Enjoy!
_________________________________________________________________________________________
Một tuần sau khi biết Sumimura Ruka bị đám con gái trong lớp bắt nạt. Sau giờ học.
Dù đã gần tối, nhưng vì đang là tháng 6, mặt trời vẫn còn trên cao, chiếu sáng các phòng học trong trường.
Trong lớp học đó.
“Chính cậu là người đã gọi bọn tôi à.”
Trong một lớp học được chiếu sáng bởi ánh nắng dễ chịu, những lời lẽ gay gắt ném thẳng vào tôi.
Tất nhiên, người nói điều này không phải là Sumimura mà là ba cô ả đang bắt nạt cô ấy.
“À. Đúng rồi đó.”
Tôi đáp lại ba người đang lườm tôi.
“Cái gì vậy? Sao cậu lại gọi bọn tôi đến sau giờ học hả?”
Hôm nay, tôi gọi những kẻ này tới đây sau giờ học.
Không có ai khác trong lớp học ngoại trừ chúng tôi.
May mắn thay hoặc không may là hầu hết các bạn cùng lớp không ở lại lớp sau giờ học nên không ai nghe được cuộc trò chuyện của bọn tôi cả.
Nghĩa là sẽ không có sự can thiệp không cần thiết nào, tôi may thật đó.
Chà, nếu có người trong lớp, tôi sẽ gọi họ đến một nơi không có người khác.
Thế nên, tôi không hẳn là may mắn hay xui xẻo gì hết.
“Mà lá thư này là gì thế? Cậu đùa tôi à.”
“Đúng đó. Kinh tởm.”
“Mà đúng hơn cậu là ai vậy?”
Ba người họ đã buộc tội tôi bằng lời nói.
Hay đúng hơn là tôi sửng sốt trước những gì người thứ ba nói.
Thiệt luôn? Thật sự à?
Sau tất cả những chuyện này, tôi vẫn không thể nhớ được tên và mặt sao hả?
Tôi cảm thấy mình như một thằng ngốc khi nghĩ về những gì sẽ xảy ra sau chuyện này và có chút phấn khích cho đến ngày hôm nay.
Sốc thật….
Làm sao để quên đi đây tôi ơi.
“Tôi là Mochizuki.”
“Cậu ở lớp nào?”
Nghe như Yakuza thế nhở…
“Ta cùng lớp đấy.”
“Hả?”
“Có ai như thế ở lớp mình à?”
“À, đúng rồi. Hắn ta luôn chơi ở góc lớp.”
“À, ra là gã đó.”
A, tuyệt.
Cuối cùng họ cũng nhận ra.
Iya, đúng là lúc nào tôi cũng úp mặt ngủ, còn ngồi ở góc lớp nữa chứ.
Mà không hẳn lúc nào tôi cũng ngủ.
Tôi cũng biết ý tứ chứ.
Ví trí của tôi đúng là chót lớp ha.
Inkya mà.
“Bây giờ các người đã nhớ ra tôi rồi, nên quay lại chủ đề chính nào. Tôi là người đã gửi những lá thư đó.”
Thư.
Là thứ tôi đưa cho họ sáng nay.
Dù nói là đưa nhưng ra tôi chỉ bỏ vào tủ giày thôi.
Nếu tôi đưa trực tiếp thì chẳng khác nào thư tình mất, việc đó thật xấu hổ.
Tất nhiên, đó không phải là thư tình mà ngược lại cơ.
Là thư đe dọa.
Nội dung rất đơn giản.
[Tôi biết việc làm sai trái của mấy người. Nếu không muốn bị phanh phui, gặp tôi ở phòng 2 sau giờ học lúc 5 giờ.]
Lá thư chỉ có vậy.
“Cậu đã viết cái của nợ này à”
“Ờ. Đúng thế.”
"Để làm gì?"
“Tôi có một yêu cầu. Nếu làm theo, tôi sẽ im lắng và không tiết lộ việc làm của mấy người.”
Tất nhiên, đó không phải yêu cầu gì biến thái.
Tôi không thể dùng bí mật này vì lý do biến thái được.
Nếu làm vậy, tôi chẳng khác nào bọn chúng cả.
Với cả truyện này không có mác R18.
Nếu có gì bất thường xảy ra, thì giám thị sẽ biết ngay lập tức.
Thì đó sẽ trở thành tình huống tồi tệ nhất.
Đó là linh cảm của tôi.
“Chà, đừng lo lắng. Không phải điều gì to tát cả đâu.”
Để giúp họ bình tĩnh lại, tôi nhấn mạnh điều đó.
