Con côn trùng khổng lồ chết rất đau đớn, nó từ từ tắt thở, cuối cùng cơ thể rút thành một lớp da kim sắc sáng bóng.
Một đám người ngồi xổm cạnh địa động, ngơ ngác nhìn con côn trùng khổng lồ, rồi quay đầu lại nhìn Corgi.
Bão cát thổi lòa xòa bộ lông vàng của Corgi, nó lắc mình, giống như một ổ bánh mì yến mạch mập mạp vị rơi, vừng vãi đầy đất, sau đó nó ngồi cạnh Giản Hoa.
Giản Hoa yên lặng bò ra khỏi địa động.
Lúc nãy, mặt chó phóng to, vẻ mặt tựa như đang cười lao đến trước mặt cậu, lực tấn công hơi bị lớn.
Giản Hoa còn chưa nâng tay, Lý Phỉ đã đến lau nước miếng Corgi trên mặt Giản Hoa.
Mọi người dè dặt nửa ngày, tên gầy Triệu Văn mới nhớ ra lai lịch của con Corgi này. Anh ta chạy việc ở bên ngoài tương đối nhiều, rất hiếm khi ở lại căn cứ, ngay cả tư liệu của Hồng Long cũng ít khi xem. Nếu không phải “lại xuất hiện người dị năng cấp A” được xếp vào loại tình báo quan trọng, được tự động phát cho tổ viên Hồng Long đọc, Triệu Văn giờ chắc cũng ngơ ngác như bộ đội đặc chủng.
“Này, nó có dị năng…”
Triệu Văn giới thiệu chú cún Corgi.
Đội viên tiểu đội đặc chủng vẫn đang choáng váng, vẻ mặt Lý Phỉ vô cảm, Giản Hoa cũng làm bộ như không biết lai lịch Corgi.
Vì từng cùng đám tơ “tác chiến anh dũng” với con côn trùng khổng lồ nên Corgi thẳng thắn cho rằng họ là “đồng bọn”.
Không ai biết một con chó suy nghĩ gì, Corgi chủ động thân mật với Giản Hoa, đám người Lý Phỉ chỉ có thể khó khăn phân tích đó là vì cảm tình của “đồng bọn tác chiến”. Ai nói lửa và băng không thể tìm đường chung sống?
Sau khi Corgi xông vào bão cát thì dễ dàng đi vào Thế giới Bị Từ Bỏ, nó cùng những người “cứu viện” đi trên đường quốc lộ nửa giờ. Ở thế giới thực, chỉ mới có một giây.
Động rỗng biến mất, con côn trùng khổng lồ chết, gió lạ tan đi, họ thoát khỏi Thế giới Bị Từ Bỏ.
Khi thiếu tá Trương nhìn chỗ cuối đường quốc lộ phía xa, họ đã đi đến hướng này. Đợi khi vệ tinh chụp được họ, phân bộ Hồng Long lại báo cho Trương Diệu Kim, thì những người toàn thân lấm lem mỏi mệt này còn có tâm trạng dùng sức phất tay với bầu trời.
Corgi lắc lắc cái mông, nhào xuống bên cạnh cô chủ nó.
“Đoàn Đoàn thật lợi hại. Đây là phần thưởng!” Cô bé lấy hộp thịt bò chuyên dụng cho thú cưng ra từ máy bay trực thăng.
Tổ viên Hồng Long phụ trách mở hộp.
Quân nhân đều thích chó, tuy rằng hình thể Corgi kém xa đồng bọn họ thấy hằng ngày…
“Hải Âu về đội!” Triệu Văn giơ tay chào Trương Diệu Kim.
Báo cáo nhiệm vụ có thể chờ nói sau, thiếu tá Trương mang quân y và y tá đến, đón tiếp những người vừa trải qua kiếp nạn, tẩy rửa băng bó vết thương một lần nữa, đưa nước muối, đường glucô, thuốc vitamin dinh dưỡng..vân.vân. Cuối cùng còn phát mỗi người một bộ quần áo, ngồi trong địa động lâu như vậy, ai cũng trông như tượng đất.
