“Chúng ta phải mau rời khỏi nơi này, Tiến Sĩ Điên là người dị năng Thực vật, nơi này rất có lợi cho gã. Nếu gã đuổi theo…” Giản Hoa nó được một nửa, thấy vẻ mặt Lý Phỉ nghiêm trọng nhìn phía xa, cậu cũng ngừng lại, nhắm mắt cảm nhận động tĩnh xung quanh.
Tiếng rào rào, như mưa nhỏ, lại như cành lá ma sát lẫn nhau.
Trong rừng, luôn có cùng một loại âm thanh, sau khi gió thổi, âm thanh này từ loáng thoáng càng trở nên rõ ràng.
“Tình hình mấy cây cổ thụ này không tốt lắm, chúng sắp chết.”
Lý Phỉ ngửa đầu, anh có thể thấy thân cây cách mặt đất khá xa, cành lá đã ố vàng, chỗ cao hơn chỉ thấy bóng. Lúc đầu Lý Phỉ tưởng là tán cây, hiện giờ nhìn kỹ, thì rõ ràng là từng lớp mạng nhện.
“Cả khu rừng này đều là sào huyệt của nhện khổng lồ.” Lý Phỉ nhỏ giọng nhắc nhở.
Nhện khổng lồ nhả tơ kết lưới, di chuyển giữa cây cối. Không có ánh mặt trời, thực vật phía dưới chết héo. Giờ ngay cả bản thân cây cối cũng chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.
Trong hoàn cảnh lượng khí Oxy quá cao, con người cũng sẽ thấy không thoải mái.
Đặc biệt khi thành phần Carbon dioxit trong không khí quá ít, khí Oxy quá cao, sẽ dẫn đến suy kiệt hệ hô hấp.
Khu rừng này đã chết, không khí còn khiến người ta không thoải mái như vậy. Xem ra thế giới này có lượng khí Oxy rất cao… Điều này đủ giải thích nhiều vấn đề, như côn trùng, thực vật khổng lồ hóa, khí hậu ẩm ướt, vi sinh vật phát triển.
Đi săn cũng sẽ trở nên gian nan, vì thịt sẽ biến chất rất nhanh.
“Chỗ nào cũng có mạng nhện cũng là điều tốt, xem, không có muỗi.” Lý Phỉ cười nói.
Không chỉ muỗi, các loài côn trùng biết bay khác cũng không thấy bóng dáng.
Chắc chỉ loài côn trùng nào vốn sống dưới lòng đất, mới có thể tiếp tục sinh tồn.
Vì con mồi ở tầng chót của khu rừng này tuyệt tích, nên vị trí mạng nhện khá cao, tốt hơn tình hình trong động nhiều. Lý Phỉ vòng qua tơ nhện rũ xuống từ cái cây chết, chọn hướng khác.
Đám tơ lặng lẽ quấn lên người Lý Phỉ.
Giản Hoa khống chế nấm không mọc dưới cây cối, nếu nấm đi một đường mọc một đường, thì sẽ lộ hành tung của mình.
Tiếng rào rào quái dị vang liên tục, Giản Hoa đã biết đây là tiếng từ mạng nhện trên đỉnh đầu. Nhện khổng lồ ngoài con đã trưởng thành, cũng có con chưa hoàn toàn lớn lên.
“Em đang nhìn gì?”
“… Chúng ta có thể sẽ rất khó kiếm thức ăn.”
Trong khe hở giữa cây cối và mạng nhện có rất nhiều xác nhện khổng lồ, lớn nhỏ, nát vụn hỗn độn chất cùng một chỗ.
– Nhện khổng lồ tự giết lẫn nhau, cắn nuốt lẫn nhau.
“Khu rừng này chắc bị nhện khổng lồ ăn sạch rồi.”
Giản Hoa nhíu mày, tìm không thấy đồ ăn thì chỉ đành khai đao với nhện khổng lồ. Ngày hội ẩm thực hàng năm ở Hoài thành, quầy bán nhện nướng là thu hút ánh mắt của mọi người nhiều nhất. Nhện khổng lồ chắc là có thể ăn, nhưng…
Cậu nhìn Lý Phỉ, cảm thấy dạ dày đã bị nuôi đến kén ăn của ảnh đế rất khó chấp nhận.
“Đi ra ngoài trước rồi nói sau.”
