Tối nay là đêm cuối cùng Tiêu Ca ở lại nhà nguyên chủ.
Vừa cắt khoai vừa chạnh lòng.
Tuy sống ở đây không lâu, hơn nữa Tiêu Ca cũng không thích tường và phòng đều màu hồng, nhưng ít nhiều gì cậu cũng đã có tình cảm nhất định với nơi này.
Nghĩ đến việc phải đi, tốc độ xắt rau cũng chậm lại.
Phó Tùy Vân ở cạnh nghe tiếng động chậm dần thì cho rằng Tiêu Ca mệt, vội vào phòng bếp đề nghị: “Tiêu Tiêu, để tôi xắt rau cho.”
Tiêu Ca không cho, nói chung bá tổng đột nhiên xuống bếp xắt rau thì hơn phân nửa là sẽ cắt trúng tay.
Nhà cậu lại không có băng keo cá nhân.
“Đến nhà anh thì anh chuẩn bị bữa tối,” Tiêu Ca lười biếng nói với Phó Tùy Vân, “Anh cứ ngồi trước, Hạ tổng là khách chúng ta mời đến, anh qua với y đi.”
Chính cậu còn chưa nhận ra, nhưng Phó Tùy Vân đã ngay lập tức nhận thấy điều khác biệt trong lời nói của cậu —— Tiêu Ca thật ra không coi Phó Tùy Vân là khách.
Phó Tùy Vân lập tức vừa lòng, nghe lời cậu nói mà về phòng khách.
Và anh cũng âm thầm thề rằng, hôm nay Tiêu Tiêu làm bữa tối cho mình thì sau này mỗi ngày cậu sống tại nhà họ Phó, anh sẽ làm cho Tiêu Tiêu ăn một bàn Mãn Hán toàn tịch sơn trân hải vị!
() bữa ăn kết hợp món Hán và Mãn, thường thấy trong cung đấu nhà Thanh.
Với quyết tâm hừng hực nên khi Phó Tùy Vân ngồi xuống sô pha, Hạ Thời Côi liền nhận thấy cảm xúc anh dâng cao.
Khóe miệng Hạ Thời Côi nhếch lên, hỏi: “Tiến triển tốt hả?”
Phó Tùy Vân nhíu mày quay lại nhìn y.
Hạ Thời Côi nói một cách chậm rãi: “Đừng phòng bị như vậy, tôi và anh là đối thủ nhiều năm biết rõ cả chân tơ kẻ tóc đối phương, đã khi nào tôi làm việc hai mặt chưa? Nếu đồng ý giúp mấy người thì dù muốn dỗ Quý Châu Ngọc vui, tôi cũng chẳng phản bội hai người để dỗ đâu.”
Phó Tùy Vân trầm ngâm hỏi lại: “Sao anh biết tôi chưa theo đuổi được Tiêu Ca?”
Hạ Thời Côi:?
Hạ Thời Côi không hiểu sao anh lại hỏi vấn đề này một cách nghiêm túc thế làm gì, rõ ràng viết rõ từ đầu đến chân kia kìa.
“Trực giác.” Cuối cùng Hạ Thời Côi đành phải nói, “Quân tử giúp người làm việc tốt, bằng không tôi giúp anh? Tôi từng nghe trước kia Tiêu Ca làm một số chuyện để theo đuổi anh, hơn phân nửa là lòng cậu ta như tro tàn không còn tin tưởng anh nữa, sắp tới nhà tôi có tiệc, đến lúc đó rất nhiều cậu ấm cô chiêu mê mệt anh đều sẽ tới, anh có thể làm trò lãng mạn với cậu ta, chứng minh cho cậu ta thấy rằng trong ba ngàn con sông anh chỉ chọn húp một dòng.”
Ý này nghe không tồi, nhưng Hạ Thời Côi lúc kinh doanh ở sân nhà mình thì không thiện lành như vậy, Phó Tùy Vân nhỏ giọng dò hỏi: “Ý anh là gì? Anh muốn giành miếng đất nào với tôi?”
Hạ Thời Côi trông chán nản, “Phó tổng, anh đừng có nghĩ tôi như thế? Tôi được các anh mời đến làm thầy dạy kiến thức về một cặp ăn ý, anh không tin nhân phẩm của tôi sao?”
Phó Tùy Vân trở nên mất kiên nhẫn: “Nói rõ.”
Thôi được, Hạ Thời Côi nói ngắn gọn: “Một ngày là thầy, cả đời là ba.”
Phó Tùy Vân: “…”
Trong giây phút này Phó Tùy Vân không biết nên móc mỉa y làm gì tốt tới mức đó, hay là nên vừa nghi ngờ y vừa móc mỉa làm gì có chuyện tốt thế nữa.
Món chính cho bữa tối là ức bò hầm cà chua và khoai tây, trong lúc ăn Hạ Thời Côi chú ý quan sát tương tác giữa Tiêu Ca và Phó Tùy Vân.
Phó Tùy Vân không ngừng gắp thức ăn cho Tiêu Ca, sau vài lần thì Tiêu Ca liền nghiêm khắc chặn anh lại.
