"Em đồng ý rồi hả?" Mạnh Thiếu Văn ngạc nhiên, anh ta vốn suy nghĩ trong lòng muốn nói mấy lời giải thích. nhưng tại thời khắc này đã bay đâu mất, ánh mắt sâu thẳm nhìn người phụ nữ bên cạnh.
"Anh đều vì em mà làm, em làm sao có thể không đồng ý"
Sau khi nghĩ thông suốt, cô ta cứ như thường ngày làm ra bộ dáng mềm mại xinh đẹp, cô ta vốn sinh ra đã có khuông mặt nhỏ nhắn, đúng là trước mắt như một cô gái trẻ tuổi, đáng yêu, nhưng không mất đi vẻ thanh khiết, rõ ràng cô ta năm nay tuổi, nhưng vẫn ra vẻ khờ dại, ngây thơ, nhan sắc rực rỡ như con gái mười bảy , mười tám tuổi.
Giờ phút này, trong đôi mắt của cô ta nhìn vào Mạnh Thiếu Văn, ánh mắt khó giấu được tình cảm yêu thương, phảng phất ánh nhìn giống như cả thế giới này chỉ có mình anh ta.
Một người phụ nữ toàn tâm, toàn ý như vậy làm sao có thể không khiến cho người đàn ông cảm thấy vui vẻ?
Mạnh Thiếu Văn cũng là đàn ông, mà mọi đàn ông thì có cách nghĩ giống nhau.
Mặc dù , trước kia, tận sâu trong đáy lòng anh ta có chút ý bất đồng, nhưng đối mặt với người phụ đẹp quyến rũ như vậy, trong lòng anh ta làm sao có thể không bị lung lay?
Thoáng cái anh ta nháy mắt, anh ta kiềm chế vẻ mặt thể hiện sự ngạc nhiên, không kìm lòng được đem người phụ nữ trước mặt mình ôm vào lòng, tiếng nói dịu dàng ẩn chứa tâm tình: "Vợ của anh thật sự đã trưởng thành, không giống như trước đây không làm bộ mặt cáu kỉnh nữa."
Lời vừa nói ra, trong tim Giản Uyển Linh bị hụt đi một nhịp. cô ta vốn không phải là Giản Uyển Như, bất kể là chuyện gì Giản Uyển Như đều đứng thẳng người. mặc kệ đúng sai, cô luôn luôn giữ bộ dáng thanh cao, một điểm cũng không được thay đổi.
Nhưng cô ta không giống vậy, cô ta biết lợi thế của người phụ nữ, làm ra vẻ mặt người khác ưa thích, đương nhiên càng quen thuộc cách làm lấy ưu thế là ngoại hình bản thân, lúc nên khóc thì tuyệt đối nên khóc, không già mồm cãi lại, cô ta cũng không giống như đầu gỗ Giản Uyển Như, chỗ nào cũng lên mặt.
Cô ta cho rằng đàn ông thích đôi mắt của phụ nữ ươn ướt, mờ mịt, nhưng bây giờ nghe người đàn ông này nói ra lời nói nửa đùa nửa thật này, cô ta bắt đầu xem xét lại.
Chẳng lẽ mình đã diễn quá lên?
Cái gì cô ta cũng đã tính toán qua, lại không nghĩ rằng người đàn ông này có ngày lại chán ghét tình huống đó, mấy năm trước, đối mặt với trường hợp như vậy, Mạnh Thiếu Văn nhất định sẽ đau lòng không dứt.
Nhưng sau nhiều lần như vậy? có cái gì đáng nói hơn? Đã sống ngày qua ngày, cũng không phải cái gì đụng một chút là đã khóc, khóc có thể giải quyết vấn đề sao?
Thấy cô ta không nói, Mạnh Thiếu Văn cho rằng chính mình đã nói câu kia hơi quá, vỗ đầu một cái, khẽ cười nói: "Coi trí nhớ của anh kìa, em bây giờ đã là cô gái lớn tuổi, sao có thể vẫn giống như trước vậy"
Giản Uyển Linh rất muốn hỏi: "Trước kia em có bộ dạng gì?"
