Editor: Lam Lan
Gọi điện thoại báo cảnh sát?
Giản An Dương nghe vậy liền giật mình, ông ta trầm mặt, đáy mắt thoáng qua ánh sáng tối tăm, đôi mắt nhìn vào Ngu Vô Song tràn đầy sự lạnh lẽo.
Giản Uyển Linh sợ hãi đến mức cảm thấy tim mình như run rẩy, giọng nói của cô ta trở nên sắc nhọn, giữa hai hàng lông mày luôn mềm mại giờ đây lộ ra thù hận sát ý: “Còn muốn gọi điện thoại báo cảnh sát sao? Ngu Vô Song, bản lĩnh trợn mắt nói mò của cô đúng là không nhỏ, đừng tường rằng lấy mấy thứ linh tinh này ra là sẽ có người tin cô, tôi...!”
Chỉ tiếc cô ta còn chưa nói hết lời, Mạnh Thiếu Văn đã xoay người bước lên giật lấy tờ xét nghiệm DNA trong tay Giản An Dương.
Giản An Dương thấy thế, trái tim như đổ mồ hôi, ông ta khẩn trương kêu lên: “Thiếu Văn, con không thể tin lời của cô ta, con và Uyển Như đã quen nhau nhiều năm như vậy mà chẳng lẽ còn không phân biệt được sao?”
Giản Uyển Linh hoàn toàn không ngờ Thiếu Văn sẽ làm vậy, cô ta sợ đến trắng bệch cả mặt, khóe môi giật giật, giọng nói run rẩy chói tai: “Anh Thiếu Văn, anh không tin em sao?”
Cô ta vừa dứt lời, Mạnh Thiếu Văn ở đối diện đột nhiên ngước mắt, ngón tay cầm tờ giấy đang không ngừng run rẩy, so với khuôn mắt hoảng hốt của Giản Uyển Linh thì sắc mặt của anh ta càng thêm tái nhợt không một giọt máu nào.
Chỉ liếc mắt một cái, Giản Uyển Linh đã có thể nhìn ra ý của anh ta, cô ta như chợt hiểu ra lùi về sau hai bước, trái tim run lên từng hồi, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, nếu lộ ra thì lần này cô ta xong rồi.
Cho dù Mạnh Thiếu Văn sẽ không thừa nhận, nhưng chứng cứ trước mắt khiến anh có muốn coi thường cũng không được.
Anh ta cảm thấy cổ họng mình như đắng chát, quay sang nhìn người phụ nữ bên cạnh, há miệng nhưng lại không nói ra được một câu.
Trong mắt người ngoài bọn họ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, hơn nữa còn là một đôi vợ chồng môn đăng hộ đối, chỉ là sự thật trước mắt như một trò đùa giễu cợt, anh ta thậm chí còn không dám đối mặt với cô ta.
Ngu Vô Song, Giản Uyển Như, chênh lệch không chỉ là một cái tên, mà còn là nhiều năm tình cảm.
Mạnh Thiếu Văn mặt đối mặt phức tạp mờ mịt, Ngu Vô Song không chút lưu tình quay đầu đi, ánh mắt của cô chỉ nhìn về phía Giản An Dương, giọng nói vô cùng nhạt nhẽo vang lên: “Chân tướng sự việc đã ở trước mắt, ba vẫn không tin sao?”
die»n。dٿan。l«e。qu»y。d«on
Biết rõ chân tướng của sự thật nhưng trái tim cô vẫn không kìm chế được mà rét run, mấp máy cánh môi, tầm mắt hơi đổi, cô nhìn về những thành viên trong hội đồng quản trị đang lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: “Các dì các chú ở đây đều là những người có quan hệ thân thiết với ba tôi, còn là những người chứng kiến tôi lớn lên, chẳng lẽ thật sự mọi người không nhận ra tôi sao?”
