Đã được năm ngày kể từ khi Alicia đến ngôi nhà này.
Trong thời gian đó, tôi luôn quan sát kĩ hành động của cô ấy. Nhưng cô chỉ giữ im lặng, không gây rắc rối hay nói xấu mọi người.
Chúng tôi chưa dùng bữa cùng nhau nên chưa có cơ hội để nói chuyện, nhưng cô cũng không có ý định xấu xa nào, thật khác với hình ảnh trong game mà tôi biết.
“Ahh, khó chịu ghê…”
Năm ngày qua tôi chỉ ngập đầu trong những công việc nhàm chán, để mắt tới Alicia và giết những con sâu lời nguyền.
Bất cứ nơi nào cô đi qua, chúng đều đi theo cô.
Tôi phải liên tục nghiền nát chúng, đó cũng là lí do chúng tôi chưa thể giao tiếp với nhau.
Những con sâu gây hại này có thể bị thổi bay bằng tác động vật lí hoặc phép thuật, chẳng hạn như dùng tóc làm chất xúc tác.
Liệu đó có phải lí do?
Lũ sâu không ngừng kéo tới, bám vào cửa sổ dinh thự và bò khắp nơi.
“Có vẻ cậu đang gặp chút rắc rối nhỉ, cậu chủ.”
Sebas thích thú đứng xem hành động của tôi.
“Nếu ông nhìn thấy chúng thì tới giúp ta đi. Chúng đông quá.”
Tôi phàn nàn và nhớ lại lũ ruồi bọ hôi thối bu đầy vào cửa sổ hồi đầu xuân.
Chúng như bọ xít vậy, bốc ra một mùi vô cùng khó chịu khi chúng bị bắt, những con sâu này cũng gây ra một lời nguyền nhẹ khi bị giết, gây một cảm giác vô cùng khó chịu.
Toàn là những lời tấn công tinh thần, tôi quen nó đến mức chán ngấy rồi.
Tuy nhiên, nhà Brave sẽ không bị nguyền rủa bởi những thứ này.
Chúng tôi đã từng đối phó với những con quái vật có lời nguyền mạnh hơn thế này nhiều. Ngoài ra, những kẻ thù nước bên cũng thường tấn công chúng tôi bằng nhiều cấm ma thuật kiểm soát tinh thần.
Để đối phó với chúng, nhà Brave đã sử dụng phương pháp thức tỉnh thông qua những nỗi đau.
Vượt qua sự đau đớn, hay chính xác là làm quen với nỗi sợ cái chết, giúp bản thân tránh được ma thuật thao túng tinh thần.
Sau nhiều lần luyện tập khắc nghiệt, tôi đã trở nên kiên cường trước những nỗi đau một cách khó tin, kể cả khi bị chấn thương nặng tôi cũng không bất ngờ.
“Đây là một chuyện tốt phải không? Câu chuyện về một vị lãnh chúa cứu rỗi vị hôn thê bị nguyền rủa của mình.”
“Ta không chắc về điều đó đâu…”
Nhà Brave luôn phải trải qua những việc như vậy.
Những người phụ nữ phải đến nơi này thường rơi vào trạng thái tuyệt vọng.
Tôi còn không hiểu tại sao ông già cuồng chiến của mình lại có thể có một đứa con trai như tôi.
Đó là những thứ chúng tôi đang nói đến.
“Ngay cả cố lãnh chúa cũng không thể cưỡng lại ham muốn của mình, cậu biết không? Nếu tôi phải nói điều gì thì… con trai cả, hay anh trai của cậu được sinh ra một năm sau khi ngài lãnh chúa bị thương nặng trong trận chiến quyết định với nước láng giềng.”
“Vậy à?”
Tôi lẩm bẩm và suy nghĩ về nó.
Việc gần kề với cái chết… có khiến bản năng sống của ta thức tỉnh hay thứ đó sẽ truyền cho người kế tiếp không?
“Lí do cậu chủ được sinh ra, là khi cha cậu bị mất một mắt sau khi solo với một con quỷ.”
“Này, đủ rồi đấy! Yên lặng đi!”
Tôi thực sự không muốn nghe những câu chuyện như vậy về bố mẹ mình.
Liệu tôi có kết cục như này có phải do thừa hưởng dòng máu của ông ấy không?
Như một con mãnh thú.
Nghĩ lại thì, xuất thân từ một gia đình quý tộc thấp hơn có vẻ ổn… nhưng nếu tôi làm điều gì với con gái công tước thì tôi có bị xử tử không?
Nghĩ đến thôi cũng thấy đáng sợ rồi.
Dù chúng tôi kết hôn ở một nơi bị bỏ hoang vì vài rắc rối, nhưng cô ấy vẫn có địa vị cao và gây nguy hiểm cho chúng tôi nếu tôi thất lễ với cô.
“Vậy là chúng ta phải loại bỏ những con sâu này mãi mãi à?”
“Gigigi…”
Quản gia của tôi, người luôn chỉ ra yếu điểm của tôi đã không bỏ qua cơ hội này.
Những con sâu tấn công Alicia có thể là hậu quả của nỗi lo và chấn thương tâm lí của cô. Tôi biết mình phải tự tìm cách giải quyết chuyện này.
“Nhưng mà, ta không thể tự nhiên thân thiết với người phụ nữ mà ta vừa gặp năm ngày trước được! Vấn đề nhạy cảm này cần phải có thời gian giải quyết!”