Có lẽ chờ khi rời khỏi sào huyệt nhện khổng lồ, vấn đề này sẽ dễ giải quyết.
Đường trong rừng rất khó đi, trên vỏ cây mọc rêu xanh trơn ướt, rễ cây to nhỏ không đều, thường móc vào quần áo, nếu không có đám tơ bảo vệ giảm xóc, chắc không cần nửa ngày, quần áo hai người đã không thể nhìn được nữa.
Không khí rất loãng, đi một đoạn là phải điều hoà hô hấp.
Khu rừng như không có điểm cuối, vì nhìn không thấy bầu trời, nên đêm hay ngày cũng không phân biệt được. Có khi ven đường xuất hiện từng chùm địa y và nấm lấp lóe huỳnh quang, có màu vàng nhạt, có màu xanh lam lục, chợt gần chợt xa như lửa quỷ ở thế giới U Minh.
Đi lâu, không phân rõ phương hướng trong rừng được nữa, gần như bị những điểm sáng nghìn bài một điệu này bức điên, hoài nghi mình đang ở trong ảo ảnh.
Ánh mắt Giản Hoa vừa trở nên mờ mịt, nhưng không mất vài giây đã tỉnh táo lại.
So với trong ác mộng hư vô, nơi này chẳng là gì cả.
Giản Hoa bắt đầu để ý Lý Phỉ, mỗi khi Lý Phỉ xuất hiện bộ dáng chần chừ hoảng hốt, sẽ kêu người tỉnh lại.
Mấy thứ phát sáng này có thể phóng ra khí gây ảo giác, rất dễ khiến người ta lệch lạc, có lần Lý Phỉ đi thẳng tới chỗ ao nước, may mà Giản Hoa phát hiện đúng lúc.
Một đường này không dễ dàng, ngay cả Giản Hoa cũng không cẩn thận mà bị cộc đầu.
Ảo giác cũng xuất hiện ngày càng thường xuyên. Lý Phỉ thấy cảnh sau khi mình chết đi, Giản Hoa rời khỏi nghĩa trang. Mưa to tưới ướt tóc và quần áo cậu, Giản Hoa mang bộ dáng chật vật như thế, nhưng lại không có vẻ mặt gì, quanh thân tỏa ra cảm giác cô độc.
Đôi mắt ngưỡng vọng bầu trời, không còn hứng thú với cuộc đời.
Cậu đi ven đường, ánh mắt thỉnh thoảng trôi đến giữa đường, thoạt nhìn như muốn bước ra ngoài lan can.
Thành phố không còn cảnh tượng phồn hoa náo nhiệt, nơi nơi đều là đống đổ nát, ô tô rách nát, một vài người không có nhà để về run rẩy cạnh trụ cầu.
Đầu đường có hai gã đàn ông hung ác đang tranh cướp một túi nhỏ đồ ăn, chúng cầm vũ khí trong tay, vết máu loang lổ trên dao nhọn. Ánh mắt Giản Hoa nhìn chằm chằm con dao kia, hai gã đàn ông nhận ra, quay đầu lớn tiếng tức giận mắng Giản Hoa.
Giản Hoa chậm rãi quay đầu, như phải dùng rất nhiều sức lực.
Cậu cô độc đi trên đường, không có đèn đường, không có đường bằng phẳng, phía trước không có bất kỳ ánh sáng nào…
“Lý Phỉ!”
Mùi gió quanh quẩn bên chóp mũi, Lý Phỉ tỉnh lại từ trong ảo giác.
Đúng vậy, là ảo giác. Lý Phỉ rất xác định, sau khi anh tỉnh táo, nhớ lại thì phát hiện ngoài Giản Hoa, tất cả cảnh tượng khác đều cực kỳ buồn cười. Nghĩa trang kia là chỗ chôn cụ ông cụ bà của anh, đó là một ngọn núi, đã sớm không dư chỗ. Giản Hoa cũng không thể sau khi rời khỏi nghĩa trang, đảo mắt đã vào thành phố đổ nát.
Những chiếc xe rách nát trên đường, có mấy chiếc là của ngôi sao trong giới, còn có một chiếc là của CEO Giải trí Tinh Thiên, Lương Quân. Tóm lại, đều là xe anh khá quen thuộc.
