Con mồi này – thịt không nhiều! Béo có ích gì, nhỏ như vậy.
Cự thú Bóng đêm tập trung nhìn con gấu mèo tràn ngập hơi thở thô bạo này, dùng móng vuốt đo mặt, rất không hài lòng, quay đầu lại nhìn lương thực dự trữ nhà mình, bốn chân mạnh mẽ, thân hình linh hoạt… Làm sao cũng tốt hơn con vật nhỏ hung hăng đối diện.
Hung thú Hỏa diễm có thiên tính hiếu chiến, nó đánh không lại “đồng bọn”, đối phương cũng không thèm phản ứng nó, sinh hoạt không thú vị, giờ có cơ hội chém giết, nó biểu hiện kích động hơn bất cứ ai.
Răng nanh và móng vuốt sắc bén của gấu mèo, khiến hung thú hỏa diễm cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.
Đối thủ với sức mạnh ngang nhau… Không, là đối thủ có khả năng còn mạnh hơn mình!
Hung thú Hỏa diễm nóng lòng muốn thử, nó khẩn cấp muốn chém giết, muốn ngửi được mùi máu tươi, dù là từ vết thương trên người chính mình, hay là vết thương của kẻ địch, đều sẽ khiến nó vô cùng hưng phấn.
“Ba.” Cự thú bóng đêm nâng móng vuốt lên, một chân che lên trán lương thực dự trữ nhà mình.
“…”
Hung thú Hỏa diễm ngơ ngác, gấu mèo đang nhe răng cũng không hiểu gì, trợn tròn mắt nhìn bọn nó, giống như muốn phân rõ rốt cuộc ai mới là kẻ địch.
Xung đột giữa “trường” kết thúc, ba người dị năng cấp S không cảm thấy gì nhiều, nhưng Federik Morenza lại chịu áp lực như vừa trải qua một cơn bão. Hơi thở bén nhọn đáng sợ vừa rồi phủ đầy cả gian phòng, mặt tường và mặt đất đều xuất hiện vết nứt. Nếu không có Johnson che trước mặt Federik, người đứng trong dị năng phạm vi “trường” va chạm sẽ máu tươi giàn giụa, toàn thân như bị dao chém, xuất hiện vô số vết thương.
Johnson nhìn Giản Hoa, lại nhìn Lý Phỉ.
Mấy ngày nay, rất nhiều người muốn đuổi giết, bắt sống nó. Johnson hiểu biết rất nông cạn về “nguyên tác”, nhưng nó nhanh chóng thích ứng với số phận tồi tệ này, thậm chí linh hoạt lợi dụng “ấn tượng cố định” của người khác đối với nó, ngụy trang tránh thoát điều tra, giả bộ dáng xúc động lỗ mãng để người khác xem nhẹ.
– Vị cứu tinh Johnson Brown, tấm lòng tốt bụng, sẵn sàng tin tưởng người khác.
Luôn có người cảm thấy, Johnson trong tình tiết từng bị người khác lừa, lại cũng bị phụ nữ đẹp mê hoặc, lừa gạt, nên chắc chắn rất dễ lừa.
Trên thực tế, có người chỉ là muốn tốt bụng mà thôi.
Xuất thân của Johnson không tốt, nên nó càng hiểu rõ cảm giác đói khát hơn người khác, hiểu được cực khổ là gì, nó là một người vừa mạnh mẽ lại vừa chính trực.
Làm kẻ mạnh, Hurricane có thể giúp đỡ người khác, thế nhưng là một thiếu niên trong lúc chạy trốn còn phải che chở Federik, nó không thừa nhàn rỗi mà cũng chẳng có đủ năng lực để đi tốt bụng.
Đồ ăn cứu trợ không đủ dinh dưỡng, cơ thể thiếu niên phát dục chậm. Sau khi tiến vào Thế giới Bị Từ Bỏ, phàm là thứ tốt, thiếu niên lại đút toàn bộ cho Federik, chính nó không ăn được mấy miếng.
Ngôi sao mới của cục dị năng quốc gia, mười tám tuổi, nhìn thấy người đẹp dáng người nóng bỏng sẽ đỏ mặt, bị hấp dẫn, đây là thiên tính. Thiếu niên mười lăm tuổi ngay cả bụng cũng không no, nào có tâm trạng đi tự hỏi mấy thứ này?
