"Chân đã tê?" Vừa nói chuyện, anh vừa khom lưng, ngồi xổm trước mặt cô, xoa đầu gối và bắp chân cho cô, quần cô đã dính nước bùn, nhưng anh làm như không nhìn thấy, vẫn xoa bóp như cũ. . .
Giọng nói anh trầm thấp, nhưng lại tràn đầy ý quan tâm, khiến nội tâm Ngu Vô Song vốn lạnh lùng nhất thời ấm lên. Cô nhẹ nhàng lên tiếng, lông mi dày đậm ở trên mí mắt che khuất đôi mắt mềm mại.
Lúc này, Bảo Bảo đứng một bên che cặp mắt, trong lòng không ngừng vui vẻ.
Lúc xuống núi, Ngu Vô Song đã thu lại tâm tình tốt, từ trước đến giờ cô vẫn đoan trang ưu nhã, tuy vừa rồi lộ ra cảm xúc ở trước mộ bia ông nội, hiện tại đi ra như người không việc gì.
A Cửu ngồi ở trong xe nhìn thấy đoàn người đang xuống núi từ phía xa, chỉ thấy đại ca bọn họ đang ôm Ngu Vô Song, tuy hai người không cónói chuyện, nhưng anh ta có thể thấy rõ phần ấm áp trong đó mặc dù cách đại ca rất xa.
Nhất thời vui mừng nhướng mày, đứng dậy roạt một cái, nhưng lại quên mình còn ở trong xe, đầu nhất thời bị đụng đau, anh ta xoa xoa đầu, không đau chút nào, ngược lại cười hì hì xuống xe chờ.
Đại ca rõ ràng có biện pháp, mới nháy mắt một cái liền bắt giữ được người phụ nữ này, cũng không thấy không khí lạnh lùng hờ hững như lúc tới.
Ngu Vô Song dắt Bảo Bảo tới trước xe, bên tai chợt vang lên một giọng nói vang dội: "Chị dâu tốt, nhanh lên xe."
Cô ngước mắt nhìn thì nhìn thấy A Cửu đang vui vẻ, đối với cấp dưới trung thành của Hoắc Cố Chi, Ngu Vô Song hiểu rất rõ.
Đổi lại là bình thường thì cô còn có tâm tình trêu ghẹo mấy câu, nhưng bây giờ một chút tâm tình cũng không có, cô bỗng nhiên thu hồi tầm mắt, sau đó gật đầu một cái rồi dẫn Bảo Bảo lên xe.
Ngược lại, khuôn mặt tươi cười của A Cửu vẫn không đổi, không khỏi có chút mất tự nhiên, nhìn vẻ mặt không chút biểu tình của Ngu Vô Song một chút, lại thấy Hoắc Cố Chi bên cạnh không nói một câu nào, trong lòng thầm nghĩ, mình nói không sai mà, sao Ngu tiểu thư không vui như vậy?
Chẳng lẽ lúc này mình làm bộ làm tịch cầm quá mức, cho nên mới khiến Ngu tiểu thư lòng mang oán hận?
Nghĩ vậy, anh ta cảm thấy không tốt, đối xử với Ngu Vô Song càng thêm ân cần.
Hoắc Cố Chi yên lặng nhìn, cũng không lên tiếng, theo ý anh, tính tình A Cửu thành thật nhưng cũng có chút tưng tửng, để cho cậu ta thua thiệt cũng được.
Bị ánh mắt khó hiểu nhìn chăm chú, A Cửu cảm thấy không tốt. Sau khi lên xe, anh ta xoay người, đáng thương nhìn Ngu Vô Song, trên khuôn mặt ngăm đen bất đắc dĩ treo nụ cười khổ: "Chị dâu, chị cũng biết, em là người thành thật, nét mặt gì cũng viết ở trên mặt rồi, nếu có chỗ nào đắc tội chỗ với chị, chị ngàn vạn đừng để ở trong lòng."