“Sao lại không lo được chứ? Mà cậu nói bọn tôi đã làm gì sai sao?”
“Việc mấy người đã bắt nạt Sumimura ấy. Thông chưa?”
“Ý-Ý cậu là gì chứ?”
“Đ-Đúng đó, bọn tôi không làm gì cả.”
“Cậu có bằng chứng gì không mà dám buộc tội bọn tôi như thế?”
Đừng dễ nổi nóng vậy chứ, mấy người này.
Tuy nhiên, dù thái độ của họ có ra sao, tôi cũng không định tự biến bản thân thành tên ngốc đâu.
Mà mấy người bị ngốc à?
Không đời nào tôi lại gọi mấy người đến đây mà có không bằng chứng.
“Bằng chứng thì có đó.”
Tôi lấy bức ảnh từ trong túi ra và đưa cho ba người họ xem.
Đó là những bức ảnh chụp chúng bắt nạt Sumimura suốt tuần qua.
Lấy sách giáo khoa và vở của cổ ra khỏi cặp rồi xé nát.
Sumimura thì bị đổ mực lên đầu.
Thực ra thì có chút bạo lực trong đấy nữa.
“Có video, và tất nhiên là file âm thanh nữa đó.”
Tôi đã chụp ảnh và quay video này như thế nào ư?
Đương nhiên là tôi để điện thoại của mình trong lớp ở chế độ ghi âm rồi.
Tôi chắc chắn những kẻ này sẽ không hành động khi có mặt tôi.
Vì thế tôi chưa bao giờ đến gần lớp sau giờ học.
Thay vào đó, tôi để lại điện thoại và ghi âm để có bằng chứng nếu bọn chúng có ra tay.
Tôi đặt điện thoại trong tủ học tập của mình để quay mà không bị lộ.
Vì được kết nối với bộ sạc di động, nên pin sẽ được sạc và tiếp tục quay.
Về phần ảnh thì, được cắt và in ra từ video thôi.
Như một sự đánh đổi cho việc để điện thoại lại ở trường cả ngày, kỷ lục đăng nhập của tôi đã tan tành mây khói.
Chà, sao cũng được. Việc đó chả quan trọng.
Nếu bỏ lỡ một ngày, thì tôi cảm thấy như mình không còn muốn làm tiếp nữa và chỉ muốn bỏ cuộc.
“C-Cái này…!”
“Hành động của mấy người đã được ghi lại rồi. Còn muốn bào chữa gì nữa không?”
Ah.
Để tôi nói thêm nữa.
"Nhân tiện, những gì mấy người làm điều là phạm tội. Trộm cắp, phá hủy tài sản, hành hung và nhục mạ người khác. Chỉ vì mấy người vẫn còn là học sinh không có nghĩa là không bị gì đâu nhé."
Khi cả ba nghe đến từ phạm tội, mặt bọn chúng cứng đờ.
“Cái quái gì thế này? Cậu theo dõi bọn tôi à!”
“Đây cũng là phạm tội đó.”
“Theo dõi á? Đừng vu khống như vậy chứ? Tôi chỉ tình cờ để quên điện thoại ở lớp, và cũng chỉ tình cờ đặt ở chế độ ghi âm, và lại tỉnh cờ quay lại mọi hành vi của ba người các cô thôi à. Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên thôi.”
Tôi nói điều đó một cách tự tin và cười toe toét.
Thành thật mà nói, đó là một lời bào chữa tồi tệ.
Loại lý do này thường không hiệu quả.
Nhưng….
“Hơn nữa, dù ngay cả khi tôi theo dõi mấy người đi nữa, thì không có nghĩa việc mấy người làm là đúng, phải không nào?”
Đúng thế.
Dù cho việc tôi làm có phạm pháp thì bằng chứng này cũng sẽ không bao giờ mất đi.
Bằng chứng về hành động của chúng vẫn sẽ còn đó.
“Yêu cầu của tôi là, nếu không muốn bị lộ thì hãy dừng việc này lại ngay.”
“…Có phải ý cậu đang muốn bảo tôi dừng bắt nạt con ả đó nữa đúng không?”
“Hả? Không phải.”
Đó không phải cái tôi muốn.
Ngừng bắt nạt?
Hình như mấy người đang hiểu nhầm điều gì rồi?
“Tôi bảo cậu nghỉ học.”
Không đời nào tôi lại xem nhẹ chuyện đó được.
Tôi không có ngây thơ đến mức bảo chúng ngừng bắt nạt và để nó kết thúc như vậy.
“….Hả?”