Mọi người nghe vậy, vẻ mặt trở nên lúng túng, nghĩ thầm, từ rất nhiều năm trước hai chị em nhà họ Giản đã giống nhau như đúc, sau khi lớn lên mặc quần áo khác nhau thì người ta mới có thể phân biệt được, bây giờ cô phẫu thuật thẩm mỹ rồi, ai biết là ai được chứ.
Nhưng bọn họ tin tưởng vào chứng cứ, theo tình hình bây giờ, xét nghiệm DNA này hiển nhiên là thật, cứ nhìn thái độ của chủ tịch bây giờ đi thì biết, chắc chắc nội tình không chỉ đơn giản như vậy đâu.
Tựa như chết trong yên tĩnh, cuối cùng Mạnh Thiếu Văn mở miệng, hai mắt anh ta đỏ ngầu, ánh mắt u ám nặng nề, giọng nói thanh nhuận đạm nhã như lộ ra mùi vị gào thét: “Anh tin, anh tin em mới là Giản Uyển Như!”
Giản Uyển Linh vốn đang khẩn trương đến hít thở không thông đến bây giờ đã hoàn toàn phát điên rồi, cô ta không chút suy nghĩ xông lên vừa khóc vừa giải thích: “Không...Không phải vậy...Anh Thiếu Văn, sao anh có tin cô ta mà không tin em chứ? Em mới là Giản Uyển Như, em mới là Giản Uyển Như, mới là vợ của anh mà.”
Câu nói cuối cùng của cô ta giọng nói trở nên bi thương nhưng Mạnh Thiếu Văn lại chưa từng nhìn cô ta một cái, mà hung hăng đẩy cô ra ra, chỉ trong nháy mắt, khuôn mắt dịu dàng trở nên tối tăm: “Mất trí nhớ? Yêu tôi? Giản Uyển Linh, làm sao cô có thể khiến tôi chán ghét như vậy chứ? Mạnh Thiếu Văn tôi mắt mù nên năm đó mới ngộ nhận cô là Uyển Như.”
Ngu Vô Song vẫn luôn lạnh lùng quan sát giờ phút này không khỏi âm thầm liếc mắt, nghĩ thầm cũng không phải là mắt mù mà, nếu không vì sao ngay cả người phụ nữ mình yêu mà cũng không nhận ra?
Cô nhìn thấy vậy nhưng trên mặt không có biểu cảm gì, tầm mắt cô rơi vào Giản Uyển Linh vừa bị Mạnh Thiếu Văn đẩy ngã, đây là cô em gái máu mủ tình thâm của cô, nhưng ngay từ rất nhiều năm về trước đã khiến cô cảm thấy xa lạ.
Cô ta vì tình yêu mà tranh đoạt với cô, hoàn toàn biến thành một con quỷ.
Mà cô từ một công chúa mặc cho người khác định đoạt nay đã trở nên hoàn toàn độc lập, có lúc cuộc sống thật sự phải có được có mất, cô tự cho là mình mất đi sự ấm áp của gia đình, mất đi người bạn trai tình cảm sâu nặng, nhưng cuối cùng còn nhận lại được những điều tốt đẹp hơn.
Nhưng Giản Uyển Linh thì sao?Cô ta vẫn luôn sống trong thế giới mà mình tưởng tượng ra, bây giờ những ánh hào quang mà cô ta luôn mơ ước lại trở thành những mũi gai khiến cô ta thương tích đầy người.
Một cấu mắt bị mù khiến tâm Giản Uyển Linh như chết đi, cô ta không nhịn được nữa, nước mắt bi ai tràn ra khỏi hốc mắt, sau khi bị đẩy ngã cô ta lại bò đến ôm chặt lấy chân Mạnh Thiếu Văn, như hoàn toàn mất đi lý trí: “Không có, không có, em chính là Giản Uyển Như, em là vợ của anh. Ngu Vô Song đang nói dối, cô ta rõ ràng chính là Ngu Vô Song mà, tại sao phải đi nói dối như thế chứ?”