Dù có yêu thích về phương diện này, liên tiếp gặp phải mấy người đẹp dụng tâm kín đáo, lại còn đều không coi trọng nó, cho rằng chỉ vẫy tay hay dùng các kỹ xảo thô sơ là có thể hấp dẫn nó, thiếu niên cũng có tính tình, Johnson sắp tức điên rồi.
Chỉ cần Federik tỉnh táo, sẽ nói cho Johnson chiêu trò của mấy phần tử xã hội đen và kẻ bán thuộc phiện, lúc này cũng không còn chú ý dạy hư trẻ con gì đó nữa, sống sót quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Thấy được nhiều thứ, tâm tính thiếu niên cũng không còn đơn thuần nữa.
Nó thấy Lý Phỉ và Giản Hoa, điều đầu tiên nghĩ đến là làm sao để hai người dị năng rất mạnh này nghi ngờ lẫn nhau, để Federik trốn đi.
Lý Phỉ lại cực kỳ ngạc nhiên.
Nơi nhân vật chính thiếu niên ở có người khác, còn được Johnson toàn tâm toàn ý bảo vệ. Thân phận người này, cũng rất đáng nghi.
Lý Phỉ và Giản Hoa trao đổi ánh mắt nghi hoặc, dựa vào ánh sáng của cầu lửa, anh quan sát người đàn ông cơ thể suy yếu kia.
Hình dáng người phương Tây khá rõ, mấy ngày nay, số lần Federik lên cơn nghiện dần giảm bớt, sắc mặt hơi khôi phục. Dù khuôn mặt hắn bị che giấu bởi râu quai nón, nhưng bản chất con người rất khó thay đổi, Lý Phỉ vừa liếc nhìn đã thấy Federik không phải người thường.
Bộ dáng khi Federik đứng thẳng khác với người khác, đúng là hắn dựa vào cổ họng, dựa vào tài hoa để kiếm cơm, nhưng khuôn mặt cũng là một nhân tố quan trọng. Một ngôi sao Thiên Vương cần trả giá, cố gắng nhiều lắm. Nam thần không dễ làm, làm sao để người hâm mộ thấy hắn là nam thần, không phải cứ đẹp trai một chút là được đâu?
Hình thể đã in đậm thói quen của Federik, Lý Phỉ liếc cái đã nhìn ra.
Diễn viên? Người mẫu? Ca sĩ? Đều có khả năng.
Khiến Lý Phỉ cảm thấy kỳ lạ nhất là, anh luôn cảm thấy người này trông quen mắt, giống ai thì anh không thể nói rõ, suy cho cùng khuôn mặt người nước ngoài rất khó xác nhận chắc chắn.
Giản Hoa cũng đang quan sát kỹ lưỡng người thứ tư trong phòng, suy đoán thân phận của đối phương.
Cậu không nhìn ra nghề nghiệp của Federik, thế nhưng người lạ xuất hiện bên cạnh nhân vật chính, đơn giản chỉ có vài loại thân phận, kẻ xuyên sách, người được thế lực giống tổ chức Thánh Môn đưa tới, còn có nhân viên cục dị năng quốc gia nước Mỹ vừa thành lập.
Trong nguyên tác, nếu có nhân vật mạnh đến nghịch thiên, thì nhân vật phản diện boss là một, nhân vật chính cũng là một.
Johnson do ai nuôi nấng, bị ai lừa gạt, bị ai ảnh hưởng… Mấy nhân tố quan trọng này đều là không thể xem nhẹ. Lúc trước, cách Thái Bình Dương, Lý Phỉ muốn điều tra cũng không có cách, giờ cơ hội đưa đến cửa, anh đương nhiên muốn xác nhận.
Trong phòng, nấm ngày càng nhiều, thiếu niên Johnson cứng mặt.
Nó bất an nhìn đám tơ đang leo trườn, rất muốn gọi gió lốc thổi chúng ra xa, hoặc một tia sét đánh cây nấm mũ to vào trong hố…
“Hô hấp, đừng hoảng hốt.”
Đến lúc này, Federik rất bình tĩnh, vì hắn dù hoảng sợ cũng vô ích.