Khi nói chuyện, anh ta cẩn thận liếc mắt nhìn vẻ mặt Hoắc Cố Chi, sau đó trầm giọng nói: "Nếu không như vậy đi, chị nói cho em biết chỗ không tốt của em, lần sau em nhất định sửa lại!"
Để anh ta sửa lại?
Ngu Vô Song nghe vậy thì kinh ngạc trong chốc lát, lúc này, sắc mặt hờ hững thoáng qua ý cười bất bắc dĩ. Cô lắc đầu một cái, hiếm khi vui đùa: "Vậy nếu tôi nói khuyết điểm của cậu là quá thành thật, cậu có sửa lại không?"
Trong mắt phượng tĩnh mịch của người làm người khác mang họa là Hoắc Cố Chi thoáng qua một nụ cười, anh không biến sắc mà nắm lấy tay ngọc của cô trong tay, mười ngón tay đan xen, là một loại tình yêu dịu dàng.
Cô cũng không rút tay về, mà mỉm cười nhìn anh một cái, trong đầu không khỏi hiện lên một màn vừa rồi trên núi kia.
Người đàn ông này ở trong mắt cô vẫn là người mạnh mẽ lạnh nhạt, thậm chí có thể gọi là lạnh lùng, nhưng lúc đối mặt với cô, lãnh khốc của anh hình như ít hơn nhiều.
Thậm chí khi cô tê chân, anh có thể ngồi xổm xuống xoa chân cho cô, bình thường anh lạnh lùng kiêu ngạo lại có thể làm như vậy vì cô, không thể không khiến cô sinh lòng cảm động.
Nhưng chỉ có A Cửu không giỏi nói chuyện là khổ, nghe lời này, anh ta hoàn toàn chịu thua, ánh mắt cầu cứu rơi vào trên người Hoắc Cố Chi, thế nhưng người ta không thèm liếc nhìn anh ta lấy một cái.
Trong lòng anh ta không khỏi cười khổ, nịnh hót nhìn Ngu Vô Song, trong giọng nói khó nén ý lấy lòng: "Hì hì, chị dâu, đùa giỡn cái này không vui chút nào."
Lông mày thanh tú kẻ đen nhíu lại, trên khuôn mặt tinh xảo của Ngu Vô Song hiện ra ý cười true tức: "Tôi không nói đùa, không phải cậu kêu tôi nói ra khuyết điểm của cậu sao? Tôi nói rồi mà cậu lại không sửa chữa, vậy thì tôi làm sao bây giờ?"
A Cửu thành thật cũng muốn khóc, anh ta cười hì hì không nổi nữa.
Bảo Bảo đã lăn ra cười, nghĩ thầm, chú Cửu thật là đáng yêu, cứ thua mẹ mãi.
Ngu Vô Song cũng muốn cười, nhưng cuối cùng cô cũng nhịn xuống, đối mặt với Hà Cửu không giỏi ăn nói, cô có lòng từ bi nói: "Được rồi, được rồi, không làm khó dễ cậu nữa, cậu lái xe cho tốt đi."
Hà Cửu nghe vậy, nhất thời vui mừng nhướng mày, liên tục gật đầu, bộ dáng kia nhìn thế nào cũng có chút cẩn thận lấy lòng.
Cô biết giao tình của người đàn ông này và Hoắc Cố Chi, tình cảm giữa hai người càng thêm nồng hậu, không thể nói hết với hai câu ba lời, vẻ mặt lúc trước của anh ta chỉ là bất bình thay Hoắc Cố Chi thôi, sao cô lại có thể tức giận thật?
Trong chuyện này, Hoắc Cố Chi từ đầu đến cuối vẫn duy trì thái độ trầm mặc, sau một hồi lâu, anh mới ngắt bàn tay cô, cô kinh ngạc ngước mắt, chống lại là ánh mắt nhấp nháy ánh sáng kia.
