Câu hỏi của cô thực sự đột ngột đối với tôi.
Chẳng hẳn là có chuyện gì đã xảy ra ở học viện.
“Có phải ‘thời gian sẽ chữa lành tất cả’… chỉ là ảo mộng phải không?”
“...”
Tôi tiếp tục nói khi Alicia giữ im lặng.
“Một khi cô đã có quyết định thì, các lựa chọn còn lại cũng sẽ biến mất. Ngay cả khi cô muốn trả thù, thì những thứ đã mất cũng sẽ không quay trở lại.”
Khi còn sống ở kiếp trước, tôi đã mất đi gia đình của mình.
Có những thứ mà bạn không thể làm được gì.
Sau khi hay tin những người thân của mình hi sinh trong trận chiến, tôi đã liều lĩnh truy sát tướng địch, cố gắng gây chiến dù đã thua cuộc, dẫn đến việc nhiều binh lính đã bỏ mạng vô ích.
Chết trên chiến trường là một niềm kiêu hãnh và vinh dự đối với những chiến binh. Tôi thấy không nên dại dột mạo hiểm trong những hoàn cảnh ngặt nghèo, mà hãy chuẩn bị chu đáo hơn cho lần sau.
Thành thật mà nói, việc có quá ít người hầu cũng là lỗi của tôi.
Dù vậy, việc đánh mất gia đình của mình là điều không dễ dàng chịu đựng được.
“Dù đã được dạy dỗ bao nhiêu lần rằng đó là thứ không thể tránh khỏi, nhưng ta vẫn còn hối hận. Ta biết ơn những người đã nuôi dạy và yêu thương mình, đó cũng là lúc ta nhận ra vẫn còn nhiều người ở lại bên mình.”
Tôi vừa nói vừa nhìn về phần lãnh thổ của nhà Brave.
“Nhưng đó không phải là mất tất cả, vẫn còn nhiều thứ ở đây. Đó là lí do ta muốn trở thành một quý tộc, thứ mà ta chưa từng mong muốn, và tại sao ta phải theo học một học viện mà mình chưa bao giờ muốn bén mảng đến.”
Theo cốt truyện, đất nước này sẽ phải đối mặt với nhiều thảm họa và những cuộc chiến tranh dài liên miên.
Dù nơi đây là chiến trường, là một sân khấu của thảm họa, nhưng lãnh thổ nhà Brave lại ít được biết đến và chỉ đóng một phần phụ trong thế giới vì sự kém quan trọng của nó.
Tôi muốn chống lại số phận này.
Mong muốn từ sâu thẳm trong trái tim tôi là cứu được gia tộc và ngôi nhà thứ hai của mình tránh khỏi việc trở thành một viên đá bên đường, thứ lót đường cho một âm mưu khủng khiếp nào đó.
Nhưng tôi không nói ra tiếng lòng của mình đâu!
Đối với người dân, tôi đang bảo vệ lãnh thổ nhà Brave, nên có vẻ họ rất kính phục tôi, thật thỏa mãn.
“Nếu chẳng còn lại thứ gì thì sao?”
Alicia hỏi sau khi nghe câu chuyện của tôi.
“Ngài sẽ làm gì nếu mọi điều ngài được dạy hồi bé không bao giờ xảy ra nữa?”
“Nếu cô chưa chết, thì hẳn là vẫn còn điều gì đó.”
Tôi đáp lại và cố gắng trấn an Alicia khi mắt cô dần trở nên đẫm lệ.
Có lẽ cô vẫn nhớ đến hoàng tử, hay nói cách khác là hôn phu cũ của cô.
Cô đã dành cả cuộc đời mình để ở bên cạnh hoàng tử khi họ đính hôn, và việc chấp nhận mọi hoàn cảnh và khó khăn để bước tiếp thật sự không dễ dàng gì.
Tôi suy đoán rằng trách nhiệm hoặc mối tình đơn phương có thể khiến cô trở thành một nhân vật phản diện bị mất lí trí bởi lũ sâu gây lời nguyền.
Dường như tình yêu mà thù hận luôn đi đôi với nhau, dù ở trong thế giới nào.
Nó giống như một cuộc chia tay vậy.
“Chẳng còn gì cả! Quá khứ của tôi đã chết rồi… với tư cách là con gái của Công tước… tôi đã bị bỏ lại nơi này… xin lỗi, tôi lỡ lời rồi.”
Alicia nhìn tôi rồi nhanh chóng quay đi, trong khi đang chạm vào vết sẹo bỏng trên mặt mình.
Có vẻ tôi không thể tùy tiện tạo ra một khởi đầu mới ở nơi này với con người hiện tại của cô.
