“Cô Ngu, dưới nhà có bà Chung Tiếu Dung tìm cô.”
Trong lúc hai người đang mỡ trong mật, đột nhiên người giúp việc khẽ gõ cửa, sau đó mất tự nhiên đi đến: “bà ấy nói mình là mẹ của cô, chúng tôi không dám ngăn cản nên đã để cho bà ấy vào.”
Hôm nay quản gia và gì Cửu Đô đều không có ở đây, nếu có hai người đó thì chuyện này chắc chắn rất nhanh sẽ được giải quyết.
Hiện tại cả Nam Giang đều dậy sóng, có người nào nhà họ Giản xảy ra những chuyện rách nát kia đâu? Bây giờ Chung Tiếu Dung đến để mẹ con gặp nhau sao? Có mà đến để bới móc thôi.
Mẹ sao?
Hoắc Cố Chi nghe vậy, chuyển mắt nhìn xuống dưới một cái, những đóa hoa tươi trong vườn đang đua nhau nở rộ, đẹp không sao tả xiết.
Chỉ là tất cả đều không thể hấp dẫn ánh mắt của anh, cuối cùng anh nhìn người phụ nữ trong ngực, hời hợt nói: “Không muốn gặp thì không cần xuống, chẳng có gì phải do dự cả.”
Ngu Vô Song thật sự có mấy giây ngẩn người, suy nghĩ của cô không khỏi trở về kí ức khi mình còn bé và Chung Tiếu Dung lúc ấy.
Bà là một người phụ rất thích cạnh tranh háo thắng, ăn mặc luôn phải mốt mới, mỗi lần tham gia những bữa tiệc đều phải trang điểm theo kiểu thịnh hành nhất, dù sao bà ấy lúc nào cũng khiến người khác phải náo động, khi ấy bà còn trẻ đẹp, ở trong những bữa tiệc cũng có những ảnh hưởng nhất định.
Nhưng cuối cùng là mỹ nhân chập tối, dù có là mỹ nhân thì đến tuổi trung niên thì vóc người cũng biến dạng, tính tình thay đổi.
Chỉ là khi đó cô đã lớn lên, đối với người mẹ thỉnh thoảng nổi giận với mình, cô buộc phải học cách bao dung.
Nhưng hôm nay bà ấy đến đây là có ý gì?
“A...” Cô không khỏi mím môi cười thấp một tiếng, tiếng cười tỉnh táo nhưng giễu cợt. “Tại sao lại không gặp chứ? Bà ấy là mẹ em, có công nuôi dưỡng với em.”
Nghe cô nói như vậy, Hoắc Cố Chi cũng không ngăn cản, mà gật đầu ôn thanh nói. “Được, vậy anh xuống cùng em.”
Có lúc tình yêu không phải là cả ngày cùng những bông hoa rực rỡ cùng bữa tối dưới ánh nến lung linh, càng không phải những cử chỉ lãng mạn.
Chỉ là một câu nói anh cùng em, thật ra đã có thể thắng được hàng vạn chuyện tình lãng mạn khác rồi.
......
Ở tầng dưới, Dư Bảo Trân và Chung Tiếu Dung đang ngồi trên ghế salon trong đại sảnh, đây là một biệt thự cổ theo phong cách châu Âu, trong nhà khắp nơi đều lộ ra không khí xa hoa, không khiến người ta có cảm giác nhà giàu mới nổi.
Nghĩ đến những đánh giá mà nhiều tạp chí kinh tế dành cho Hoắc Cố Chi, bà lại một lần nữa đề phòng, không dám coi thường bất kì người nào.
“Dì à, nếu tí nữa cô Giản xuống, dì ngàn vạn lần không thể cãi nhau với cô ấy, dù sao cô ấy đã khổ nhiều năm như vậy rồi, người làm mẹ như dì không phải là lúc nên thể hiện ra sao?”
