Cơn hỏa dâng từ dưới ngón chân lên tận đỉnh đầu, Du Thành Nghĩa tức giận giơ tay sắp sửa tát anh thì bỗng khựng lại.
Hắn trừng mắt nhìn Thanh Nhân miệng thì cười khinh hắn nhưng khóe mi anh lại tuôn trào nước mắt.
"Sao không đánh tao? Haha, Giết tao luôn đi! Giống như cái cách mày giết Phong Tình ấy!".
Bộ dạng của anh bây giờ rất giống một gã điên vừa trốn khỏi hiện thực, chui vào cơn ác mộng mà gồng lên giả vờ cứng rắn khi đối mặt với ác ma.
Du Thành Nghĩa cắn răng ném anh xuống đất, hắn xoay khớp cổ tay cố gắng bình tĩnh kiềm chế con quỷ trong lòng.
Nếu không ngay ngày hôm nay sẽ có ba cái đám ma.
"Coi như hôm nay tôi tha mạng cho anh, nếu để tôi gặp lại anh trong cái bộ dạng quỷ ma này một lần nữa thì tôi sẽ cho anh thành quỷ ma thật đấy!".
Hắn tạch lưỡi rảo bước chân bỏ đi, sân sau vốn vắng tanh nay càng thêm u sầu lạnh lẽo.
"Hahaha! Hahaha!".
Thanh Nhân ngẩng đầu cười điên dại, nước mắt mặn chát chảy vào miệng cũng không khiến anh ngừng lại được.
"Hahaha...".
"Huhu...".
Cười rồi lại gào khóc, tiếng khóc ngắt quãng tựa hồ khiến người ta muốn ngạt thở.
Bỗng có bước chân phía sau đi đến lướt ngang anh coi như không nhìn thấy có người khóc đến sắp chết.
"Ryan...".
Thanh Nhân bỗng nhiên ngừng bặt tiếng khóc mà gọi tên người nọ.
Ryan dừng bước, không quay đầu lại cũng chẳng nghe thấy anh ta đáp.
Thanh Nhân tiếp tục hỏi: "Có phải cậu cũng nghĩ là Phong Tình đã phản bội hội và sát hại chủ tịch Du đúng không?".
Ryan khẽ ngẩn người, môi hơi úp mở định giải thích gì đó nhưng lại thôi: "Đúng vậy".
Ryan là cánh tay phải đắc lực của Phong Tình, trung thành một mực vì chủ nhân.
Anh ta từng cắt máu ăn thề với Phong Tình rằng, từ đời này đến kiếp sau mãi theo chân đến cùng, đến tận chết cũng sẽ an táng cùng.
Một kẻ lúc nào cũng xem chủ nhân là quân tử bản lĩnh có một không có hai, chưa bao giờ nghi ngờ chủ nhân, hết lòng dạ tin tưởng chủ nhân thế mà bây giờ lại lật mặt hùa theo đám cẩu lãnh đạo khốn kiếp trong hội bảo rằng chủ nhân anh ta dính vào tội nặng thì phải chịu xử phạt.
Không liên quan bất cứ điều gì với anh ta.
Tại sao anh ta không giúp chủ nhân mình tìm hiểu nguyên nhân, lý do? Tại sao không đi điều tra tìm chứng cứ mà phải kết tội?
"Haha...!Ryan à, có phải cậu đã phản bội Phong Tình luôn rồi không?".
Thanh Nhân hiểu ra vấn đề này khi hỏi, anh mỉm cười với đôi mắt mất hồn mà nhìn bóng lưng anh ta.
Ryan siết chặt bàn tay thành quyền, hít sâu rồi thở ra tựa hồ cố che đậy điều gì đó.
Anh ta mím môi, thật không muốn ở lại dây dưa với anh thêm một chút nào: "Đúng vậy, tôi sẽ không bao giờ trung thành với kẻ ngụy quân tử đã phản bội đâu".