Lý do là: “Ăn cơm đi, ăn phần mình xong rồi mới quan tâm đến người khác.”
Phó Tùy Vân cũng biết rằng đây là một kiểu quan tâm, bị nói thì vẫn rất vui.
Nhìn một hồi, Hạ Thời Côi cảm thấy hai người bọn họ sớm muộn gì cũng thật sự ở bên nhau.
Nói không chừng chuyện xấu Nhậm Phi Dương làm này còn thúc đẩy tiến trình ấy chứ.
Dù vậy thì vẫn phải huấn luyện.
Sau khi ăn tối xong, Tiêu Ca liền lấy một túi dâu tây lớn đặt lên bàn rồi hỏi một cách khiêm tốn: “Ăn thế nào mới có cảm giác là một cặp? Vừa ăn vừa hôn à?”
Hạ Thời Côi khoanh tay nói: “Theo tôi được biết, tình sử của Nhậm Phi Dương rất phong phú, chuyện hôn thì khỏi cần nghĩ, cậu ta nhất định sẽ làm.”
Phó Tùy Vân gật đầu, đồng ý với phán đoán của y về Nhậm Phi Dương.
Sau đó Phó tổng nêu ý kiến: “Không thì lúc đó Tiêu Tiêu ngồi lên đùi tôi ăn dâu tây?”
“Quá bình thường.” Hạ Thời Côi lắc đầu bác bỏ.
Nói cũng đúng.
Chợt Hạ Thời Côi góp cho một ý: “Tôi vẽ cho hai người mấy bức tranh, hai người học theo tư thế với độ khó cực cao giống thế, bảo đảm nhất thời Nhậm Phi Dương còn chẳng theo kịp.”
“…” Tiêu Ca và Phó Tùy Vân liếc nhau, suy đoán, “Giống tư thế lái xe phải không?”
Hạ Thời Côi búng tay tỏ ý đúng rồi.
Tiêu Ca lập tức giơ tay pass, nghiêm túc vỗ vai Phó Tùy Vân, nói: “Chuyện này mà đồn ra thì Phó tổng biết làm sao? Huống chi con người Nhậm Phi Dương không có giới hạn, lỡ anh ta làm chuyện còn khoa trương hơn thì sao?”
“Tôi điều tra được cậu ta còn trinh.” Hạ Thời Côi lập tức trợn trắng mắt, “Cậu ta chỉ có thể tán tỉnh yêu đương thôi, không dám làm tới cuối đâu.”
… Mấy câu này nghe hơi sai, Tiêu Ca lựa chọn dời đề tài: “Không có cái nào ổn hơn hả?”
Thật ra mấy cặp yêu nhau có hàng ngàn hàng vạn cách thể hiện tình cảm nhưng con người Tiêu Ca khá hướng nội, với Phó Tùy Vân thì tạm thời không phải một cặp chân chính không làm được mấy hành động khác người, nên tình huống mới phức tạp thế này.
Cậu vừa hỏi, trong lúc nhất thời đúng là làm Hạ Thời Côi ngừng lại vài giây.
Cũng may Hạ Thời Côi tung hoành đã lâu, thủ đoạn sâu rộng, bế tắc vài giây xong thì đã động não ra vài ý tưởng: “Có rồi, nếu muốn thắng cậu ta thì chúng ta không nhất định phải theo đường cặp đôi yêu đương, chúng ta còn có thể rút củi dưới đáy nồi.”
“Ồ?” Lúc này hai người Tiêu Phó cùng cảm thấy hứng thú.
“Quý Châu Ngọc không yêu Nhậm Phi Dương,” Hạ Thời Côi chỉ ra, “Chỉ cần khi thi đấu Quý Châu Ngọc rớt dây là được.
Dù sao với mấy người thì cậu ta cũng là kẻ lừa yêu.”
Trong phòng thoáng chốc lặng im, não Tiêu Ca bay lộn tứ phía, vừa tự hỏi vừa giác ngộ mà vỗ tay, “Tôi hiểu rồi! Trước đó tôi sẽ nhốt cậu ta lại bắt cậu ta rửa chén, cái này gọi là binh bất yếm trá.”
Phó Tùy Vân vốn muốn nói cho người đi quyến rũ Quý Châu Ngọc: “…”
Hạ Thời Côi vốn muốn nói tìm công chính Diệp Quy Căn đến để gây phiền toái, tạo ra tình tay ba: “…”
Vài giây sau, Phó Tùy Vân nhiệt liệt vỗ tay, vui vẻ mười phân vẹn mười mà nói với Tiêu Ca: “Tiêu Tiêu, em đúng là quá thông minh, làm thật đơn giản và quyết liệt để ta tiết kiệm thời gian! Cứ làm thế đi!”
Hạ Thời Côi: “À.”
Hạ Thời Côi trái nhìn Phó Tùy Vân, phải liếc Tiêu Ca, bỗng nhiên cảm thấy hai người bọn họ khá xứng đôi, một đôi được trời đất tạo nên..