.
Máy giặt nhanh chóng bị nhồi đầy.
Sau khi dùng máy hút bụi dọn sạch cầu thang, họ phát hiện một cái khe không lớn lắm trên vách tường tầng hai.
Dọn dẹp giá sách bị đổ là lượng công việc rất đáng sợ, Giản Hoa quyết đoán đóng cửa phòng sách lại, tạm thời bỏ qua.
Lý Phỉ tựa vào cửa phòng quần áo bên cạnh phòng ngủ chính của anh, nhìn giá áo và đồ vật lộn xộn bên trong, giá áo còn đổ sập, đập vỡ cột thủy tinh, đồng hồ, khuy áo, kẹp caravat, đồ quý giá rơi lung tung bên trong. Dù là Lý Phỉ, cũng phải đau tim khi thấy tiền bay đi.
Không, chờ đã!
Anh còn chưa đi xem garage nhà mình!
Ngôi sao thu nhập nhiều, cần tiêu cũng nhiều. Vài năm đầu, tài vụ của Lý Phỉ cùng đỏ như anh.
Vì hình tượng mà phải ký hóa đơn mua quần áo, trang sức phối hợp, ký đến đau cả tay. Nghệ sĩ mới ngăn nắp xinh đẹp xuất hiện trên màn ảnh, trong lòng lại không ngừng đổ máu là chuyện bình thường trong giới giải trí. Trường hợp công khai, lễ trao giải, tiệc tối từ thiện… Lễ phục đều chỉ mặc một lần, rất khó mặc lần thứ hai, lén phái đối tùy tiện, trước màn ảnh không cần suy nghĩ. Đây là lý do vì sao nghệ sĩ bị công ty phong sát rất khó duy trì sinh hoạt, không nhận được việc, không có thu nhập, không thể cứ vay tiền, càng không có cách nào đáp ứng tri tiêu để tiếp tục ở lại giới giải trí.
Rất nhiều tin tức hay nói nghệ sĩ rất chăm chỉ, nhưng không chăm chỉ thì không có cơm ăn, chỉ có thể liên tục đuổi thông cáo, bị bệnh còn phải quay phim.
Dù kiếm tiền bằng đường nào, thì cũng là ai đi thì biết. Nếu không thể đi đến cuối cùng, thì sẽ vĩnh viễn ở tầng dưới chót Kim Tự Tháp.
Ảnh đế trong nước chuyển nghề làm đạo diễn rất nhiều, chạy đi đầu tư phim cũng không ít, nếu như thế, thì tiền vĩnh viễn cũng không đủ tiêu. Lý Phỉ chưa từng làm mấy việc này, nên anh không thiếu tiền.
Giờ thì…
Sau khi vào garage, Lý Phỉ thả lỏng, anh phát hiện mình còn cách phá sản rất xa.
Chỉ có một chiếc xe bị lõm phía trước, hai chiếc xe khác bị xước, nhưng dù sao thì bây giờ xe tróc sơn cũng đầy đường. Tuy trật tự đã khôi phục, nhưng dầu mỏ không dễ mua, rất nhiều trạm xăng dầu đều đóng cửa, trên đường gần như không thấy xe tư nhân chạy.
Đây là ngoại thành, một cái siêu thị duy nhất cũng đã đóng cửa.
May mà lúc trước vì phòng ngừa bỗng tiến vào thế giới Bị Từ Bỏ, nên dưới giường phòng khách và phòng ngủ chính đều có nước khoáng và đồ hộp. Đối phó hai, ba ngày không thành vấn đề.
“Tin tức tốt, lò vi sóng không hỏng.”
Giản Hoa mở một hộp đồ hộp ra, đổ thịt làm cơm trưa vào khay, thuần thục dùng dao cắt vài cái.
Quay đầu, thấy Lý Phỉ từ khi về vẫn không yên lòng, rửa bát đĩa, chau mày.
“Garage có chuyện?”
“Không phải, anh đang nghĩ đến nhân vật chính trong phim. Anh hùng cứng rắn quay lưng với khói lửa, tiêu sái ra đi, lại kết thúc cùng với một nụ hôn thắm thiết với người đẹp. Trong phim lại không có chuyện thế này. Có bản lĩnh thì chiếu cả lúc sau, khi họ về nhà đi? Nhất cái loại phim tận thế, xác sống phá hủy thành phố, đóng băng nước Mỹ!”