“Lần này khiến hai vị mạo hiểm, là do công việc tình báo của chúng tôi làm chưa tốt.” Trương Diệu Kim đi đến trước mặt Lý Phỉ.
Lý Phỉ chưa nói gì, vì anh phát hiện trạng thái tinh thần Giản Hoa không tốt.
Sau khi con côn trùng khổng lồ chết, nấm nháy mắt mọc đầy hai bên đường quốc lộ – Đây là cảnh tượng ở Thế giới Bị Từ Bỏ.
Nếu nấm là hoa tươi, cảnh tượng này còn có thể gọi là hòa bình tươi đẹp, nhưng tất cả đều là nấm khiến người thấy sợ hãi trong lòng. Giản Hoa nửa khép mắt, bước đi khó khăn, có vài lần suýt đụng vào Lý Phỉ.
Lý Phỉ giữ vị trí gần Giản Hoa nhất, vừa thấy không đúng sẽ chạy đến đỡ.
Trương Diệu Kim không nghĩ nhiều, vì người khác cũng trông kiệt sức như vậy, nhưng trình độ khác nhau mà thôi.
“Chúng ta sẽ lập tức lên máy bay đến phân bộ Hồng Long ở Cam Châu, đến đấy nghỉ ngơi hoặc trị liệu.” Trương Diệu Kim tỏ vẻ hai người Lý Phỉ muốn về Hoài thành lúc nào thì cũng sẽ nhanh chóng sắp xếp.
Không lâu sau khi máy bay trực thăng bay lên, Giản Hoa liền nhắm mắt lại nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ tối đen, cái gì cũng không có.
Cậu lơ lửng, trong thế giới tĩnh lặng vô thanh, Giản Hoa cảm thấy mình giống như biến thành một con diều, bị gió thổi bay quá xa, cúi đầu cũng không tìm thấy đường về.
Chỉ có loáng thoáng một hơi thở nóng cháy, từ từ thấm vào linh hồn cậu. Đó là dây diều, buộc chặt cậu, nói cho Giản Hoa biết thế giới tĩnh mịch này chỉ là giả tưởng, cậu không cô độc.
Khi Giản Hoa tỉnh lại, suýt thì cho rằng mình còn trong mơ.
Trong phòng tối đen như mực, không có ánh sáng, hơi thở quen thuộc của Lý Phỉ quẩn quanh chóp mũi.
Ánh đèn xẹt qua cửa sổ, chiếu lên bức màn hoa cũ kỹ, Giản Hoa cũng thấy rõ bày biện trong phòng: hai chiếc giường đơn bằng sắt, một cái bàn thấp và hai chiếc ghế dựa. Tranh báo kiến thiết thời đại mới dán trên tường, trên bàn có cốc tráng men và bút lông, còn có một cái đèn bàn màu xanh.
Lý Phỉ ngồi tựa trên ghế bên giường, cúi đầu ngủ nông.
Mấy phút ngọn đèn lại xẹt qua, Giản Hoa có thể thấy rõ mi mắt sụp xuống của Lý Phỉ, khuôn mặt rõ ràng gầy yếu hơn so với mấy ngày trước. Dưới đôi mắt anh có vệt màu xanh đen, bóng dáng uể oải.
Bộ dáng này của Lý Phỉ, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trước màn ảnh.
Nghệ sĩ cần phải coi trọng hình tượng, trên đời này không có trai xinh gái đẹp không góc chết. Cho dù người có điều kiện tốt đẹp như thiên tiên giống Lý Phỉ, làm sao để khiến cho mỗi cử động của mình đều tràn ngập sức hút, mỗi góc độ đều dễ nhìn, đều phải trải qua khổ luyện, giống như là đạo diễn chỉ đạo sau máy quay vậy.
Biết bộ dạng nào của mình là đẹp nhất, còn phải biểu hiện bộ dạng đấy. Đây mới là tu dưỡng chức nghiệp ngôi sao.
Lý Phỉ là người làm tốt nhất trong số ngôi sao giới giải trí Giản Hoa từng gặp.