Người đàn ông này có tuấn nhan mà người khác khó so sánh, cười nhẹ nhàng nhìn cô như vậy, khiến trái tim Ngu Vô Song thình thình nhảy lên.
Lúc gò má cô lặng lẽ ửng đỏ, Hoắc Cố Chi cúi đầu, thanh nhuận cười bên tai cô: "Vừa rồi em làm như vậy rất đúng, A Cửu mặt nặng mặt nhẹ với em, em có thể gây khó khăn cho cậu ta."
Giọng nói của anh không nhỏ, mấy người bên trong buồng xe cũng có thể nghe. Hà Cửu càng thêm dở khóc dở cười, ngay sau đó trong lòng có chút tranh chấp, thầm nghĩ sau này mình không thể vô pháp vô thiên () nữa, đại ca đâu biết khổ tâm của anh ta, anh chỉ biết nhìn sắc mặt Ngu tiểu thư, chỉ biết anh ta trêu chọc người đẹp của anh không vui, đâu biết anh em bọn họ rất bất bình thay anh?
Vô pháp vô thiên: Có thể hiểu là tự ý làm bậy.
Ngu Vô Song không khỏi nở nụ cười, cô cười nhìn Hà Cửu đứng ngồi không yên trước mặt, cũng không nói thêm nữa, mà nghe lời gật đầu lên tiếng: "Được, em vốn không có chỗ xả giận, không thể dịu dàng mỉm cười mãi được, người nào trêu chọc em không thoải mái, em cũng cho người đó mất mặt."
. . . . . .
Quả thực, Ngu Vô Song không phải là người phụ nữ mềm yếu, dù đối mặt với anh em tốt của Hoắc Cố Chi là Hà Cửu, cô cũng không nể mặt, đừng nói đến những người đã từng hãm hại cô, uy hiếp cô, tổn thương cô.
. . . . . .
Thứ hai của hội đồng quản trị Giản thị là một cơn ác mộng đối với rất nhiều người, nhưng đối với những người không biết chuyện gì mà nói thì nó là một loại hưởng thụ.
Nam Giang là một thành phố phát triển cực nhanh, ở trong thành phố này, Giản thị và Hằng Viễn nổi tiếng như nhau, hai tòa nhà lớn đứng sừng sững ở ngã tư đường của trung tâm thành phố náo nhiệt nhất.
Sáng sớm, Mạnh Thiếu Văn dẫn Giản Uyển Linh tới Giản thị, chiếc Bentley màu vàng dừng lại, bảo vệ giữ cửa liền vội vàng tiến tới mở cửa xe, khom lưng cúi người chào: "Đại tiểu thư."
Ba chữ này đối với Giản Uyển Linh đã thoát khỏi kinh doanh, trở về cuộc sống yên tĩnh mà nói là một loại hưởng thụ. Cô ta cười dịu dàng, bước xuống từ trên xe, ngẩng đầu lên nhìn tòa nhà cao tầng trước mặt, trong lòng không những kích động mà còn có chút kiêu ngạo và hài lòng.
Đối mặt với bảo vệ tràn đầy nhiệt tình, cô ta cong cong khóe môi, lộ ra dáng vẻ thiên kim danh viện: "Cám ơn."
Nhận được lời cám ơn thì cả người bảo vệ trở nên nhẹ nhàng, nhìn người phụ nữ tỏa sáng bốn phía trước mắt, chỉ cảm thấy cả trái tim đập mạnh.
Đây chính là đại tiểu thư, không ngờ cô không có dáng vẻ của đại tiểu thư, bình dị gần gũi nói cám ơn với anh ta như vậy.
Bảo vệ chỉ là thằng nhóc hai mươi tuổi, Mạnh Thiếu Văn thấy sự kinh ngạc trong mắt anh ta (bảo vệ), sau đó mặt không biến sắc mà tiến lên ôm vai Giản Uyển Linh, nhỏ giọng nói với cô: "Đi thôi, chúng ta vào đi, đừng để cha đợi lâu."