Nói xong lời cuối cùng, trên khuôn mặt đẫm nước mắt tràn đầy sự bi thống, rõ ràng khóc đến không thở được nhưng trong miệng cô ta vẫn luôn lẩm bẩm mình chính là Giản Uyển Như.
Đối mặt với Giản Uyển Linh vô dụng như vậy, Giản An Dương đã giận đến đỏ mặt, kể cả nó không phải Giản Uyển Như, thì cũng vẫn là Giản Uyển Linh, Giản Uyển Linh cũng là con gái của ông ta.
Bây giờ chuyện đã bị bại lộ mà không tìm cách sửa chữa đi, lại còn ngồi đấy cãi nhau với Mạnh Thiếu Văn, con bé có biết nếu chuyện này bị truyền ra ngoài thì những gièm pha của dư luận chính là đả kích mang tính huỷ diệt với nhà họ Giản không?
Người phụ nữ này tối qua vẫn chung giường chung gối với anh ta, vậy mà bây giờ, anh ta vẫn cùng cô ta biểu diễn cảnh ân ân ái ái đến mệt mỏi trước mặt mọi người.
Nghĩ đến đây, trong lòng Mạnh Thiếu Văn càng thêm quay cuồng khó chịu, anh ta lại lần nữa đá văng Giản Uyển Linh ra, ném tờ xét nghiệm DNA vào mặt Giản Uyển Linh cười lạnh: “Không trách được sau khi tỉnh lại cô lại khác thường như vậy, thì ra đây chính là vấn đề, Giản Uyển Linh, sao lòng dạ cô có thể độc ác như vậy chứ, cô không sợ phải xuống địa ngục sao?”
Xuống địa ngục?
Giản Uyển Linh nằm trên sàn nhà lạnh lẽo, tóc dài che kín cả khuôn mặt, cô ta càng khóc thảm thiết hơn.
Nhưng anh Thiếu Văn, chẳng lẽ anh không biết, nếu không có anh, em chỉ sống một giây thôi cũng cảm thấy như là địa ngục vậy.
Một người phụ nữ khí thế, một đứa con gái giống như bùn nhão có cố cũng không đắp được thành tường, Giản An Dương dù có hồ đồ thì lúc này cũng biết cân nhắc thiệt hơn, ông ta vội vàng thở hổn hển hai tiếng, sắc mặt trắng bệch giống như không chịu nổi đả kích này: “Thì ra là thật, là thật….”
Nói xong, cả người ông ta ngửa ra sau, toàn thân tê liệt ngã xuống ghế ngồi, mọi người hốt hoảng bật thốt lên, so với Giản Uyển Như thật, Chủ tịch hội đồng quản trị Giản An Dương còn quan trọng hơn.
Dư Bảo Trân đang há hốc mồm xem cũng lấy lại được thần trí, đầu tiên cô ta kiêng kị liếc mắt nhìn Ngu Vô Song, sau đó bước nhanh về phía Giản An Dương, vừa rót nước vừa xoa ngực để ông ta được thuận khí, trên mặt hiện lên sự quan tâm thoả đáng: “Chủ tịch, ngài không sao chứ? Có cần đến bệnh viện không?”
Giản An Dương đang chờ câu nói này, bây giờ thể diện của ông ta coi như mất sạch. Giản AnDương giàu sang một đời, sao có thể đối mặt với cảnh tượng này chứ?
Sinh hai đứa con gái không những không mang được lợi ích cho ông ta, mà ngược lại còn rước về cả đống phiền toái, không cần suy nghĩ ông ta cũng biết ngày mai bên ngoài sẽ sóng gió như thế nào.
Nơi cổ họn đột nhiên phát ngọt, ông ta tức giận nôn ra máu, nhưng lúc này điều cần làm nhất chính là không thể không lui, mà con gái lớn của ông ta chuẩn bị lý do trọn vẹn như vậy, ông ta không thể nói lại nó.