Hắn thấy Johnson đỏ mặt tía tai, toàn thân run nhẹ, lắp bắp kinh hãi, đưa tay cầm tay thiếu niên.
Bàn tay ấm áp dán sau cổ thiếu niên, từ xương sống đi đến sau tim. Johnson nghe lời, hít một hơi, từ từ thở ra.
Thương tổn của bạo lực học đường mang đến tai họa ngầm rất sâu cho Johnson, nó rất dễ kích động, thoạt nhìn như hoảng sợ, nhưng thực ra là điềm báo nguy hiểm khi không khắc chế được lực lượng muốn phá hủy.
Gặp kẻ địch rồi kích phát tai họa ngầm cũng không lạ. Johnson có khi sẽ tự dưng thấy sốt ruột, như bánh kẹp mù tạc, sách rơi vào vũng nước bẩn, bóng rổ bị xì hơi, căn phòng bị chặn kín, không có ánh sáng…
Vì dị năng mất khống chế cũng thương tổn Johnson rất lớn, nên Federik rất để ý chuyện này, mỗi lần đều muốn để Johnson tự mình đi ra, thoát khỏi bóng ma quá khứ.
Đám tơ đã lan đến bên chân, nói thật, chính Federik cũng muốn lui về sau. Người từng xem nguyên tác đều biết khi bị nấm thôn phệ vây quanh, mạng có một nửa là không phải của chính mình, phải xem tâm trạng Giản Hoa.
Federik không nhìn đám tơ rục rịch muốn leo lên nữa, vỗ lưng thiếu niên: “Thả lỏng, cậu có thể làm được, dù là chuyện gì.”
Johnson lại hít sâu một hơi, màu đỏ máu bất thường trên mặt rút đi, cơ thể cũng không run nữa.
“Ngoan.” Federik vò mái tóc đỏ rối xù theo thói quen.
Johnson ưỡn ngực, ánh mắt nhìn chằm chằm Giản Hoa và Lý Phỉ cũng không bén nhọn như trước, nó lớn tiếng nói: “Hai người là ai? Nơi này là tôi và… Là địa bàn của tôi, tôi không trộm đồ ăn của hai người, là hai người ăn xong bỏ lại, tôi mới nhặt đi.”
Lý Phỉ khoanh tay, anh cảm thấy một màn trước mắt này rất là thú vị.
Thấy Lý Phỉ không trả lời, thiếu niên có hơi tức giận, đôi mắt xinh đẹp mở to, khi muốn nói gì đó, nọ lại bị động tác ám chỉ của Federik ngăn lại.
“Họ là người Trung Quốc, chắc là không nghe hiểu lời cậu nói.” Federik nói cho Johnson.
“Trung Quốc?” Thiếu niên giật mình.
Đây là lần thứ hai nó nghe được giọng điệu nhấn mạnh này từ ngài Morenza. Lần trước, ngài Morenza cảnh cáo nó sau này không được đến Trung Quốc.
– Nghĩa là rắc rối đã tìm đến cửa?
Đối mặt với ánh mắt mang theo nghi hoặc, oán niệm, hiếu kỳ của nhân vật chính, Giản Hoa yên lặng quay đầu đi.
Loại chuyện bắt nạt trẻ con này, cậu khó mà làm được.
Vốn cho rằng thiếu niên người Mĩ mười lăm tuổi trông không khác lắm với người trưởng thành hai mươi tuổi trong nước, thế mà Johnson lại trông như vậy. Chẳng lẽ vị cứu tinh đều là kiểu đã thiếu dinh dưỡng, còn phải gánh vác trọng trách sao?
“Xin chào, lần đầu gặp mặt, Dean.”
Federik dùng tên tiếng Anh trên tư liệu trong trang web cá nhân của Lý Phỉ để xưng hô, hắn lắp bắp nói tiếng Trung vẫn mang theo giọng điệu điển hình của người nước ngoài, nhưng nhấn mạnh từng chữ thì cũng coi như rõ ràng.
Nhân vật chính tuổi thiếu niên nghe không hiểu đoạn đối thoại, vẻ mặt sửng sốt, hóa ra ngài Morenza biết nói tiếng Trung.