Giản Hoa:…
Lò vi sóng tinh một tiếng kết thúc công việc.
Giản Hoa tỉnh táo lại cầm kẹp giữ cái khay, cơm trưa có thịt thái thành từng miếng tròn, mặt trên có một lớp dầu mỡ bóng loáng ngon miệng, mùi thơm cũng bay ra.
“Đừng động, nóng!” Giản Hoa cảnh cáo người nào đó, lại vo gạo cho sạch rồ đổ vào nồi cơm điện. Lúc này, mới có tâm trạng, chậm rãi nói với Lý Phỉ, “Anh nói đó đều là nhân vật chính, còn anh thì sao?”
“…”
Thế mà lại không thể phản bác được.
“Người hôm nay thấy có lai lịch gì, để Hồng Long dứt khoát thả Johnson đi như vậy?”
“Federik Morenza, một ca sĩ, nghe nói gia tộc của hắn có liên quan đến Mafia Ý, tin đồn này trong giới âm nhạc rất nổi nước Mỹ.” Lý Phỉ cố ý nói qua loa thân phận Federik, dù sao trọng điểm Giản Hoa để ý không ở đấy.
“Có thể chạy đến Trung Quốc, chẳng lẽ anh ta có quan hệ với Nhà Trắng?”
“Có lẽ… Em có thể quan tâm một chút đến cơm tối của chúng ta, mà không nhắc đến thằng nhóc kia không?” Lý Phỉ nửa thật nửa giả oán thầm.
Bữa tối qua đi, Giản Hoa quyết đoán đóng cửa phòng khách, chặn Lý Phỉ có lời muốn nói bên ngoài.
Cậu rất mệt.
Giản Hoa giờ chỉ thầm nghĩ nhanh nhanh tắm xong, rồi nghỉ ngơi.
Có Lý Phỉ ở thì tắm cũng không thể bình thường như mong muốn, mà hôm nay cậu đã rửa quá nhiều thứ, không muốn sáng sớm ngày mai lại tiếp tục phải lột vỏ chăn, vỏ đệm ra giặt.
Nước ấm xua đi tro bụi và mệt mỏi, thân thể trở nên khoan khoái.
Trong nháy mắt nằm trên giường, cảm nhận sự thoải mái lâu rồi không gặp, Giản Hoa lúc này mới chính thức cảm nhận được, Thế giới Bị Từ Bỏ đã biến mất, tất cả đã qua.
Không có nấm quấn quanh, không có tiếng gầm rú ẩn hiện của quái vật.
Không cần lo sau khi ngủ sẽ rơi vào thế giới hư vô, bị hắc ám bao phủ, không thể thoát…
Sau khi thả lỏng tinh thần, Giản Hoa ngủ rất nhanh.
Quên kéo rèm lên, kết quả là sáng sớm hôm sau, Giản Hoa bị tia sáng chiếu tỉnh. Cậu nheo mắt lại, theo bản năng muốn quay người né ánh sáng, bỗng lại thấy một gương mặt quen thuộc.
Dưới ánh mặt trời, hình dáng đường cong xinh đẹp ưu nhã, người mang thần thái biếng nhác mở mắt, không hề tự giác phóng tiết tố.
“Chào buổi sáng.”
Lý Phỉ mơ màng, thò tay ôm lấy người muốn hôn.
“…Anh vào bằng cách nào?” Giản Hoa nâng tay ngăn cản, ngạc nhiên rằng có người nằm bên mà cậu không hề hay biết.
Lý Phỉ sửng sốt vài giây, rồi tỉnh táo lại, anh ôm người vào lòng, sau đó cảm thấy vui vẻ, nhắc nhở: “Em quên, nơi này là nhà anh.”
Chìa khóa phòng khách, anh đương nhiên là có.
Nói tối hôm qua không có ý định gì thì là nói dối. Nhưng khi Lý Phỉ vào phòng, phát hiện người yêu đã ngủ sau, lực lan truyền cực lớn, anh không tự chủ được, ngáp một cái.