Thừa dịp không ai chú ý đến, Dư Bảo Trân không thể không tế nhị nhắc nhở bên tai Chung Tiếu Dung, nói thật, cô thật sư không yên tâm với người phụ nữ này, hôm nay cô đến đây giao hảo với bọn họ cũng không muốn vì một người phụ nữ ngu như heo phá hỏng kế hoạch của mình.
Biệt thự này là Hoắc Cố Chi đã cố ý mua về nhiều năm trước, anh biết cuối cũng có một ngày cô muốn trở về, cho nên trong mấy năm trước đã tỉ mỉ thiết kế và lắp đặt thiết bị bên trong, mỗi vật dụng trong nhà đều là tự anh tỉ mỉ chọn lựa.
Chung Tiếu Dung sau khi đánh giá xong, ưỡn thẳng sống lưng, lại khôi phục lại diễn xuất cao ngạo trước sau như một.
Nhưng trên thực tế trong lòng lại sục sôi, thậm chí còn có một chút cảm giác chua chát.
Ở đây có vật dụng nào là không đáng giá ngàn vàng? Con bé chết tiệt ấy sống tốt như vậy còn chưa đủ hay sao? Lại còn can thiệp vào cuộc sống của nhà bọn họ như thế.
Chép miệng, bà ta khinh thường liếc nhìn, lạnh giọng nói: “Tôi là mẹ nó, nhìn thấy tôi chẳng lẽ nó còn không biết tôn trọng?”
Lời này lập tức khiến Dư Bảo Trân choáng váng, thiếu chút nữa tức miệng mắng to, bà là mẹ kiểu gì vậy? Người như bà mà cũng dám tự nhận là mẹ sao?
Còn khiến cô ta phải nói nhiều đạo lí lớn như vậy, bây giờ một câu cũng không lọt vào tai bà ta.
Dư Bảo Trân âm thầm hối hận còn muốn nói điều gì thì trên cầu thang đã truyền sang loạt bước chân, tiếng giày cao gót gõ trên sàn nhà tựa như tiếng chuông gấp gáp gõ thẳng vào tim mọi người.
Dư Bảo Trân vội vàng ngậm miệng, nhanh chóng ngước mắt nhìn, quả nhiên chỉ thấy Ngu Vô Song đang bước xuống.
Cầu thang xoáy tròn theo phong cách cổ thật sự xinh đẹp, nhưng chân chính hấp dẫn ánh mắt người khác không phải những thứ trang sức hào nhoáng xa xỉ kia, mà là khí chất của người phụ nữ.
Đều là phụ nữ, cô ta đã tự nhận là tuyệt sắc rồi, nhưng bây giờ so sánh với người trước mặt này chỉ khiến đáy lòng cô ta đột nhiên có cảm giác xấu hổ không nén được.
Trong mắt Chung Tiếu Dung có sự chột dạ, ngoài miệng hòa giải nhưng chân chính là vẫn bất đồng, hơn nữa người đã chết đột nhiên lại sống sờ sờ trước mặt, sao có thể khiến người ta không rụt rè?
Đè xuống ánh mắt phức tạp, Dư Bảo Trân mềm mại đứng dậy, tươi cười bước lên chào hỏi:”Xin chào cô Ngu, tôi là thư ký của chủ tịch, lần trước chúng ta đã gặp nhau ở buổi họp hội đồng quản trị.”
Tầm mắt nhẹ nhàng quét qua người cô ta, vẻ mặt Ngu Vô Song chỉ có sự lạnh nhạt, thậm chí còn không cho cô ta nổi nụ cười.
Trong nháy mắt, sắc mặt Dư Bảo Trân trở nên cực kỳ khó chịu, hai tay rũ xuống lặng lẽ nắm chặt.
Đây là đang xem thường cô ta sao?
Chỉ là không đợi cô ta suy nghĩ nhiều, Hoắc Cố Chi bước xuống sau Ngu Vô Song lạnh lùng lên tiếng :”Không biết bà Giản đến đây có chuyện gì? Bà cũng biết, tôi và Vô Song trở về chưa được mấy tháng, còn có rất nhiều chuyện bận rộn phải làm, thật sự không có thời gian tiếp khách.”
Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ tiếp khách, mắt phượng hẹp dài không nén được bóng tối âm u bài xích.
Hoắc Cố Chi lạnh lùng như vậy, quả thật khiến người khác kinh sợ, Chung Tiếu Dung vốn đang thở gấp trong lòng, điều này càng khiến bà ta đứng ngồi không yên, vụt đứng dậy cái, nổi giận đùng đùng chỉ trích:”Tôi đến tìm con gái, anh là ai? Ở đây có chuyện của anh sao?”
Hoắc Cố Chi đứng đó ngay cả ánh mắt cũng muốn keo kiệt, anh nhếch môi, ngạo mạn nói:”Đây là nhà tôi, bà Giản đang đùa giỡn sao?”
Được phong danh hiệu Phu nhân Hào môn ở Nam Giang, đâu có lúc nào Chung Tiếu Dung bị người ta lạnh lùng như vậy sao? Lại còn là loại thái độ khinh bỉ này nữa, khuôn mặt trắng noãn của cô ta trở nên đỏ bừng, cuối cùng chuyển tầm mắt sang Ngu Vô Song. “Con bé chết tiệt kia, mẹ nuôi mày lớn như vậy, bây giờ tìm được đàn ông rồi thì lật mặt phải không? Thiếu Văn đã đến gặp tao rồi, nói trước kia đều là lỗi của nó, nếu như bây giờ mày đã trở về thân phận của mình thì mày vẫn là vợ của Thiếu Văn.”
Không ai nghĩ đến bà ta có thể nói câu nói đó, ngay cả Dư Bảo Trân đi cùng bà ta cũng còn không biết có chuyện như vậy, kinh ngạc trợn to mắt, nhanh chóng chuyển mắt qua nhìn bà ta.
Há miệng, giọng nói của Dư Bảo Trân trở nên run rẩy :”Bà nói cái gì?”
Lúc này xưng hô đều trở nên vô dụng, đáy lòng Chung Tiếu Dung không thoải mái, nhưng vẫn trầm giọng :”Tối qua Thiếu Văn tới tìm ta, nói mình đã sai rồi, muốn đền bù cho con gái của ta.”
Rốt cuộc là mẹ ruột làm sao Ngu Vô Song có thể thờ ơ? Hơn nữa nói cho cùng bà ta cũng chỉ vì cuộc hôn nhân thất bại, chồng mình bên ngoài tìm được tình yêu tốt hơn, ngay cả con gái cũng như vậy, nhưng bà ta còn không thèm hiểu tình hình, thậm chí còn đến đây la hét sao?
Vừa bắt đầu tâm tình cô là phức tạp, nhưng lúc này lại cảm thấy rất buồn cười, đã đến lúc này rồi, bà ta còn không thấy rõ chân tướng sự thật, vẫn nghĩ mình có thể quơ tay múa chân trong cuộc đời này sao?
Tiếng cười chế giễu bật ra, ánh mắt Ngu Vô Song sắc lạnh, không khỏi châm chọc lên tiếng :”Có phải bà Giản đã quên hay không? Sợ rằng quan hệ chúng ta năm đó, bà không thèm để ý đến sự sống chết của tôi, bây giờ cần gì phải quan tâm chuyện tình cảm của tôi? Một người đàn ông đến người mình yêu cũng không nhận ra thì bà cảm thấy tôi sống với anh ta kiểu gì?”
Đây là lần nói chuyện của bọn họ sau năm năm xa cách, nhưng lại giương như bạt kiếm như vậy, sắc mặt của Chung Tiếu Dung đã không còn dùng được từ “khó chịu” để hình dung, quả thật là cực kỳ đặc sắc, vừa bực mình vừa nóng nảy nhưng cũng vô năng vô lực.