Anh biết vợ mình xinh đẹp động lòng người như thế nào, nhưng theo bản năng mà anh ta ghét ánh mắt quan sát của người đàn ông khác, đây hoàn toàn là sự nhỏ nhen của đàn ông.
Giọng nói nhỏ nhẹ như vậy khiến Giản Uyển Linh rất hưởng thụ, nhưng cô ta không vội vã đi vào, mà đứng ở đó nhìn ánh mắt kinh ngạc, hâm mộ hay ghen tỵ của người khác, sau đó hơi nghiêng thân, kéo ống tay áo người đàn ông bên cạnh, làm nũng nói: "Cha rất thích anh, anh trễ mấy phút cha cũng không nói gì."
Trước Giản thị không thiếu nhân viên làm việc ra vào, cô ta diễn ân ái như vậy đã sớm trở thành tiêu điểm của mọi người, đừng nói đến thân phận của cô ta và người đàn ông như ngọc bên cạnh.
Giản Uyển Linh như vậy lại khiến Mạnh Thiếu Văn bắt đầu cảm thấy xa lạ, cái loại cảm xúc khác thường đó đang điên cuồng sinh trưởng ở đáy lòng, hơn nữa mấy ngày nay tâm tình của anh ta không tốt, mờ mờ ảo ảo mà cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra, vừa rồi nghĩ có thể lấy thân phận thành viên hội đồng quản trị của Giản thị để tiến vào hội đồng quản trị của Giản thị.
Tuy không thích đối mặt với chuyện như vậy, nhưng anh ta vẫn cười dịu dàng giàu tình cảm: "Cha yêu thích anh là nể mặt em, nếu anh không cưới em, cha có thể nhớ anh là ai sao?"
Lời như vậy sợ rằng chỉ có người ngu mới có thể tin, người đi ngang qua không phải là người ngu, chỉ cảm thấy người đàn ông này thật là khiêm tốn, bản thân anh ta chính là người thừa kế Hằng Viễn, có gia nghiệp lớn như vậy, càng trở thành đối tượng để phụ nữ trong thành phố yêu thích.
Thân phận, địa vị, tiền bạc, gương mặt, tính tình anh ta đều có, nhưng bây giờ, anh ta có thể lộ ra sự dịu dàng mềm mại ở trước mặt vợ mình, làm sao không có phụ nữ nào nhìn mà đỏ mắt ghen tỵ cho được?
Hôm nay Giản Uyển Linh mặc áo ngắn tay có kết hình con bướm nhỏ với váy Dior màu đen bao mông, giầy là tác phẩm kinh điển của YSL, trên tay là túi da cá sấu jum¬bo.
Trang phục như vậy có vẻ thanh xuân xinh đẹp, hay bởi vì trong nụ cười không mất trang trọng và thanh lịch, ngũ quan cô ta vốn tinh xảo, càng thêm xinh đẹp khiến người ta không dám nhìn thẳng.
Một người phụ nữ toàn thân là trang sức hàng hiệu như vậy thì sao có thể không xinh đẹp? Sao có thể không khiến người ta không ghen tỵ?
Cô ta vừa sinh ra đã có cuộc sống mà nhiều người phải cố gắng nhiều năm mới có, lúc này Giản Uyển Linh đang vui mừng tự đắc.
Hơn nữa, đối mặt với chồng anh tuấn xuất sắc của mình, cô ta càng cười ưu nhã: "Được rồi, được rồi, không làm khó dễ anh nữa, chúng ta đi vào thôi, cha nhất định có rất nhiều lời muốn với anh."
Lúc cô cười yếu ớt, Mạnh Thiếu Văn gật đầu một cái, hai người đang là tâm điểm của ánh mắt vừa thèm thuồng vừa mơ ước của mọi người đã tiến vào Giản thị.
Nhưng anh ta không biết, khi anh ta bước vào nơi này, vòng xoay số phận bắt đầu chuyển động, có một số việc, có vài người sẽ trở lại. . .