Nệm phòng khách là đặt làm, lúc trước Lý Phỉ làm theo số liệu cơ thể mình. Lúc này điểm tốt của công việc của Giản Hoa mới hiện ra, thân hình hai người họ xấp xỉ nhau, một bộ lễ phục đặt may thì họ không thể cùng mặc, nhưng nệm không phải vấn đề lớn.
Sau khi tấn công đêm khuya thất bại, Lý Phỉ cứ như không có việc gì, trèo lên giường người yêu, không, là giường nhà mình.
“Anh vào lúc nào?”
“Tối hôm qua sau khi tắm rửa xong. Để anh nghĩ xem nào, không phải mười giờ thì chắc là mười một giờ, hoặc có lẽ là mười hai giờ, cũng không loại trừ khả năng anh bị mộng du. Anh ngủ mơ màng không rõ nơi này là Thế giới Bị Từ Bỏ hay là nhà anh, nên chuyển vào phòng em…”
Giản Hoa im lặng, nói linh tinh đúng là không giới hạn, cậu định tránh khỏi cánh tay Lý Phỉ.
Hai người bỗng cứng đờ.
Sáng sớm, chỗ nào đó xúc động, không cẩn thận cọ vào nhau.
Khi Giản Hoa còn chưa kịp phản ứng, Lý Phỉ đã quyết đoán dùng đầu gối phải tách hai chân Giản Hoa ra, anh gần sát đối phương, ái muội lại lơ đãng ma sát vài lần.
Có một người yêu nhu cầu sinh lý không quá tràn đầy thật sự là một chuyện rắc rối. Giản Hoa tốn hai tháng chăm sóc vết thương, hai người chỉ có vài lần lấy tay giúp nhau giải tỏa. Sinh hoạt không có nấm vướng bận như vậy, Lý Phỉ chờ đợi đã lâu.
Giản Hoa định né tránh, nhưng tinh thần thả lỏng lại ngủ sâu một giấc, tâm tình sung sướng cổ vũ thứ nào đó không chịu cô đơn ngẩng đầu.
Hai người ở trên giường lăn một vòng, Giản Hoa thở gấp, theo bản năng đưa tay vuốt ve dục vọng nóng rực.
Tay cậu bị Lý Phỉ đè lại, Giản Hoa bất mãn mở mắt ra, ánh mắt lại bị ngăn chặn, lời nói toàn bộ biến thành tiếng nỉ non mơ hồ không rõ.
Sau đó bàn tay cậu bị dẫn dắn, từ nơi bụng hai người ghé sát vào nhau, đụng chạm chảy ra mồ hôi, dọc theo Nhân Ngư tuyến dần dần đi xuống…
Nhận thấy ý đồ của Lý Phỉ, Giản Hoa cũng không kháng cự, cậu thuận theo ý đối phương, bàn tay hai người sơ soạng dây dưa ở nơi chế tạo vô cùng vô tận vui sương.
Chất lỏng sệt sệt trượt xuống trong khe hở, Giản Hoa mê man cảm thấy Lý Phỉ rút tay ra, sau đó có một vật dạng cao lạnh lẽo bôi lên. Cậu mở mắt ra, phát hiện Lý Phỉ từ dưới gối lấy ra thứ gì đó.
“…Anh mộng du còn mang cái này?”
“Đúng vậy, anh giờ đang nằm mơ, đẹp như vậy, anh tiếc, không muốn tỉnh.” Lý Phỉ tựa vào bên tai Giản Hoa, thấp giọng cười.
Trong phòng vang lên tiếng rên rỉ không kìm nén được.
“Thoải mái sao?”
“Anh hướng lên trên một chút…” Giản Hoa không quá quen việc di chuyển, thay đổi tư thế.
“Chờ đã.” Lý Phỉ nhét gối xuống dưới eo Giản Hoa, “Sinh hoạt không có nấm, em phải quen dần đi.”
“…”
“Được, chúng ta tiếp tục.”
Giản Hoa muốn đạp anh một cú, nhưng đầu gối bị chặn, tránh không thoát.
Hai giờ sau, Lý Phỉ thần thanh khí sảng bước ra cửa phòng, sau đó đứng lại.
– Nơi còn chưa dọn dẹp trong biệt thự rất nhiều, mà anh đã ép buộc người có thể làm việc đến không dậy được.
Sao có thể ngốc như vậy!