Dứt câu thì chân cũng rời đi, Thanh Nhân căm lặng một hồi không khóc lóc cũng không cười điên khùng mà lòm còm đứng dậy.
Cơn gió lùa đến, lá cây khô trên cành theo gió mà rụng rời bay ngang gương mặt lạnh tanh ánh lên sát khí của anh.
Đôi mắt vô hồn thâm quầng bỗng lóe lên thứ sắc màu tuyệt vọng của màu tím lịm u sầu.
Bên trong chứa ngọn lửa hận thù.
Bên trong quảng trường của trụ sở Ngũ Hoa Xà, thành viên hội ra vào thắp nhang xong, không ít kẻ cũng đã rời đi.
Hai quan tài nằm trên bục cao trang nghiêm, nhưng một cái quan tài lư hương nhang khói nghi ngút, một cái thì lư hương chỉ lưa thưa vài cây nhang.
Là bởi vì những kẻ có mặt ở đám tang đều là những con cẩu hùa, ham sống sợ chết.
Bọn chúng sợ Du Thành Nghĩa, sợ va thân vào nguy hiểm tính mạng nên không dám đứng ra về phe Phong Tình giúp hắn giải oan.
Đội quân Nhất Bang dưới trướng Phong Tình giờ đã quay lưng hết, dường như mất chủ nên bọn chúng muốn rời hội, một số thì qua Nhị Bang hoặc Tam Bang.
Tổng bộ Ngũ Hoa Xà gồm mười một ngàn quân được chia thành năm bang, hội yếu số đông nhất trong liên bang hội thế giới.
Nhưng đừng tưởng ít quân là yếu thế, Ngũ Hoa Xà chính là hội hùng mạnh nhất trong liên bang hội.
Mỗi đội trưởng một bang sức mạnh cân được một con quái vật kinh khủng nặng cả nghìn tấn chứ nói chi mười một ngàn quân thì chắc quét sạch luôn ngũ lục trong hành tinh xanh này.
Những thành viên trong hội đúng với cái tên Ngũ Hoa Xà.
Tàn độc như rắn, trùm buông hoa.
Kẻ nào kẻ nấy đều mang bộ mặt hung tợn khi làm việc.
Đó là lời đồn khoa trương của quân địch kể lại khi chúng đối mặt với Ngũ Hoa Xà.
Thua tơi tả rồi đi nói xấu, nhưng vậy càng tốt chứ sao, được kẻ thù tung hô cho lên tầm cao chẳng phải nên nổ lỗ mũi luôn hay sao?
Nhưng chẳng mấy chốc kẻ lan tin đồn bị Du Thành Nghĩa tiễn về suối vàng trong thanh thản mới mấy ngày trước.
Dám biu ríu hội Ngũ Hoa Xà rắn tàn độc, trùm buông hoa.
Đúng là bọn tào lao!
Thực ra cái tên hội là do Du Hữu Lượng đặt ra, ông ít học thức nên mắt thấy gì liền nói đó.
Hôm ấy ông thấy có một con bạch xà bò lên chậu hoa mẫu đơn của ông.
Thế là ông nảy ý tưởng kéo Du Hữu Độ khoe tên cái tên mới đặt cho hội.
Rắn bò lên hoa được gọi là Hoa Xà.
Du Hữu Độ cũng không được đi học đàng quàng nên không biết nói thế nào cho đúng liền gật đầu đồng ý nghe theo anh trai thôi.
Còn từ Ngũ chính là từ Ngủ, vì khi ấy ông đang ngủ gật khi đọc sách.
Thay vì đặt Ngủ nghe nó phèn, lại còn quê mùa cho nên lấy Ngũ nghe có vẻ sang hơn một chút.
Từ đó cái tên Ngũ Hoa Xà ra đời.
"Các anh em có thể cho tôi xin một chút thời gian được không?".
Bỗng có một kẻ cầm mic rô bước ra đứng giữa quảng trường, khiến tất cả mọi người im lặng đồng loạt hướng mắt về phía gã.