Không dễ dàng gì để giải quyết những vấn đề như vậy. Dù sao thì tôi cũng đã mất đi gia đình của mình mà.
Cô chỉ cần dũng cảm nói ra sự thật, nhưng điều nào mới là đúng?
Có vài nhân vật cần phải chú ý trong câu chuyện này, vì vật tôi có thể cho Alicia tránh xa khỏi hoàng tử và giúp cô trở lại chính mình.
Hoặc có thể cô sẽ trở thành một nhân vật phản diện đúng nghĩa, nhưng đã có tôi ở đây rồi, cô sẽ không bị quỷ dữ nuốt chửng đâu, phải không? Alicia có thể chứng tỏ bản thân bằng khả năng của mình mà.
Nhưng không, điều đó sẽ không còn hiệu quả vào lúc này.
Cuối cùng thì, nhân vật chính sẽ được công nhận là một vị thánh sống, và cái nhìn thiên tài của hoàng tử hay bất cứ điều gì anh ta làm sẽ được ca ngợi, khiến Alicia càng ngày càng bị dồn vào chân tường.
Chúng ta đang luẩn quẩn à?
Dòng máu Brave chảy trong người tôi đang cảm thấy có chút tức giận với tất thảy những điều đáng lo này.
Suy nghĩ đơn giản nào.
Sabas cũng nói vậy mà? Thẳng thắn và trực tiếp giải quyết vấn đề là cách tốt nhất khi bạn cảm thấy bức bối.
Tôi chỉ thành thật với cảm xúc của bản thân.
“Alicia, ta sẽ bảo vệ em chừng nào em còn sống.”[note57461]
“...Ơ?”
Nhìn cô có vẻ ngạc nhiên, như đang thắc mắc sao một người như tôi lại nói vậy.
Tôi nghĩ lựa chọn đúng đắn nhất là giữ cô ở cạnh mình, để cô không bao giờ rời xa tôi.
Không phải chỉ để tránh sự diệt vong của gia tộc, mà chỉ đơn giản là tôi muốn thế.
Mọi thứ về cô ấy, những nỗ lực của cô ấy, sự xoay chuyển của bánh xe số phận, mọi thứ đều rất thân thuộc và tôi thực sự muốn bảo vệ Alicia.
“Nếu hình ảnh con gái Công tước trong em không còn nữa, thì người trước mặt tôi sẽ là Alicia, người nhà của nhà Brave, phải không?”
Tôi đưa ngón út của mình lên, còn cô vẫn đang giữ im lặng.
Trong dị giới này cũng tương tự như kiếp trước, lời hứa bằng ngón út thể hiện một cam kết rất bền vững.
“Đây là một điều ta có thể hứa: Ta sẽ luôn bảo vệ em.”
Làm sao tôi có thể là ‘Brave’ nếu tôi không thể bảo vệ lãnh thổ của mình?
Tôi luôn mang theo niềm tự hào đó đến tận bây giờ.
Dù tình yêu giữa hai con người mới gặp nhau có thể khó xảy ra và những lời nói của tôi rất sáo rỗng, như một tên đàn ông đang cố tán tỉnh một cô gái, nhưng chúng mang theo sự chân thành và chắc chắn của tôi.
“Từ sáng tới giờ ngài thực sự đã nói những điều không thể ngờ đến được.”
“Thì… ta đang cố tìm từ thích hợp để nói, nhưng những người đàn ông nhà Brave không quen với tình huống này và ta chỉ có thể nói những điều mình thực sự cảm thấy từ đáy lòng.”
Tôi thường nghĩ nhà Brave không được coi là quý tộc. Nếu chúng ta chỉ là những nhà cầm quân bình thường thì mọi thứ sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“...Fufu.”
Alicia cười khúc khích, còn tôi thì ngại ngùng gãi đầu.
“Nó kì lạ đến vậy à? Ta chưa từng nói điều gì tương tự trước đây… Cha và anh trai ta cũng là kiểu người hành động thay cho lời nói…”
“Thật ra, đây là lần đầu tiên có người trực tiếp nói điều này với em.”
“Ơ, ta tưởng thân là con gái Công tước, em hẳn đã nghe những thứ như vậy thì nhiều người rồi.”
“Những người đột nhiên thốt ra những điều như vậy thường bị xa lánh đấy, ngài biết không?”
Chẳng phải quý tộc thường rất giỏi nói những câu tán tỉnh sến súa đó sao?
“Chết tiệt… Giờ thì tất cả những thứ ta đã bí mật làm để Sebas không phàn nàn về việc lấy một người vợ tốt trong khi đang đi học đã đổ sông đổ biển rồi….”
“Kiểu hành động ngớ ngẩn gì vậy?”
