Đã sang tháng Năm. Đã một tháng kể từ ngày nhập học.
"Được rồi, tớ đã mua đủ hết nguyên liệu, chúng ta bắt đầu ngay thôi."
Đây là nhà tôi.
Kanoe, Micchi và tôi đang mặc tạp dề và đứng trước căn bếp nhỏ.
Hôm nay là thứ Bảy. Đã sang chiều muộn.
Trường tôi có luật cấm không về thẳng nhà sau giờ học, khá là phiền. Học sinh có thể đi chơi nếu về nhà trước và thay quần áo, nhưng làm thế cũng rất bất tiện.
Nếu việc chúng tôi tụ tập không bị phát hiện thì không sao, nhưng tôi là Ủy viên Kỷ luật còn Micchi là Hội viên Hội Học sinh. Nếu chuyện lộ ra, tôi rất sợ phải đối mặt với Reika-senpai. Tôi không muốn liều lĩnh. Nếu không, mức độ thiện cảm của chị với tôi sẽ giảm mất.
Kanoe cũng phải sinh hoạt câu lạc bộ trong tuần, nên chúng tôi quyết định hẹn nhau vào thứ Bảy.
Tôi đã tới siêu thị mua nguyên liệu cần thiết cho món cà ri theo chỉ dẫn của Kanoe.
Tôi làm đủ cà ri cho ba người, vì chúng tôi định thưởng thức thành phẩm cùng nhau.
Việc gặp bạn bè sau giờ học thật sự rất vui, và đây là lần đầu tiên tôi mời ai đó tới nhà chơi.
Kanoe lục lọi quanh đống đồ dùng nấu ăn từ căn hộ trước của tôi, toàn những thứ tôi chưa bao giờ dùng. Mẹ tôi từng thi thoảng tới thăm và nấu ăn cho tôi, nhưng đã lâu lắm rồi.
"Đầu tiên, cùng rửa mấy cái nồi và dụng cụ bám bụi này đi đã."
"Được rồi."
Tôi bắt đầu chuẩn bị bằng cách rửa rồi, muỗng, dao, dao gọt vỏ, và đũa.
"Tớ sẽ rửa cái nồi cho, cậu rửa mấy đồ dùng này đi, Mirai."
"Được rồi. Cám ơn nhé, Micchi."
"Vậy thì tớ sẽ lấy rau củ ra khỏi túi nhé."
Tôi cố rửa mấy thứ đồ dùng, nhưng miếng bọt biển rửa bát đã bị Micchi lấy mất. Tôi không làm gì được ngoài đứng đó.
Tôi mừng là họ chịu làm việc này.
"Sao thế, Mirai...?"
"Micchi. Chỉ có một miếng bọt biển với một cái bồn rửa thôi, đúng chứ? Hai người rửa làm sao giờ?"
"Ừ, đúng nhỉ, thế này thì rửa làm sao được!"
Tôi không thể cười nói như vậy được...
"Ừ, tớ không rửa được."
Tôi đành nhờ Micchi rửa cả vậy.
"...Cậu biết không, hay là một đứa rửa xà phòng và một đứa tráng nhỉ?"
"Kanoe, cậu thông minh thật đó! Vậy tớ sẽ rửa xà phòng, còn Mirai sẽ tráng nhé?"
"Được rồi."
Ý hay đó.
"Tớ lo lắng về việc nấu ăn với hai cậu đấy."
Kanoe thở dài và nói.
"Lo vì Micchi thì tớ hiểu được, nhưng cả tớ nữa ư?"
"Tớ chỉ có cảm giác không lành khi thấy đống đồ dùng đầy bụi này thôi."
Tôi rửa xong đống nồi và dụng cụ nhờ có Micchi giúp.
Trên thớt là hành tây, cà rốt, khoai tây, và thịt.
"Chúng ta sẽ thái rau củ trước nhé? Dùng dao gọt vỏ khoai tây và cà rốt đi. Trong lúc đó tớ sẽ cắt khoai tây."