Sau khi cậu ở cùng Lý Phỉ rất lâu, mới có thể tìm thấy mặt khác của Lý Phỉ. Đa số thời gian, Lý Phỉ ở trước mặt cậu cũng hoàn hảo như trên màn ảnh.
Lúc trước Giản Hoa không biết vì sao, còn tưởng rằng đây là bệnh nghề nghiệp cùng thói quen của ảnh đế, sau này…
Trước mặt người mình thích, thật sự là phải càng ra sức hơn so với lúc kiếm cơm!
Dù là vị trí Lý Phỉ đặt ghế dựa hiện giờ, và góc độ khuôn mặt lúc ngủ của anh, nếu coi tầm mắt của Giản Hoa là màn ảnh, thì Lý Phỉ tuyệt đối sẽ chọn vị trí tốt nhất. Đây không phải do anh cố ý, mà đại khái là một loại bản năng.
Giống như Khổng Tước khoe ra lông vũ.
Giản Hoa hơi buồn cười, cậu nằm trên gối, thử từ những góc độ khác nhìn Lý Phỉ.
Con Khổng Tước này càng kiêu ngạo, càng yêu thích triển lãm bộ lông vũ hoa mỹ của nó, thì lại càng không muốn để người ta nhìn bộ dáng sau lưng nó, như cái mông trụi lủi gì đó…
Quan sát khoảng mười phút, Giản Hoa rốt cuộc phát hiện có một góc độ, vì tia sáng tạo thành bóng mờ, xương gò má Lý Phỉ bị to ra, khóe miệng cũng có vấn đề. Điều này làm cho bộ dạng anh thay đổi lớn, miệng nhỏ mất một nửa, giống như đang phồng má tức giận. Vì ngồi tựa trên ghế nên không có thân cao “chỉnh sửa”, giả non đi diễn phim vườn trường thanh xuân cũng được.
Giản Hoa thấy mới mẻ, suy cho cùng không phải ai cũng có vài gương mặt, có loại năng lực nói khí chất thay đổi là thay đổi này.
Tiếng cậu cựa người hơi lớn, khiến Lý Phỉ bừng tỉnh.
Mắt còn chưa mở ra, một tay đã bắt lấy Giản Hoa, sau khi xác nhận người ở trong này, Lý Phỉ mới mơ màng mở mắt chứng thực. Anh nhẹ nhàng thở ra: “Em tỉnh?”
“Đây là… căn cứ Hồng Long?”
Giản Hoa bị âm thanh của chính mình dọa sợ, biếng nhác vô lực.
Lý Phỉ nhướn mày, có hơi mất tự nhiên vắt chân, đổi tư thế ngồi.
“Sau khi con côn trùng khổng lồ chết, tinh thần em vẫn luôn không tốt, đã ngủ gần ba mươi tiếng. Giờ là đêm khuya, nếu em còn không tỉnh, tôi chỉ đành đồng ý đề nghị của Hồng Long, để bác sĩ đến chẩn trị cho em.”
Khi Giản Hoa mê man, tim đập bình thường, hô hấp bình thường, sắc mặt cũng bình thường, cộng thêm việc trên người họ có quá nhiều bí mật, đương nhiên có thể tránh tiếp xúc với bác sĩ quân đội thì không cần giao tiếp với họ.
“Tôi rất khó chịu.”
Lúc trước nằm còn tốt, giờ Giản Hoa vừa mở miệng, đã phát hiện mình muốn nói thêm vài chữ cũng phải cố hết sức.
“Sao lại thế?” Lý Phỉ hoảng hốt.
Giản Hoa rất khó hình dung cảm giác này, nhìn ánh mắt sốt ruột của Lý Phỉ, cậu chỉ có thể kiên trì giải thích, “Là không muốn động, nhưng không phải do mệt…” Là khó chịu do ăn quá no.
Trên đường quốc lộ, mí mắt cậu đã cực nặng, tiêu hóa ba mươi giờ, ngủ đến mức sâu ngủ chạy sạch, mà giờ còn không muốn động.