Hai kẻ vì đồ ăn cầm dao giết người, một mọc ra mặt Hoắc Vi, một là Lục Triệu…
Đây đương nhiên không thể nào! Ảo giác chỉ là ảo giác, giống như nằm mơ, con người sẽ theo bản năng bỏ thêm cảnh tượng quen thuộc vào bộ phận chi tiết trong cảnh mơ. Khi ở trong đó sẽ không nghi ngờ gì, sau khi rời khỏi cảnh mơ mới thấy lạ.
Trong ảo giác, Giản Hoa rất bất bình thường. Đây là điều Lý Phỉ giấu trong lòng, sau khi “biết” tình tiết trong nguyên: Kẻ xuyên sách nhắc tới là có người cho rằng Kẻ Cắn Nuốt bị trầm cảm.
Tin tức kẻ xuyên sách mang đến muôn hình muôn vẻ, có vài suy đoán rất quá đáng, như Johnson và Lý Phỉ có quan hệ mà mọi người không nhận ra. Cách nói trầm cảm cũng không mấy được ủng hộ, rất nhiều người tin Giản Hoa có bệnh về tinh thần, nhưng cảm thấy không phải là trầm cảm.
Bởi vì người bệnh trầm cảm bình thường chỉ biết thương tổn chính mình, nào có ý nghĩ khống chế, hủy diệt thế giới gì đó.
Sau khi Lý Phỉ thấy thì cực kỳ để ý. Bởi trong lòng anh biết, khả năng này rất lớn.
Trong ảo giác, Giản Hoa có biểu hiện bị trầm cảm. Cực kỳ nhạy cảm với vật có thể dùng tự sát, cần hết sức chống lại ý nghĩ bất thình lình xuất hiện trong đầu, mới có thể áp chế ý nghĩ hỗn loạn.
“Lý Phỉ.”
“Anh không sao…”
Lý Phỉ cầm tay người yêu, lấy lại bình tĩnh.
“Anh nhìn thấy cái gì?” Giản Hoa có chút dự cảm.
“Một vài chuyện đáng sợ, muốn quên đi…” Lý Phỉ theo bản năng chọn nói dối, anh không muốn bàn với Giản Hoa về “tương lai trong nguyên tác”. Nội dung ảo giác xuất hiện rải rác lúc trước, vừa lúc có thể dùng để qua loa.
“Anh nhìn thấy tuổi thơ của mình, ký ức hoàn toàn mơ hồ.”
Giản Hoa mau chóng nghĩ đến chuyện Lý Phỉ từng nói.
Lý Phỉ có bố mẹ như không. Cặp vợ chồng sau khi ly hôn cũng không về quê, trực tiếp ném con nhỏ cho đời trước nuôi nấng, chẳng quan tâm hơn hai mươi năm.
“Khi họ ở cùng nhau, mới mười bảy, mười tám tuổi, tuổi trẻ phản nghịch, làm cái gì hoang đường, cũng không nghĩ tới kết hôn. Đương nhiên, cũng không có tình yêu, chính là cái kiểu người trẻ tuổi muốn đối nghịch với bố mẹ. Rời nhà trốn đi, say rượu hút thuốc, lăn lộn với người trong xã hội…”
Lý Phỉ cười, tự giễu: “Đó là trước kia, không có nhiều thứ linh tinh, muốn học xấu cũng có hạn. Họ không bị nghiện, cũng không mắc bệnh.”
Giản Hoa thấy anh nói thoải mái, cũng coi như nói chuyện phiếm trên đường.
“Họ chắc trông cũng không xấu.”
“…Em nói đúng.”
Nhân phẩm kém, hành vi hoang đường, nhưng bề ngoài, đôi nam nữ kia đúng là rất nổi bật.
“Nghe nói, anh chọn ưu điểm của họ mà lớn lên.” Lý Phỉ nửa đùa.
Giản Hoa nhìn anh đánh giá: “Ừ, tôi nhìn ra.”
“Nếu giờ em thấy họ, sẽ không suy nghĩ như vậy.”
Người đàn ông làm bố Lý Phỉ đã trung niên, thất nghiệp ở nhà, tóc mất vài nhúm, đôi mắt thâm đen, răng bị hun khói vàng khè, bụng bia… Dù ông ta có nói mình lúc trẻ là soái ca, cầm ảnh chụp ra làm chứng cũng không ai tin.