Có hai dao gọt vỏ và hai con dao thái.
Tôi có nhiệm vụ gọt khoai tây còn Micchi thì gọt cà rốt. Heh, dễ ợt. Người phát minh ra dao gọt vỏ đúng là một thiên tài. Bạn có thể dễ dàng gọt vỏ táo với một con dao gọt vỏ chuyên dụng thay vì một con dao thông thường.
"Gọt có vẻ ổn đấy. Mirai, đưa tớ khoai tây để tớ cắt mầm nào."
"Được rồi."
Mấy phần lõm vào của khoai tây có độc và cần phải dùng mũi dao bỏ đi. Kanoe nói cô ấy sẽ làm hộ tôi. Tạ ơn chúa.
Tôi thấy Kanoe rớt nước mắt khi đang điêu luyện cắt đi đám mầm. Tôi nhìn chằm chằm vào mặt cô ấy.
Cô ấy có tình cảm gì với mấy củ khoai tây à? Có lẽ cô ấy kiếp trước cũng là một củ khoai tây chăng?
Tôi khá lo lắng và muốn hỏi cô ấy, nhưng rồi nghĩ lại. Đám hành tây đã được cắt xong rồi. Người ta nói cắt hành tây sẽ làm bạn khóc, nhưng tôi tự hỏi liệu điều đó có đang thực sự xảy ra không...
"Kanoe, sao cậu lại khóc? Có chuyện gì à?"
Micchi lo lắng hỏi.
"Do tớ vừa cắt hành thôi. Để một lúc sẽ đỡ hơn thôi."
"Tớ cũng đang tự hỏi tại sao cậu lại khóc. Tớ tưởng cậu có tình cảm gì đặc biệt với mấy củ khoai tây."
"Chả có tình cảm gì ở đây cả."
Biết ngay là do hành tây mà. Tôi rất biết ơn vì cô ấy dù giàn giụa nước mắt vẫn cắt hành giúp chúng tôi. Nhìn là biết ngay cô ấy nấu ăn rất thành thục, và đám hành tây được cô ấy cắt ra một cách hoàn hảo.
Trong lúc đó, toàn bộ mầm khoai tây đều đã bị loại bỏ. Tất cả xảy ra quá nhanh.
"Được rồi, mầm đã được bỏ hết. Bây giờ chỉ cần cắt khoai tây thành từng miếng vừa ăn nữa thôi. Tớ sẽ cắt khoai tây, hai cậu giúp tớ cắt cà rốt đi."
"Được rồi."
"Chờ đã… Hai cậu biết sử dụng dao mà, đúng không?"
"Nắm tay lại như tay mèo, đúng không?"
Tôi biết rằng mình cần quặp ngón tay lại để không lỡ cắt vào chúng.
"Mirai có vẻ đã biết rồi nhỉ. Nhớ để ý Micchi, nếu có chuyện gì xảy ra thì bảo tớ."
"Được rồi."
"Đến cả tớ cũng biết dùng dao chứ!"
Mặc dù tay chúng tôi có chút hậu đậu, chúng tôi vẫn xoay xở cùng nhau cắt được hết mớ cà rốt. Nếu chúng tôi cố gắng thì sẽ làm được thôi.
Sau đó, chúng tôi cắt thịt thành miếng vừa ăn và hoàn thành việc thái mọi thứ. Teamwork có vẻ là ý tưởng hay.
"Chỉ có đám cà rốt là được cắt hơi lộn xộn, nhưng kệ đi! Tớ mừng là hai cậu không mất ngón tay nào. Được rồi, cho dầu vào chảo xào thịt và rau củ thôi. Dầu đâu rồi?"
"Đâu rồi nhỉ? Tớ nghĩ là nó ở đâu đó… chờ chút nhé."
Tôi nhớ mang máng là mình đã mua dầu hồi mới chuyển tới đây, nhưng đã quên rằng mình để nó ở đâu.