Giản Hoa búng ngón tay xuống, tơ trắng mềm rơi xuống đất. Chúng mọc tốt như thế khiến Lý Phỉ cảm thấy khiếp sợ. Chỉ vài lần hô hấp, trong cả gian phòng chỉ còn lại giường và ghế không gặp chuyện. Ngọn đèn bên ngoài không chiếu được vào, tranh báo trên tường cũng bị đám tơ nấm dính kín không lộ ra chút nào.
Không có ánh sáng, cơ thể Lý Phỉ cũng thả lỏng.
– Giọng nói chuyện vừa rồi của Giản Hoa, khiến Lý Phỉ nhớ tới chuyện của họ trong phòng tắm lần trước. Lúc ấy, sau khi tắm xong, Giản Hoa cũng dùng giọng này.
Thoả mãn, lại khàn khàn kiệt sức.
Giờ nấm chặn ánh sáng xuyên vào cửa sổ, Lý Phỉ biết Giản Hoa không thấy gì trong bóng tối, anh bình tĩnh lại, gù lưng rất khó chịu. Kết quả, toàn thân anh đều thả lỏng, chỉ có bộ phận nào đó là không!
Chẳng những không yên, mà còn càng khoa trương tạo cảm giác tồn tại.
Lý Phỉ kiềm chế mình không suy nghĩ đến tiếng rên rỉ của Giản Hoa, làn da bị nước ấm hun hồng lên khi động tình, còn có phản ứng hơi hơi run rẩy theo động tác của anh…
“Bên ngoài không có ai. Sự việc lần này thiếu tá Trương nói như thế nào?”
“Triệu Văn sẽ báo cáo tất cả mọi chuyện lên trên…” Lý Phỉ cố gắng giữ cho giọng nói thật bình thường. Trong đầu anh rối loạn, ý nghĩ duy nhất là Giản Hoa dùng loại giọng thoả mãn này để nói chuyện chính sự rất phạm quy! Sự tự chủ anh vẫn lấy làm kiêu ngạo đâu rồi?
So với vài người tuổi trẻ thực tủy tri vị, anh là người đàn ông sau khi ăn thịt vào miệng, còn có thể nhịn không cùng người yêu sớm chiều ở chung lăn giường! Suy cho cùng, tình cảm mới là quan trọng nhất, nhục thể chỉ là một nhân tố của tình yêu, cũng không phải tuyệt đối…
ý chỉ việc ăn một lần thì không nhịn được muốn ăn thêm.
Không! Nhục thể vẫn quan trọng!
– Lý tính vỡ đê trong nháy mắt, quân lính tan rã là loại thể nghiệm như thế này đây.
“Cho dù động rỗng có thể giải quyết, Hồng Long vẫn sẽ coi trọng cách nói ‘từ bỏ dị năng’ này, vì động rỗng không thể chỉ xuất hiện ở Trung Quốc. Dù con chó Gorgi kia có thể làm, thì Trương Diệu Kim cũng không thể mang nó bay đi khắp nơi trên thế giới cứu giúp.”
Ai thèm quan tâm con chó kia thế nào!
“Em nói đúng. Khi đám tơ lọt vào động rỗng, không biết Triệu Văn có nhìn thấy không. Nếu đặc tính dị năng cắn nuốt có thể xuyên qua thời không không ổn định bị đào ra, chúng ta sẽ gặp rắc rối.” Lý Phỉ dùng lý trí gần chạm đáy phân tích.
“Đã điều tra được nguyên nhân của cơn gió kì lạ kia chưa?”
“Báo cáo mới nhất cho thấy đã hình thành động rỗng, Hồng Long còn phát hiện khi Thế giới Bị Từ Bỏ không ổn định, Corgi có thể tự xâm nhập khu vực kia, trục xuất những thứ khác thường.” Lý Phỉ không thể không vụng trộm thở ra một hơi, chịu đựng dày vò nóng cháy thiêu đốt thần kinh, tiếp tục nói, “Chuyện này cho chúng ta biết, tình cảnh chắc chắn sau khi Thế giới Bị Từ Bỏ không ổn định, có trùng hợp cao độ với hiện thực, cho dù là người thường không có dị năng, cũng sẽ rơi vào.”