Nhưng vì thấy mặt anh ta cười vui vẻ, cuối cũng đã không hỏi ra lời, mà đem tầm mắt nhìn vào nơi khác, trên môi cười cười: "Thiếu Văn, năm nay họp Hội đồng quản trị thực sự là anh cùng đi với em, ba đã tính toán xong muốn chính thức đem giao cho anh, vừa vặn cho anh làm thành viên hội đồng quản trị. dù sao bây giờ nhà em, em là con một, em lại không hiểu những chuyện kia, ba em lớn tuổi. Giản thị cần có người quản lý."
Cho dù Mạnh Thiếu Văn đã là người thừa kế của Hằng Viễn, nhưng khi nghe đến Giản thị, con ngươi đen hẹp dài vẫn sáng rực lên, thương nhân luôn luôn không ngại tiền nhiều hơn.
Nếu như Giản Uyển Linh không chết, anh ta chưa từng nghĩ đến ý nghĩ này, dù sao năm đó, lúc Giản Uyển Linh, tại Giản thị tuổi trẻ tương đối có tài, ba mẹ vợ rất vừa ý.
Mà Uyển Như năm đó, chỉ làm một chức vụ nhỏ, khi đó anh ta cũng vừa mới tốt nghiệp đại học , đang được ông nội bồi dưỡng, tầm nhìn còn chưa được lớn như vậy.
Bây giờ, Giản thị chỉ có một mình Giản Uyển Như là con gái, bởi vì cùng Uyển Như đính hôn, tiến mừng cưới đã có ngay % cổ phần của công ty, chuyện này đối với anh ta mà nói là vô tình nhớ lại...
Nghĩ vậy, Mạnh Thiếu Văn nhếch môi mòng mỉm cười, khuông mặt anh tuấn trong nháy mắt đã trở nên sáng chói: " Bây giờ nói những chuyện này còn quá sớm, ba còn khỏe mạnh, còn có thể bận rộn mấy chục năm nữa, căn bản là chưa cần con rể quan tâm."
Xã hội bây giờ, người người đều nghĩ làm thế nào để đi lên địa vị thật cao trong cuộc sống, bước đi vững vàng.
Anh ta biết Giản An Dương có năng lực, ông ta năm nay bất quá mới sáu mươi tuổi, thân thể luôn khỏe mạnh. Không bệnh không có gì đe dọa, chỉ sợ còn có thể sống đến hai mươi mấy năm nữa.
Nếu như vậy, anh ta hà tất phải nóng lòng. Vấn đề chỉ còn là thơi gian mà thôi.
Năm năm là thời gian đã san bằng một Giản Uyển Linh, khiến cô ta ngày càng có dã tâm hơn, năm đó cô ta không còn là người phụ nữ ham muốn địa vị nữa mà là người phụ nữ nhỏ cả ngày nôn nóng vì chuyện tình yêu, hôn nhân.
Cô ta không nghe ra ý của anh ta qua lời nói, vẫn nở nụ cười thân thiết ấm áp với tri kỉ : “ Đúng là còn sớm, xem ra ba của em thật sự đã nhìn trúng người rồi, anh xem, trước đây ba rất coi trọng việc có gia đình, ba em nói không ngoa. Lần này, chúng ta đính hôn, ba có việc phải nán lại không thể tới, nhưng vẫn chuẩn bị một ít lễ vật? Việc lấy % cổ phần của công ty mà nói cũng là do ba em chủ động nói ra.”
Việc này không nằm ngoài suy nghĩ của Mạnh Thiếu Văn, tuy anh ta và Uyển Như là thanh mai trúc mã, tình đầu ý hợp, nhưng hôn nhân là đại sự của hai nhà, hai nhà của bọn họ trước kia quen biết, là có ý muốn có quan hệ hợp tác lâu dài, bây giờ lại có quan hệ thân thích, lại càng buộc chung một chỗ.
Tuy ba vợ là người có thủ đoạn ngoan độc, cứng rắn, nhưng ông ta chỉ có Uyển Như là đứa con gái duy nhất, thật sự sau này về già, Giản thị không thuộc về Uyển Như thì thuộc về người nào?