Lý Phỉ cảm thấy rất ngạc nhiên, vì tiếng Anh được nhét vào các cuộc thi ở Trung Quốc, nên ở Trung quốc tìm người biết nói vài câu tiếng Anh không khó, nhưng ở Mĩ người biết nói tiếng Trung rất ít.
Federik thật đúng là vì bảo vệ tính mạng mà cố tình học, trước khi gặp Johnson, hắn quyết tâm muốn rời xa tình tiết. Dựa theo nguyên tác, tổ chức Hắc Uyên thần bí lại khổng lồ, không hẳn không thể thò tay đến nước Mỹ, hắn lại là cháu trai duy nhất của bố già Wolf Morenza ở vùng biển Đông. Tuy rằng quan hệ giữa Federik và chú hắn rất phức tạp, không gần gũi, thế nhưng người dị năng chắc chắn không sợ thế lực của Wolf Morenza, tiện tay bắt hắn cũng không lạ.
Nếu có thể nghe hiểu người khác đang nói cái gì, tỷ lệ sinh tồn sẽ tăng.
Cho nên không chỉ tiếng Trung, Federik còn học một ít tiếng Pháp, tiếng Latin và tiếng Hy Lạp.
Ngoài tiếng Pháp thì đều chỉ là da lông, bởi vì quá khó học… Federik cả hai đời làm thiên tài âm nhạc cũng không phải là một thiên tài ngôn ngữ.
“Tôi không rõ vì sao các cậu đến nước Mỹ. Nhưng cậu thấy đó, tình trạng đứa nhỏ này không tốt. Thế giới Bị Từ Bỏ tốc độ mau, chỉ tính từ tuổi, Johnson đã thua…”
Federik dùng từ tiếng Trung đơn giản, cố hết sức giải thích.
Các quốc gia có được tình báo kẻ xuyên sách mang đến, dù là bình xịt khử mùi đối phó quạ ăn xác, hay là máy móc nhốt lại toàn bộ trường năng lượng của Thế giới Bị Từ Bỏ vào lúc cuối, tiến độ chế tạo đều sẽ nhanh hơn.
Tần suất xuất hiện quái vật ở Thế giới Bị Từ Bỏ cũng nói lên điều đó, thời gian toàn cầu hỗn loạn sẽ không có đến mười năm. Thế giới này, không đợi được thiếu niên lớn lên, đã bị kẻ dụng tâm kín đáo khống chế. Johnson mới mười mấy tuổi cũng không thể tranh cướp gì cùng những kẻ có dã tâm.
Thái độ một người là thành khẩn hay khoe mẽ, Lý Phỉ có thể nhìn ra được.
“Tôi rất ngạc nhiên.” Tiếng Anh của Lý Phỉ cũng bình thường, chỉ có thể để giao tiếp khi du lịch. Đây còn là thành quả sau khi vào Giải trí Tinh Thiên, công ty để nghệ sĩ học tập tập thể.
Giản Hoa thì càng không cần nói, cậu ngay cả tên quán Hamburger và hot dog cũng không phân biệt được.
“Anh là ai?” Lý Phỉ vẫn cảm thấy người này quen mắt.
“Tôi là…”
Nói còn chưa dứt lời, ba người dị năng cấp S quay đầu, một mặt tường sụp đổ.
Đá vụn bị trường dị năng mạnh mẽ ngăn trở, bay lên ở giữa không trung.
Sau khi Giản Hoa đi vào căn phòng này, đã làm nấm bên ngoài trở nên trong suốt, kẻ tấn công cũng không biết nơi này có thêm hai người, quay đầu dùng súng máy bắn phá, kết quả toàn bộ đạn đều bay giữa không trung.
“Cẩn thận!”
“Ngài Morenza!”
Trận tập kích còn kèm theo mấy viên đạn bay vào từ cửa sổ, có đầu đạn hình thoi bén nhọn, sau khi ghim vào trong cơ thể sẽ tự động phát nổ, rất ác độc.
Viên đạn này là do một loại súng năng lượng bắn ra, theo lý, tốc độ phải rất nhanh, nhưng lại không bay đến mục tiêu dự định, rẽ hướng đánh vào một mặt tường khác.
Ba người ngạc nhiên nhìn thoáng qua, phát hiện trường dị năng giao nhau có hiệu quả càng thêm rõ ràng.