Động rỗng như vậy xuất hiện mười, hoặc trên trăm… Khó trách có cách nói thế giới bị hủy diệt.
“Dị năng của anh thì thế nào?”
“Ý tưởng đúng. Sau khi con quái vật mạnh chết đi, người dị năng cạnh xác đều có thể đạt được một lượng bổ sung chắc chắn, không thể tăng tiến dị năng, nhưng…”
Lý Phỉ hít mạnh một hơi khí lạnh, vì bàn tay Giản Hoa giơ ra đây.
Trong bóng tối không thấy rõ, sau khi xẹt qua lồng ngực thì mò đến nơi nóng bỏng kia.
– bị bắt hiện thân.
Lý Phỉ cố sức kiềm nén xúc động muốn ấn tay Giản Hoa cho chính mình sung sướng, khó nhọc nói vài câu giản hòa. Kết quả lại nghe được tiếng nghi ngờ của Giản Hoa.
“Anh làm thế nào vậy, đã như thế này, mà giọng anh còn không lộ ra chút gì. Tôi suýt cho rằng lúc trước anh đổi tư thế, là do tôi đoán sai.”
“…”
Hóa ra khi đó đã bại lộ sao?
“Anh đi dội nước lạnh!” Lý Phỉ dùng mười hai vạn phần nghị lực, kéo tay Giản Hoa ra, còn chưa buông xuống, đã lại chịu một kích.
“Không cần, dị năng của tôi ăn quá no, đối với anh, hay bất kỳ thứ gì đều không thấy hứng thú.”
Giản Hoa vừa nói xong, Lý Phỉ đột nhiên xoay người, ngăn người lại.
“Em đang mời anh?” Giọng nói trầm thấp nỉ non bên tai Giản Hoa.
“Trường” dung hợp mà không hề có chướng ngại gì. Hung thú hỏa diễm khiếp sợ nhìn chằm chằm phía đối diện. Trong sào huyệt, cự thú bóng đêm nằm giang chân bốn chân ngủ say, dù kẻ địch trêu chọc như thế nào, nó cùng lắm cũng chỉ động móng vuốt, thỉnh thoảng nhấc mí mắt nhìn hung thú hỏa diễm.
Mùi vị thơm ngọt.
Đáng tiếc, ăn no chỉ có thể ngửi, nhưng chỉ ngửi cũng rất dễ chịu!
Hung thú hỏa diễm lớn mật đè lại cơ thể đối thủ, từng bước tới gần.
Trạng thái thả lỏng biếng nhác của Giản Hoa giúp Lý Phỉ rất nhiều, ngay cả khi nới lỏng cũng rất thuận lợi. Vì lần này hai người không vội, lại càng không cần chú ý hậu quả nghiêm trọng khi “trường” Va chạm, tinh thần thả lỏng, ngay cả động tác cũng không cần vội vàng, họ có đủ thời gian cảm thụ lẫn nhau, dịu dàng thắm thiết thì thầm.
Dù dịu dàng cũng vẫn sẽ cảm thấy đau đớn, Giản Hoa nhăn mày.
Lý Phỉ nhìn vẻ mặt và phản ứng của cậu, anh vuốt ve thắt lưng Giản Hoa vì đau đớn mà căng ra. Hôn nhẹ cổ cậu, cánh môi, đầu lưỡi cuốn lên hàm trên, hàm răng cắn chặt phát ra tiếng rên rỉ không rõ.
Cự thú bóng đêm bị ép không thoải mái, nó liếc hung thú hỏa diễm ghé trên người mình diễu võ dương oai, nâng móng vuốt lên, lại vì lười mà hạ xuống. Ăn no muốn chết, ai muốn chiến đấu với ngươi, loại lương thực dự trữ này… Hừ.
Hỏa diễm hung thú hưng phấn mài móng vuốt, hành động của chủ thể, khiến dục vọng chinh phục trời sinh của nó được thỏa mãn.
Cắn xé, dây dưa cận chiến, thương tích, đây chính là khoái cảm chiến đấu.