Lại một lần nữa, Mạnh Thiếu Văn nghĩ về chính mình và vợ sắp cưới, anh ta là người thừa kế Hằng Viễn, sau này nhất định muốn có một người vợ môn đăng hậu đối có tri thức lễ nghĩa.
Đôi mắt anh ta nhìn gương mặt đang ngước lên của vợ, khóe môi anh ta cong lên, sâu trong đôi mắt đen lộ ra một thứ tình nghĩa vô tận: “Anh biết, hai nhà chúng ta đã biết nhau nhiều năm như vậy, ba mẹ vợ đối xử với anh như thế nào, trong lòng anh rất rõ. Hai người họ đã gả cho anh đứa con gái cưng như hoa như ngọc, anh làm sao có thể không cảm kích được!”
Anh ta không hề đề cập đến % cổ phần công ty, cũng không phải là không hợp mắt mà là so với những thứ kia, anh ta lấy được vợ của mình mới là lợi lớn.
Năm đó, lão gia nhà họ Giản đối với Uyển Như có phần cực kỳ ưu ái, trước khi mất đem tất cả sản nghiệp của mình chia ra làm bốn. Giản Uyển Linh và Giản An Vương, mỗi người được chia một phần, riêng Giản Uyển Như lại được đến hai phần.
Di chúc năm đó như vậy, gây nên chấn động không nhỏ, cũng khéo là Giản An Vương không thèm để ý, lúc ứng phó bên ngoài còn cười nói, đứa con gái lớn của ông ta là người hiếu thuận biết nghe lời nhất, khi tuổi còn nhỏ, tài năng đã xuất chúng, trong nhà văn bằng và giải thưởng cũng có thể để đầy cả một phòng.
Như hoa như ngọc, bốn chữ này khiến Giản Uyển Linh không khỏi mắc cỡ, mặt mũi đỏ bừng, cô ta nũng nịu, đẩy đẩy ngực Mạnh Thiếu Văn, cắn môi nhỏ giọng nói: “Em cũng không phải là cô gái mới lớn, đâu có nhận nổi bốn chữ như hoa như ngọc. Anh cũng chọc em nữa.’
Tiếng nói nhẹ nhàng mang theo một cảm giác êm dịu, khiến người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái.
Mạnh Thiếu Văn lúc này cười ha hả lên, bước qua thư phòng xử lý công việc, trong lòng tràn đầy cảm giác yêu thương.
Vừa cười vui vè, vừa nắm tay ngọc của vợ, mặt mày thâm tình khẩn thiết nói: “Uyển Như, từ khi nào mà em bắt đầu thay đổi trở nên mất tự tin như vậy? Đừng nói là , cho dù , , , ở trong lòng của anh, em đều là người đẹp nhất.”
Không có người phụ nữ nào lại không thích người đàn ông của mình nói ra những lời ngon ngọt này, trên đôi gò má trắng noãn của Giản Uyển Linh ửng hồng, nhưng vỉ duy trì sự kiêu căng, cô ta mắc cỡ đỏ mặt, từ trên ghế nhanh chóng đứng dậy, yên lặng trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt, lại mang theo vẻ vô cùng thùy mị: “Hừ, không nói với anh nữa, anh biết rõ nói chuyện dỗ ngọt vui vè, thật sự đến lúc tuổi, mặt đầy nếp nhăn rồi. khi đó coi có gì là tốt nhất?”
Mặc dù, trong lời nói của anh vẫn gọi Uyển Như, nhưng đối với Uyển Linh mà nói, những lo lắng của cô ta đã giảm nhiều.
Cô ta chính là Giản Uyển Như, trừ khử Ngu Vô Song đang lên mặt cản trở thì còn ai dám uy hiếp cô ta nữa?
Nếu không có người bên cạnh, cô ta thật sự muốn ngửa đầu cười to, nghĩ như thế nào mà một Giản Uyển Linh năm đó, bộ dạng giỏi giang xuất chúng lại bị người khác kiềm chế bực tức như vậy?
Loại tình cảm giữa vợ chồng như thế này, khiến Mạnh Thiếu Văn ra sức hưởng thụ, giữa chặt vợ mình trước mặt, cánh tay dài của anh ta duỗi ra, nhẹ nhàng cười, giọng nói đầy hoài niệm “ Cô gái nhỏ, trước kia em không như thế này. Khi đó, em cực kỳ tự tin, chưa bao giờ nói ra những lời này.”