Uống hai ngụm nước, Giản An Dương tức đến không thở nổi, bộ dạng muốn nói chuyện lại không nói được khiến người bên cạnh càng thêm khẩn trương.
Dư Bảo Trân có thể không nhìn ra ông ta đang tức giận thật hay giả bộ sao?
Ánh mắt loé lên, cô ta lập tức ra quyết định: “Không được, tim của Chủ tịch vốn không khoẻ, bây giờ còn bị như vậy, mau gọi , trước tiên mọi người hãy tản ra để không khí thoáng hơn.”
Nhân viên vốn đang đồng loạt xông lên nghe vậy, càng thêm tránh không kịp, an nguy của Chủ tịch không phải chuyện nhỏ, bọ họ không thể dây vào được, nhưng vẫn không có ít người vừa rót nước vừa mở cửa sổ ra.
Ngu Vô Song cười như không cười nhìn màn nháo kịch đang xảy ra, lúc này Dư Bảo Trân bước đến trước mặt cô, ánh mắt cô ta phức tạp, suy nghĩ một chút, vẻ mặt khổ sở nói: “Cô Ngu, cô xem Chủ tịch bây giờ đã như vậy rồi, chuyện này lần sau có thể thương lượng lại được không? Cô nói cô là cô Giản, lại mang theochứng cứ quan trọng như vậy, cô nên cho Chủ tịch thời gian chấp nhận sự thật này chứ!”
Cô ta nói rõ suy nghĩ của mình, trên khuôn mặt mang theo nụ cười mềm mại, Ngu Vô Song nhìn, lông mày không khỏi nhướng lên, cô khúc khích cười lạnh: “Cô là ai? Chỗ này đến lượt cô nói chuyện sao? Tôi mới là con gái của ba, an nguy của ba chẳng lẽ tôi không lo lắng?”
Lo lắng? Lo lắng là cái khỉ gì chứ, cô chỉ hận ông ta không chết sớm một chút để cô đoạt quyền ấy.
Dư Bảo Trân biết rõ điểm này nên không dám xem thường Ngu Vô Song, nhưng thế nào cũng không ngờ cô sẽ phách lối như vậy, cả bên trong lẫn bên ngoài đều không muốn, cô ta nghẹn họng hạ xuống, trong lúc còn đang do dự thì cửa phòng họp bị một nhóm người đẩy ra.
“Cô Giản, có người đến đồn cảnh sát tự thú nói cô thuê sát thủ giết người, bây giờ cô phải đi cùng chúng tôi để điều tra.”
Bên trong còn đang hò hét ầm ĩ, đột nhiên một nhóm cảnh sát cường thế xông vào, quả thật khiến mọi người tỉnh ra, hơn nữa khi nghe câu nói ấy, lại càng khiến người ta tỉnh lại.
Giản Uyển Linh đang uất ức khóc lóc kể lể thời điểm này cũng không giả bộ được nữa, cô ta vội vàng ngẩng đầu lên giải thích: “Làm sao có thể chứ, các anh đừng có vu oan cho tôi, tôi không biết các anh đang nói gì hết.”
Ba nam cảnh sát tiến vào sắc mặt không chút thay đổi, bộ dạng đang làm việc công: “Có oan uổng hay không thì cô cần đến đồn cảnh sát để điều tra rõ mới có thể biết được, bay giờ mời cô Giản Uyển Linh đi với chúng tôi một chuyến.
Khi cảnh sát đi mất, ngay cả thành viên trong hội đồng quản trị cũng cảm thấy sợ hãi.
Mà Giản An Dương càng thêm nghẹn họng, trực tiếp ngất xỉu vì tức rồi, trước khi mất đi ý thức, mặt ông ta đỏ bừng, trong đầu chỉ có một ý niệm, đó chính là quá mất mặt rồi.
Giản An Dương ông ta ngày mai không cần ra cửa nữa, đâu còn mặt mũi để gặp người ta nữa chứ!