Tôi mở ngăn tủ cao nhất ra. Trong đó là một mớ hỗn độn gồm bát đĩa và đủ thứ khác. Tôi nghĩ rằng nó ở đâu đó quanh đây…
Khi tôi vẫn đang lục lọi quanh mấy ngăn tủ, Micchi bước về phía cửa. Cô ấy tới phòng tắm à?
Cuối cùng tôi cũng tìm được ít dầu thực vật ở sau ngăn tủ và lấy nó ra.
"Đây rồi, đây rồi. Hạn sử dụng có vẻ ổn."
"Tốt. Không dùng dầu, đồ ăn sẽ dễ cháy đấy."
"Micchi đâu rồi? Đi vệ sinh à?"
Tôi nghe một giọng nói vọng vào.
"Tớ tìm thấy ít dầu rồi nè."
Micchi quay lại với một can đỏ đầy dầu hỏa trong tay.
Nơi này cho phép sử dụng lò sưởi dầu, khá hiếm đối với một căn hộ cho thuê. Khi tôi mới chuyển vào, buổi sáng vẫn còn lạnh, nên tôi đặt cái lò tôi đã mua trong tiền sảnh.
Cô nàng này định làm gì với đám dầu hỏa đó vậy?
"Không, đây là dầu hỏa mà! Cậu điên hả?! Cậu chỉ đang đùa cho vui thôi đúng không? Làm ơn nói là vậy đi!"
Kanoe cật lực phản đối. Tôi cũng nghĩ y chang, nên tôi biết ơn cô ấy đã nói giùm tôi.
"Chỉ cần đun nóng chảo là được đúng không?"
"Cậu định ăn đồ ăn nấu bằng dầu hỏa à? Thật đấy à?!"
"À, không. Xin lỗi."
Micchi hối lỗi đưa chai dầu hỏa trả về sảnh. Tôi mong rằng cô ấy sẽ rút kinh nghiệm từ lần này.
"Kanoe, cậu có vẻ rất dữ dội nhỉ."
"Tớ đã thấy nhiều thứ kỳ lạ từ hồi cấp hai, nhưng lần này thì đáng sợ quá. Nếu chồng tương lai của Micchi mà chết, thì chắc chắn là do đồ ăn cô ấy nấu."
"Ít ra thì cô ấy cũng học được rằng không được nấu ăn bằng dầu hỏa."
"Đồng ý…"
Sau khi xào rau củ và thịt, cho thêm nước, viên cà ri và để nước xăm xắp sôi một thời gian, một mùi hương quyến rũ bắt đầu tỏa ra trong không khí.
Có thể thấy được rau củ và thịt đã bắt đầu hòa quện với nước cà ri và trở nên sánh và bóng.
"Trông ngon thật."
"Đơn giản không ngờ, đúng không?"
"Ừ."
Tôi nghĩ chỉ thế thì tôi cũng làm được, nhưng mà nếu tôi quen với việc dùng dao thì vẫn sẽ tốt hơn.
"Sẽ còn ngon hơn nếu cậu cho một quả trứng lòng đào vào hoặc đập một quả vào chần đấy."
Kanoe cười nói.
"Đôi khi tớ cũng ăn cơm trộn với trứng sống. Tớ có trứng trong tủ lạnh đấy."
"Cậu lấy ra được không?"
"Ừ, chờ chút."
Tôi chưa bao giờ đập trứng vào cà ri cả, nhưng có vẻ nó sẽ làm món ăn dịu hơn.
Tất nhiên là càng ngon thì càng tốt. Tôi lấy ba quả trứng trong tủ lạnh ra, cho vào một cái đĩa sâu lòng rồi đặt vào lò vi sóng.
"Nếu tớ quay chúng trong khoảng một phút thì đã đủ chín lòng đào chưa nhỉ?"
"Này! Bỏ trứng ra khỏi lò vi sóng ngay!"
Kanoe trắng bệch mặt lao vào.
Đám trứng bị giật ra khỏi lò.
"Tại sao chứ?"