Một kẻ bỗng nhiên dùng giọng uể oải lên tiếng: "Có chuyện gì sao? Đội trưởng Tứ Bang Lê Hòa Lỗ?".
Lê Hòa Lỗ bình tĩnh âm thầm lườm Lý Văn Sâm vừa gọi cả họ lẫn tên gã, Lê Hòa Lỗ híp mắt đặt nụ cười có phần giả tạo lên trên: "Sự việc chủ tịch Ngũ Hoa Xà và đội phó của Nhất Bang đột ngột ra đi khiến cho các anh em trong hội có phần rối tung cùng hoang mang.
Người kế nhiệm chủ tịch đã có là thiếu gia Du Thành Nghĩa, nhưng còn vị trí đội phó Nhất Bang vẫn còn trống vẫn chưa được bổ nhiệm.
Vì vậy..".
"NẾU THẾ CHÚNG TA MỞ RA CUỘC THI ĐI! AI CHIẾN THẮNG THÌ VỊ TRÍ ĐỘI PHÓ NHẤT BANG SẼ LÀ CỦA NGƯỜI ĐÓ!".
Đột nhiên lại có thêm một kẻ nữa nhảy vào mồm gã, Lê Hòa Lỗ là kẻ nhã nhặn nhất trong đám giang hồ chỉ dùng đạo lý thay cho nắm đấm nhưng chỉ cần một cái liếc mắt liền đủ khiến cho kẻ vừa cắt lời gã khiếp sợ tự động lui xuống hòa mình trong đám đông như biến mất.
Lê Hòa Lỗ nhanh chống lấy lại nụ cười tiếp tục nói: " Được rồi, Du thiếu gia lúc trước là đội trưởng Nhất Bang bây giờ sẽ lên kế nhiệm vị trí chủ tịch Ngũ Hoa Xà, cũng có nghĩa là vị trí đội trưởng Nhất Bang bị trống".
Bên dưới đám người bắt đầu bàn tán xì xầm, bởi giờ đây chính là cơ hội của họ tranh nhau vươn tay lên chức vị của lãnh đạo cấp cao.
Một số thuận theo tự nhiên, mắt nhắm tai không nghe để ai làm gì thì làm còn bản thân mình bình yên mà làm tròn bổn phận trách nhiệm thôi.
Trèo cao té đau lắm.
Số còn lại thuộc dạng chó săn, nếu không đấu tranh họ sẽ bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng này mất.
Lê Hòa Lỗ hơi nheo mắt dò xét những gương mặt khát máu bên dưới: "Cho nên chúng ta sẽ bỏ phiếu, các anh em hãy viết tên người mà các anh em bình chọn, sau đám tang này chúng ta sẽ tổng kết".
"Sao phải phiền phức thế này chứ? Thay vì thế sao chúng ta không thử mở cuộc thi đi, cuộc chiến kẻ nào còn sống kẻ đó sẽ được đảm nhiệm vị trí đó! Haha!".
Kẻ lên tiếng lại là Lý Văn Sâm.
Mọi người đồng loạt đưa mắt về phía gã, trong lòng bọn họ đều cùng chung trí hướng.
Bọn họ bắt đầu lộ nguyên hình sói săn hung ác bởi kẻ lên tiếng chính là đội trưởng Ngũ Bang, một trong những cấp cao lãnh đạo của hội Ngũ Hoa Xà.
Từ xì xầm thành lớn tiếng bàn phán, khiến quãng trường trong phút chốc trở nên ồn ào.
Trong đám đông có một người nãy giờ đứng xem mà khó chịu thái độ của Lý Văn Sâm, cuối cùng vẫn phải lên tiếng: "Không được! Tên điên này! Nếu như vậy thì quân trong hội ta sẽ bị tổn thất rất nhiều! Ngươi không nghĩ đến hậu quả sau khi chúng ta lục đục nội bộ thì các bang hội khác sẽ nhắm đến chúng ta đấy à!".