Người đàn bà kia, cuộc sống không như ý, già càng nhanh hơn, má lõm vào, xương gò má nhô ra, làn da bị đồ trang điểm giá rẻ hủy hoại. Thẩm mỹ quần áo cũng không được tốt lắm, mở miệng ra lại nói lời chanh chua. Mỗi người nhìn thấy bà ta đều phải đi đường vòng.
Tướng do tâm sinh đúng là có lý.
Tấm lòng thế nào sẽ lộ ra vẻ ngoài.
“Nói đến, anh chắc hản là… tư sinh?”
Giản Hoa có hơi giật mình nhìn Lý Phỉ.
“Vì họ chưa tới tuổi kết hôn pháp luật cho phép, lại không cẩn thận mang thai, hai bên gia đình buộc họ kết hôn, muốn họ thu lại lòng ham chơi đùa, thành gia lập nghiệp.” trong mắt Lý Phỉ có vẻ châm chọc, “Cho rằng họ thành gia sẽ hiểu được lý lẽ. Dù sao, ở địa phương nhỏ, bày rượu đã tính là kết hôn rồi. Khi đó tìm công việc nuôi gia đình, sống tạm cũng không khó. Anh còn chưa sinh ra, bố đã mất tích nửa năm không về nhà. Sau khi ra đời ba tháng, mẹ đi thành phố khác làm công, vài năm sau thì kết hôn ở kia.”
Lúc đầu, hai người kia còn thường trở về tìm bố mẹ mình đòi tiền, chờ đến khi con sắp đến trường, thì ngay cả nhà cũng không về, cắt đứt liên hệ, không chịu trả một chút tiền nào.
“Chắc là ở bên ngoài ngã đủ rồi, rốt cuộc biết cách làm người, nên lại xây dựng gia đình, kiên định bắt đầu cuộc sống mới.”
Hoang đường trước kia, đương nhiên không thể đề cập tới.
Giản Hoa không muốn Lý Phỉ nói về chuyện này nữa, chuyển đề tài, hỏi: “Anh sao lại vào giới giải trí?”
“Khi đó học viện nghệ thuật vào tương đối dễ.” Lý Phỉ nói thật, còn chỉ mặt mình.
Giản Hoa liếc mắt, có tiền vốn cũng đừng khoe ra như vậy.
“Nhưng vào giới vẫn rất khó, cái gì cũng cần quan hệ… May mà gặp được Lương Quân. Khi đó, ông ấy là quản lý kế hoạch thương mại của Giải trí Tinh Thiên.”
“Chỗ nào của anh lọt vào mắt ông ấy?” Giản Hoa không thể tưởng tượng được Lương Quân là loại người tự mình đề bạt người mới.
“Em không phát hiện ông ấy là người rất để ý hình tượng à?”
Giản Hoa gật đầu.
CEO năm mươi tuổi, tùy tiện tấm ảnh nào cũng đủ điều kiện lên tạp chí. Ưu thế bản thân không nói, người đàn ông để ý hình tượng của mình như vậy, không gặp nhiều ở Trung Quốc, trong giới thời trang Paris thì lại có rất nhiều.
“Ông ấy cảm thấy anh rất giống ông ấy.”
“Giống chỗ nào?” Giản Hoa nhíu mày, cậu không nghĩ ra được.
“Lúc nào, chỗ nào cũng như có máy quay phim quay chụp mình.”
“…”
Nói cách khác, chính là hoócmôn không cần tiền?
Chờ đã, khó trách mỗi tấm ảnh của Lương Quân cho dù bối cảnh là góc hẻo lánh cũng không có vấn đề gì.
“Khụ, lúc đó, phóng viên thích chụp hình ngôi sao lộ ra thói quen bất nhã trên màn ảnh, như mắt trợn trắng, bĩu môi gì đó.” Lý Phỉ giải thích, “Ông ấy trước mặt ban giám đốc nói lời hùng hồn, muốn tìm một người mới không có bất cứ vấn đề gì, đánh mặt đám phóng viên.”
Giản Hoa ngây ngốc.
Bất cứ sự thật nào, đều không như bạn đã nghĩ.
Họ một trước một sau đi trong rừng rậm, nhỏ giọng đùa giỡn.
Rốt cuộc, khu vực lấp lóe huỳnh quang càng ngày càng ít, trước khu rừng mới hiện ra ánh sáng ẩn hiện.
“Sắp ra ngoài rồi.”