"Nếu cậu làm vậy là sẽ xuống địa ngục đó."
"Mirai, cậu không biết là nếu quay một quả trứng trong lò vi sóng thì nó sẽ phát nổ à?"
"Thật á?"
Kể cả cô nàng định nấu ăn bằng dầu hỏa cũng biết điều này, vậy mà tôi thì không.
"Cậu thực sự bất cẩn đó, Mirai… Tớ dùng một cái nồi khác được chứ?"
"Ừ, OK."
Kanoe thành thục đổ nước nóng vào nồi, bật bếp, cho trứng vào, và bắt đầu đun. Có vẻ đây mới là cách đúng để luộc trứng lòng đào.
Nhìn vào tấm lưng cô ấy, tôi có thể hình dung rằng Kanoe là một người chị hiền từ. Có một người biết chăm lo cho gia đình đúng là tốt. Tôi tự hỏi nếu mẹ cũng gần gũi với mình, liệu tôi có trở nên thế này không? Không biết Kanoe có làm mấy chuyện này cho bạn trai cô ấy không nhỉ?
Khi trứng đã chín, chúng tôi xới cơm ra đĩa và rưới cà ri lên. Tươi rói và nóng hổi, nó vẫn còn bốc khói. Quả trứng lòng đào được đặt lên trên cùng dưa muối fukujinzuke[note59310].
Ba đứa chúng tôi ngồi vào bàn.
"""Cám ơn vì bữa ăn!"""
Ăn một miếng là vị cay nồng của cà ri lan khắp miệng, ngay sau đó là vị ngọt của rau củ và thịt.
"Ngon quá!"
Tôi không nhịn được kêu lên.
Tôi không biết cà ri lại có thể ngon đến vậy.
"Ngon thật đó!"
"Ăn đồ làm sẵn thì cũng dễ, nhưng tự mình làm thực sự khác biệt nhỉ?"
Hai người họ cũng đang hạnh phúc thưởng thức món cà ri. Nhìn họ, tôi cũng cảm thấy được tim mình trở nên ấm áp và hạnh phúc. Khó mà tin được là tôi lại đang nấu nướng và cùng ăn với bạn bè tại nhà mình.
"Mấy miếng cà rốt này là Micchi cắt, đúng không? To quá đấy!"
Tôi xúc một miếng cà rốt to tướng lên.
"Có lẽ vậy. Miếng này chắc là Mirai cắt. Bé quá. Hmm, nhưng mà vẫn ngon."
Micchi cười khi đưa một miếng cà rốt tí hon vào miệng. Tôi cũng mỉm cười khi thấy điều đó. Yên bình thật.
"Làm tốt lắm, hội cà rốt!"
Micchi và tôi nhìn nhau và đập tay.
Khỏi phải nói, chỗ khoai tây và hành tây được Kanoe cắt đều vừa vặn cả.
Tôi khá là hạnh phúc. Hình dáng đám cà rốt có hơi lộn xộn, nhưng tôi có cảm giác như chỗ cà ri chúng tôi cùng nhau làm và ăn hôm nay ngon gấp đôi bình thường. Nó khiến tôi có cảm giác của một gia đình đầm ấm. Có lẽ đây là điều tôi luôn muốn có.
"Cám ơn vì đã giúp tớ nhé, Kanoe."
"Tớ mừng vì chúng ta có thể vui vẻ cùng nhau."
"Ừ. Tớ đã nhớ hết các bước rồi, chỉ cần luyện tập nữa thôi."
"Nếu cậu có muốn hỏi thêm gì, đừng ngại."
Sau khi ăn xong, chúng tôi cùng nhau rửa bát đĩa rồi giải tán.
Tôi tiễn họ ra ga rồi quay lại về căn phòng vẫn còn phảng phất mùi cà ri của mình.
Vui thật đấy. Tôi thấy hơi buồn vì nó đã kết thúc.
Tôi mong rằng Reika-senpai sẽ khen nó ngon.