Trong quãng trường đồng nhất im bặt, sợ hãi mà nhìn ông ta.
Người đàn ông này chính là Trịnh Hai- đội trưởng Tam Bang.
Kẻ mang nhiều chiến lợi nhuận nhiều nhất trong hội Ngũ Hoa Xà với ngàn trận chiến khiến kẻ thù khi nhắc đến tên đều phải tái mét mặt mày mà né để đường ông ta đi.
"Các ngươi nghĩ các ngươi có quyền quyết định sao?!".
Lý Văn Sâm lườm Trịnh Hai.
Dưới trướng của Lý Văn Sâm và Trịnh Hai bắt đầu vì đội trưởng của họ mà cãi nhau, quãng trường từ ồn ào trở nên hỗn loạn.
Những kẻ còn lại đứng ngoài xem kịch không thèm ra tay ngăn cản.
Lê Hòa Lỗ đứng phía trên lắc đầu thở dài, hết nói nổi.
Đột nhiên tựa như tản băng rơi xuống nước khiến lũ cá đang chụm lại phải giải tán, quảng trường lặng ngắt như tờ.
Phía sau cánh gà, một đôi chân bước về phía trước một cách hiên ngang đầy kiêu ngạo.
Dừng lại bên cạnh Lê Hòa Lỗ, hắn lấy mic ro của gã mà lên tiếng: "Trong hội phải có nề nếp, quy củ, làm gì mà vắng mặt thủ lĩnh liền náo loạn lên.
Tất cả đứng vào vị trí cho tôi!".
Trước mặt ngàn người, trong đó có cả những lãnh đạo lớn tuổi nhưng Du Thành Nghĩa không để họ vào mắt mà lớn tiếng dạy đời.
Bọn họ đành phải giải tán, nhưng trong lòng hận không thể đem ranh con vắt mũi chưa sạch này đánh hội đồng cho chết.
Nhưng họ thừa biết làm như thế chẳng phải sẽ phạm vào tội danh trong bảng quy luật bang hội sao, đành cắn răng nhẫn nhịn đợi thời cơ đến sẽ ra tay.
Dẫu sao Du Thành Nghĩa bây giờ là thủ lĩnh bọn họ, là lãnh đạo cấp cao trên bọn họ.
Du Thành Nghĩa vỗ vai Lê Hòa Lỗ: "Cảm ơn anh đã thông báo cho bọn họ, bây giờ anh cũng xuống nghe đi".
Lê Hòa Lỗ đứng chung với những lãnh đạo một bên, ngước ánh mắt sắc bén âm thầm quan sát Du Thành Nghĩa phía trên phát biểu.
Sau một hồi lâu phát biểu về công lao cống hiến của cựu chủ tịch và cựu phó đội trưởng Nhất Bang, cảm quan về buổi đám tang xong hắn chốt gọn câu cuối để kết thúc cuộc thảo luận.
Hắn mỉm cười, nói: " Sau khi kết thúc đám tang tôi sẽ cho ra mắt hai người đảm nhiệm mà tôi đã chọn, khi ấy mọi người đón xem".
Bên dưới vỗ tay trong sự bất mãn nhưng phải nhịn thôi, những con sói khát máu từ đầu buổi đến cuối buổi đều trừng Du Thành Nghĩa như thể muốn ăn tươi nuốt sống hắn.
Chủ tịch hội Ngũ Hoa Xà lại là thằng nhóc mới hai mươi bảy tuổi, không biết cái hội này tồn tại nổi trong năm nay không.
Họ chẳng lạ gì với cái bản tính điên cuồng và ăn chơi long bong của hắn.
Gánh vác trọng trách lãnh đạo mười mấy nghìn người vô cùng khó khăn, liệu một con sóc con như Du Thành Nghĩa có thể sống sót dưới nghìn con sói hung độc như xà này không?.