Cả ba khi nghe tôi nói đều sửng sốt.
“C-Cậu đang nói gì vậy chứ? Bọn tôi không thể làm thế được.”
“Đây không phải là giáo dục bắt buộc. Nếu thực sự muốn bỏ thì cũng không khó đâu.”
Trên thực tế, việc bỏ học trung học rất dễ dàng.
Nó tương đối khá dễ.
Đó là nếu đó là điều người đó và cha mẹ họ mong muốn.
"Như tôi đã nói trước đó, những gì mấy người làm đều là hành vi phạm tội rõ ràng. Nếu cho giáo viên xem, thì mấy cô sẽ bị buộc thôi học. Hãy suy nghĩ xem liệu nên tự nguyện thôi học hay bị đuổi thì tốt hơn đi."
"Cái gì? Đó chỉ là một trò đùa nhỏ thôi mà? Cậu không cần phải tức giận như vậy."
"Cái đó để người nhìn thấy cái này quyết định. Ồ, tôi sẽ không chỉ cho giáo viên xem cái này mà còn cả cảnh sát nữa đó.”
"Hả? Cảnh sát sao? Đ-đợi đã nào..."
"Đợi đã? Tại sao chứ? Điều này có quan trọng lắm đâu. Nếu chỉ là một trò đùa nhỏ, cho cảnh sát nhìn thấy chắc sẽ không thành vấn đề nhỉ."
"Mẹ kiếp..."
Ba người họ im lặng một lúc.
Có vẻ như chúng rất lo lắng nếu để cảnh sát xem đoạn video này.
Bọn họ cũng thông minh đấy chứ.
Mặc dù thông minh như vậy nhưng lại không đủ khôn để không lựa chọn việc bắt nạt à?
Sẽ có rắc rối nếu để người khác mà thấy thì thà ta không nên làm nó ngay từ đầu.
“Thằng khốn…”
Sau đó, một người đứng trước mặt tôi lẩm bẩm một chút.
“Hửm? Có chuyện gì à?”
“Mày được nhờ làm chuyện này à?”
“Hả?”
“Tao đang hỏi con chó cái đó nhờ mày làm cái này à?”
“Huh?”
Cô ta đang nói cái quái gì vậy nhỉ?
“Con ả đó! Cô ta luôn dùng cái ánh mắt mời gọi đấy. Đó là lý do bọn tao làm vậy với con b*tch đó.”
Tôi đoán cô ta hẳn rất tức giận.
Ả ta bắt đầu làm ầm lên.
Con b*tch đó.
Dám dùng ánh mắt mời gọi đó với Keita.
Gì mà diễn viên chứ.
Con chó cái đấy.
Tôi nghe từ được vài từ trong đó, nhưng mà không hiểu gì cả.
Vì nó khiến tôi cảm thấy khó chịu.
Keita là thằng nào?
Đừng nhắc tên người tôi không biết chứ…
Hai ả kia lúc đầu miễn cường nhìn cô ta, rồi dần dần bắt đầu đồng ý.
“Đó là lỗi của ả!”
“Đúng, bọn tao không sai!”
“Nếu có kẻ bỏ học thì đó phải là cô ta.”
Oi oi….
Những kẻ này không hề hối hận chút nào.
Tôi không có ý định yêu cầu chúng xin lỗi Sumimura, cũng không có ý ép chúng phải cảm thấy có lỗi.
Tôi chẳng mong đợi gì từ đám người này cả.
Tuy không bắt phải xin lỗi….nhưng trong tình huống như này, bọn chúng định làm gì chứ?
Ngay cả khi tôi trút sự bất mãn của mình ở đây, tình hình không những không được cải thiện mà còn trở nên tồi tệ hơn.
Nghĩ về tương lai, tôi không thể nuốt trôi sự bất mãn của mình.
“Tao đoán ả ta cũng yêu cầu mày làm chuyện này phải không! Này!”
“Tôi không được yêu cầu làm vậy. Việc đó thì liên quan gì đến tình hình hiện tại?”
Ngay cả khi Sumimura yêu cầu tôi làm vậy, điều gì sẽ thay đổi sau đó?
Điều đó không có nghĩa là những bản ghi âm và hình ảnh này sẽ biến mất.
“ĐỪNG CÓ GIỠN MẶT! Nếu không phải do cô ta yêu cầu thì! Đưa nó cho tao!”
Cô ả đầu tiên làm ầm, hét lên rồi cố giựt lấy bước ảnh từ tay tôi.
“Hà. Vô dụng thôi.”