Cô ta là người phụ nữ có sắc đẹp không thua ai, anh ta cũng là người đan ông tuấn tú. Hai người vốn có những thứ kiêu ngạo riêng, khó tránh khỏi mâu thuẫn với nhau.
Bọn họ ở cùng một chỗ, vài năm trước đó không phải là không có va chạm xung đột, nhưng cuối cùng không đấu lại tình yêu, rôt cuộc cũng dừng lại ở đó làm hòa vui vẻ.
Nhớ đi nhớ lại, Mạnh Thiếu Văn cảm thấy mình từ đầu đã có những hành động tốt, ông nội thiên vị Hoắc Cố chi, coi như về sau ông nội có thiên vị có lợi hay hại thì anh ta vẫn còn có đường lui.
Lúc còn trẻ , anh ta chưa hiểu ra đạo lý này, nhưng cũng may mắn, anh ta đã tìm được tình yêu nơi người phụ nữ đó, mà nhà của cô ấy cũng thích hợp với nhà anh ta.
Sự việc kỳ diệu như vậy, anh ta sao lại không vui cho được? Cho nên anh ta đã ra tay từ lâu, có tình yêu, có lợi ích, nhưng lúc đó anh ta đã động tình so với lợi ích lớn….
Cũng không biết trong lòng Giản Uyển Linh đang nghĩ gì, chỉ là đang nghe lại thấy anh ta nói ba chữ cô gái nhỏ kia nhất thời ngẩn người ra, sau đó mắt đỏ lên, nhưng lại không muốn bị anh ta chán ghét, chỉ có thể đem trái tim kia nghẹn ngào đè xuống.
Sau đó quay đầu đi, cố ý né tránh ánh mắt cảu anh ta, giả bộ nở nụ cười, nói : “Ai cũng phải thay đổi! Nhất là phụ nữ, già nhanh, cái này trong lòng có chút không muốn. Năm tháng như dao làm tàn phai nhiều thứ, anh suy nghĩ một chút, trước đó con gái còn son sau này sẽ biến thành những người yếu ớt, không còn sắc đẹp, lúc đó thì có bộ dạng gì?’
“Năm tháng như dao” bốn chữ này khiến Mạnh Thiếu Văn trong khoảnh khắc có chút thất thần, lúc này anh ta không nghĩ đến những thứ phụ nữ lo sợ, mà là nghĩ tới Giản An Dương.
Thời gian này, cái gì cũng không thề nói chính xác, bây giờ ông ta còn chưa già hoàn toàn có cơ hội làm ra chuyện, chỉ là những năm gần đây, ông ta không động vào bất cứ ý định gì, không biết bây giờ sẽ có động tĩnh hay không có hành động gì?
Từ trước đến giờ ông ta quản lý mọi thứ ở Giản thị, công ty con hằng năm đều có lợi nhuận, trong công ty lại có tay chân của ông ta, dù sao ông ta cũng có khả năng tìm người quản lí tốt, căn bản không đến phiên con rể nhúng tay vào.
Nhưng mà hiện tại đến thủ đoạn này ông ta cũng không dùng, hai nhà, người lớn đều có điều kiện tốt đẹp, anh ta vốn là Tổng giám đốc của Hằng Viễn, công ty nhà mình không quản lý, lại chạy đi nhờ cơ nghiệp nhà vợ, chuyện như vậy truyền đi, Mạnh Thiếu Văn cũng không thể đặt chân ở Nam Giang được nữa.
Có thể % cổ phần này tiến vào Hội đồng quản trị của Giản thị trước sau đó từ từ tính kế thôi….
Chỉ trong chốc lát, anh ta bắt đầu tính toán hơn thua quyền hành, đối mặt với gương mặt đoan trang nhã nhặn , lịch sự của vợ, ánh mắt anh ta âm u, nhưng trên mặt lại tỏa ra nụ cười đong đưa: “Anh không biết người khác như thế nào, anh chỉ biết, anh yêu mỗi mình Uyển Như, đến lúc đó, trong lòng anh em vẫn là nữ thần như trước đây”.