Ai bảo những lời nói của cô là sự thật chứ?
Nhưng rốt cuộc không thể bỏ qua sĩ diện, sau mấy giây sững sờ, bà ta hoàn toàn cà giận, hung hăng trợn to hai mắt, đáy mắt như muốn phóng hỏa:”Con nhóc chết tiệt, bây giờ lông cánh đã cứng cáp rồi cho nên mới dám nói với tao như vậy phải không? Nếu mày không náo loạn trong buổi họp Hội đồng quản trị như vậy thì ba mà có thể tức đến bệnh sao? Năm đó là con bé Uyển Linh có lỗi với mày chứ bọn tao có lỗi gì với mày chứ, sao mày còn đến hại bọn tao làm gì?”
Lời này quá mức ích kỉ, Dư Bảo Trân không đành lòng nhìn thẳng, rời đi tầm mắt, khóe miệng rút gân.
Người phụ nữ này quá ngu ngốc đến không thể cứu chữa được nữa rồi.
Cả cô ta nữa, lại còn có thể tin bà ta có thể diễn trò, trở mặt với Ngu Vô Song thì có gì tốt?
Có con rể cưng Mạnh Thiếu Văn đúng là không tệ, nhưng bây giờ bà ta phải biết, chính chủ hiện tại là ai, bà ta làm thân với Ngu Vô Song, Hoắc Cố Chi cũng là con rể bà ta, bàn về bối phận, anh ta còn quan trọng hơn cả Mạnh Thiếu Văn.
Không nói đến tập đoàn của anh ta, mà ông Mạnh cũng yêu thương anh ta hơn, danh phận cháu cả của Mạnh Thiếu Văn quả thật cao quí, nhưng so với Hoắc Cố Chi, anh ta là con trai của ông cụ.
Quả thật, Ngu Vô Song bị chọc giận quá hóa cười, bàn tay rũ xuống nắm thật chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt trắng nõn, đau đớn đến thấu xương nhắc nhở mình phải tỉnh táo.
“Nếu như bà thấy tôi đến đó là để quấy rối, nếu năm đó ba quan tâm tôi một chút thôi…thì tôi cũng sẽ không phải như bây giờ.”
Đây là mẹ của cô, là người mẹ đã nuôi nấng cô lớn lên, mặc dù bà ấy rất không đáng tin, cũng có rất nhiều khuyết điểm, nhưng bà đã từng là người mà cô thích nhất.
Chỉ có lúc ngu hiếu cũng là tội lỗi, tựa như hiện tại cô vẫn muốn bình tâm nói chuyện với bà ta, nhưng chỉ câu nói đầu tiên của bà ta đã đủ để đánh vỡ hoàn toàn ảo tưởng của cô.
Thôi thôi, nếu đã không thể trở thành người tân, vậy thì cứ coi như là người xa lạ đi.
Núi cao đường xa, thanh thủy xa xôi, chúng ta cũng chỉ là những người xa lạ bình thường thôi.
Cảm xúc dao động của Ngu Vô Song khiến Hoắc Cố Chi rất đau lòng, anh bước lên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, mắt phượng tràn đầy sát khí nhìn chằm chằm Chung Tiếu Dung, lạnh lùng mím môi:”Mạnh Thiếu Văn thực sự vô sỉ như vậy sao, vậy bảo anh ta đến đây nói với tôi, người phụ nữ của Hoắc Cố Chi này mà anh ta cũng dám nghĩ đến sao?”
Khí phách như vậy đều khiến những người phụ nữ như Dư Bảo Trân mù quáng, đáy lòng lại cảm thán Ngu Vô Song thật tốt số.
Vừa sinh ra đã là con gái nhà giàu, ngay cả gặp rủi ro, bên cạnh cũng có người đàn ông si tình đến cuồng dại như thế.
Ngu Vô Song ơi Ngu Vô Song, rốt cuộc cô có tài đức gì mà có được những thứ này?