Dù tôi là một tên u ám và không có thần kinh vận động tốt, nhưng ít nhất thể chất tôi vẫn hơn con gái.
Tôi đã né nó một cách xuất sắc.
“Ora!”
“Guho!”
Khoảnh khắc tiếp theo, cô ta đấm vào bụng tôi bằng một tay.
Ý chết.
"Gufuuu..."
Cú va chạm khiến tôi gục xuống tại chỗ.
Nó đau...
Đau đến mức tôi không thể đứng dậy được.
Đây chỉ là cú đấm bình thường.
Cô ta là loại người dùng bạo lực à.
Ả cũng có hành vi bạo lực với Sumimura.
Tôi đã dự kiến rằng chúng sẽ sử dụng bạo lực, nhưng có hơi sớm rồi.
Tôi đã nghĩ là bản thân sẽ tránh được.
Không ngờ ả nhắm tới bụng mình đầu tiên. Chết thật.
Hay đúng hơn là tôi vừa thua một đứa con gái...
Xạo thôi đúng không.
Đây là cú sốc lớn nhất trong ngày.
“Haha! Làm được rồi. Bọn tao sẽ lấy cái này.”
Những bức ảnh và điện thoại từ tay tôi.
“Tệ quá, đồ Inkya chết tiệt”
“Tao sẽ bắt mày phải hối hận vì dám đe dọa bọn này.”
“Tao sẽ đảm bảo là mày sẽ không bao giờ dám trở lại trường nữa.”
Tôi tự hỏi họ sẽ làm gì để chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ phải đến trường nữa nhỉ.
Đúng là tò mò thật, cơ mà không phải lúc.
“Hahaha! Nói gì coi nào, này! Thằng Inkya!”
“Tôi có bản sao mà”
“….Hả?”
“Tôi đã lưu ảnh và video lên dữ liệu đám mây rồi. Chắng có nghĩa gì khi mấy người lấy chúng cả, phải không?”
Nếu mà có thì chỉ là tôi sẽ gặp chút rắc rối nếu điện thoại của mình bị lấy đi thôi.
“Nhân tiện thì, tôi cũng ghi âm tình hình hiện tại. Trên một cái máy tính bảng khác rồi.”
Tôi đã giấu cái máy tính bảng ở một chỗ bí mật.
Và nó đang ở chế độ ghi âm.
Dữ liệu thì được lưu vào dữ liệu đám mây ngay lập tức, nên việc phá nó cũng chả ích gì nốt.
“Bộ mấy người bị ngu à? Làm gì có chuyện tôi đến đây mà không chuẩn bị gì trước cả chứ?”
Tôi đã chuẩn bị tinh thần trong trường hợp tôi bị tấn công.
Việc áp dụng các biện pháp an toàn khi băng qua những cây cầu nguy hiểm là điều đương nhiên.
Nếu những kẻ này sử dụng bạo lực, tôi sẽ có thêm bằng chứng.
Đó là đủ bằng chứng để áp dụng các biện pháp trừng phạt xã hội.
Chà, nếu bị con gái đánh thì cũng chả sao. Tất cả những gì cần làm là giả vờ đau đớn thôi.
Đó là những gì tôi nghĩ, nhưng nó đau hơn tôi tưởng, và những ả này cũng mạnh hơn tôi tưởng nhiều.
“Chà, mấy người đã chính thức thành tội phạm rồi. Tội thì càng nặng thêm nữa.”
“Chuyện đó…”
“Trước hết thì trả điện thoại cái nào.”
Giật lấy chiếc điện thoại từ tay cô ta.
Tôi đã lấy lại được điện thoại của mình.
“T-Tôi không hề đánh cậu! Cậu tự ngã đấy chứ!”
“Cậu nói gì vậy chứ? Từ đầu thì chính cậu rủ bọn tôi bắt nạt cô ta mà!”
“A mou, cuộc đời tôi kết thúc rồi, tại cậu cả.”
“…”
Gì chứ.
Cuối cùng lại thành đùng đẩy trách nhiệm cho bạn của mình à.
"Này, im hết đi. Tôi thực sự không muốn liên quan gì đến các người nữa. Biến khỏi tầm mắt của tôi ngay. Rồi sau đó, tôi sẽ giữ im lặng về mọi chuyện."
Hay nói như này tốt hơn ta.
“Hoặc là mấy người từ bỏ, hoặc là tôi sẽ cho bố mẹ mấy người biết? Cách nào nhanh hơn.”
Những lời này có lẽ là yếu tố quyết định.
Ba người họ cuối cùng cũng gật đầu khi nghe tôi nói.