“Thì, ta là con trai thứ ba và chưa từng tiếp xúc nhiều với quý tộc khác nên chẳng có lựa chọn nào khác. Nhà Brave chưa từng giỏi trong việc đó.”
Tôi hơi sốc đấy.
Nếu Alicia không trở thành thành viên của nhà tôi, có lẽ tôi đã bị coi là một gã chuyên đi tán gái ngay khi mới nhập học.
Alicia thở dài như thể cô đang thất vọng trước sự đau khổ của tôi.
“Nhưng mà, em không ghét nó đâu. Nó thật thẳng thắn.”
Nụ cười e thẹn của cô đẹp đến mức tôi bị mê hoặc ngay tức khắc.
“Có thể ngài nói đúng, em đã suy nghĩ quá nhiều.”
Cô lẩm bẩm và nhìn về phía vùng đất kia.
“Thật nhỏ mọn, nhỉ? Bám vào quá khứ đã qua và mắc kẹt trong đó mãi mãi…”
“Đó chỉ là bản chất của con người.”
“Nhưng trong nhà Brave, chuyện đó là cấm kị, phải không?”
“Phải, cảm thấy tuyệt vọng một lần thì không sao, nhưng em vẫn phải bước tiếp.”
Cô chìa ngón út ra với tôi sau khi nghe những lời nói chân thành ấy.
“Trở lại học viện với em, chắc chắn ngài sẽ thu hút rất nhiều ánh nhìn. Thành thật mà nói, có thể ngài sẽ không cảm thấy nơi đó thuộc về mình và phải hứng chịu rất nhiều ác ý và sự thù địch… Nhưng liệu ngài vẫn bảo vệ em chứ?”
“Ta giỏi mấy việc đó nên cứ để đó cho ta.”
Ngón tay trắng nõn xinh đẹp của cô đang đan vào ngón tay bẩn thỉu và đầy chai sạn của tôi.
Cảm giác này thật tuyệt, theo một khía cạnh nào đó.
Hãy để vương đô có những chuyện tình lãng mạn của tôi.
Phải, định mệnh của tôi đã được chia sẻ với cô ấy.
Đó là lúc tôi nảy ra một ý tưởng.
Để xây chắc lời hứa này, hãy để bên thứ ba chứng kiến lời hứa của chúng ta.
Để chứng minh là lời nói và hành động của tôi là tình cảm lãng mạn nhất dành cho Alicia, hãy gọi ‘hắn ta’ đến đây nào.
“Alicia, đợi một chút. Ta muốn làm lại phần thề nguyện của hai ta.”
“...Hả?”
Nhìn cô có vẻ hơi không hài lòng.
Không ổn rồi, nhưng tôi muốn chuyện này phải thực sự đúng đắn.
“Đợi chút, ta sẽ gọi nó đến ngay bây giờ-Onyx!”
Ngay khi tôi gọi tên, một con rồng đen khổng lồ đáp xuống bên cạnh chúng tôi.
Chẳng phải là quá nhanh à?
Chắc hẳn tên này đã bí mật theo dõi chúng tôi, nên điều đó là đương nhiên thôi.
Chúng tôi cũng không gặp bất kì con quái vật nào trên đường đi, hẳn là do con rồng này làm rồi.
“Ngươi muốn gì ở ta, Ragna Vel Brave?”
“Nhìn đi rồi biết.”
Onyx, một con rồng vảy đen với sọc trắng, là một người bạn của tôi.
“Ta đang thề sẽ bảo vệ em ấy suốt đời. Hãy chứng kiến điều đó.”
“Lời thề trước mặt một con rồng à… Ngươi có biết hậu quả của việc phá vỡ lời hứa không?”
“Ta biết chứ.”
Phá vỡ giao ước đồng nghĩa với việc phải hiến thân cho rồng, cụ thể là bị ăn thịt.
“Ta sẽ không phá bỏ nó, và có lẽ nó sẽ tiện hơn cho ngươi thì sao?”
“Cứ làm như ngươi muốn đi.”
“Được rồi! Alicia, ta thề trước mặt con rồng này sẽ bảo vệ em suốt đời.”
Sau khi chuẩn bị xong, tôi quay lại thì thấy Alicia đã ngất xỉu với đôi mắt trắng rã.
“Gì vậy…?”
“Ngất xỉu trong tình huống này, quả là một cô gái mỏng manh. Được rồi, lời thề đã được thực hiện một mình, hãy coi như ta đã chứng kiến nó. Vậy thì, tạm biệt nhé.”
“Ờ, ừ.”
Nói xong, con Onyx lao vút sang phía bên kia dãy núi.
Tôi đã nghĩ rằng việc lập lời thề trước mặt một con rồng sẽ lãng mạn như những câu chuyện cổ tích, nhưng không ngờ nó lại kết thúc như thế này.