“Trời ạ, trong một tháng nữa, mối quan hệ của hai người sẽ được nhiều người biết đến hơn, lại còn học chung với nhau, nếu cậu không nhanh thì chắc chắn sẽ không kịp. Ngộ nhỡ có chuyện gì xấu xảy ra thì nhà Brave cũng lâm nguy.”
“Chết tiệt! Tất cả là tại lũ sâu bọ này! Tên nào mang chúng đến đây thế!?”
Dù tôi có giết bao nhiêu con, chúng vẫn đến đây từ khắp các nơi.
Tinh thần của tôi đã được rèn luyện để không bị ảnh hưởng từ chúng, nhưng việc nhàm chán này và viễn cảnh kết hôn với con gái của Công tước đang khiến tôi phát điên.
“...Nếu chúng ta đi theo đường đi của chúng và tiêu diệt tận gốc thì sao?”
Nếu có một tháng, ta có thể truy tìm nguồn gốc và diệt trừ chúng.
Nếu muốn tiêu diệt tận gốc thì tốt nhất là nên bắt đầu ngay.
“Không nên đâu. Nhà Brave không có lí do chính đáng để làm điều đó. Cậu chủ, cậu có nhiệm vụ kế thừa di sản của cố lãnh chúa.”
Nghe vậy, tôi thấy bản thân rơi vào thế bế tắc.
“Sebas, ông phải giúp ta giải quyết việc này. Ta sẽ cố hết sức, nhưng với phụ nữ lại là một chuyện khác. Vì vậy ta cần sự giúp đỡ của ông với tư cách một quản gia.”
“Đó không phải phong cách của một quý ông đâu. Cậu cần tôi giúp gì? Hãy là chính mình, cậu chủ trẻ. Đóng giả thành một người khác sẽ khiến cậu mất đi lòng tin của mọi người thôi.”
“Bọn ta không thể cùng nhau vào dungeon à?”
“Không, nó quá nguy hiểm.”
“Vậy ta phải làm sao đâyyyyy!?”
Tôi đập đầu vào chiếc bàn vững chắc trong khi đang tuyệt vọng.
Lí do tôi có thể làm những việc về giấy tờ là vì tôi có kí ức về việc sống và làm việc trong một thế giới hiện đại.
Yêu à? Đáng buồn là tôi không nhớ là mình từng yêu ai đó ở kiếp trước. Và khi tôi ở thế giới này thì sao?
“Ta đã được huấn luyện chiến đấu khi vừa lên ba tuổi! Không có thời gian rảnh để chơi với bạn bè! Chỉ có chiến đấu với quái vật, kẻ thù nước láng giềng hoặc luyện tập với anh em của mình! Và Alicia là người phụ nữ đầu tiên ta tiếp xúc ở độ tuổi của mình!”
Haha… Sự rảnh rỗi là gì?
Với một chàng trai trạc tuổi tôi, thú vui duy nhất tôi biết là săn quái vật và giết gián điệp của kẻ thù.
Nhà Brave không còn nhiều quan hệ với dân chúng nữa.
Đó là lí do tôi đang phải tìm cách giải quyết vấn đề này theo hướng tốt đẹp nhất.
“Nhưng sự khó chịu này đang đẩy ta đến giới hạn…”
“Đừng nghĩ như thế chứ. Cậu có thể nhân cơ hội này và ra ngoài thị trấn chơi mà? Cậu không thể nhốt mình trong phòng mãi được, phải không? Ngoài ra thì sự hiện diện của cậu cũng khiến việc tiêu diệt lũ sâu dễ dàng hơn.”
“Thật sao? Ta có thể à?”
“Dạo này cậu đã làm việc liên tục rồi nên tôi nghĩ đã đến lúc để nghỉ ngơi.”
Cuối cùng thì những giây phút tôi mong đợi cũng đến, tôi đã được giải thoát khỏi đống công việc vớ vẩn này rồi.
Nhưng tiếc là chúng ta không thể vào dungeon, vì lợi ích của nhà Brave.
Tôi phải cố hết sức để khiến con gái Công tước vui vẻ.
“Sebas, có gì hay ho ở thị trấn này không? Như điểm du lịch hay gì đó? Ta không biết gì về chúng, nhưng có lẽ có?”
“Chẳng có gì đâu.”
“À, ta cũng đoán được rồi.”
Dù ở trên lãnh thổ của riêng tôi, nhưng điều này thật khó chấp nhận.
“Địa điểm duy nhất cậu có thể đến là nơi tụ tập của những tên vô lại. Cờ bạc cũng rất phổ biến, họ thường cá cược xem mạo hiểm giả nào sẽ là người chết tiếp theo. Chắc chắn là có kẻ đã kiếm được bộn tiền sau khi đặt cược vào cái chết của cố lãnh chúa.”
“Quá quắt. Tên đó là ai? Nói ta biết đi, ta sẽ giết chúng.”
“Chúng đã bị xử lí rồi.”
“Tốt lắm.”
Quả đúng như dự đoán, thật không thể tin được.
Nhưng ở nơi này thì những thứ như vậy là bình thường.
Mạng sống của con người bị rẻ rúng, đó cũng là lí do các quý tộc khác gọi nơi đây là một bãi đất hoang.
“Chà, ít nhất thì thiên nhiên ở đây cũng khá phong phú, phải không? Ta sẽ đưa cô ấy đến một nơi an toàn để ngắm chúng. Đứng trước thiên nhiên hùng vĩ của lãnh thổ nhà Brave có thể thay đổi cái nhìn của cô ấy.”
“Liệu một cô gái trẻ sống ở vương đô có thể tận hưởng nơi không có gì không?”
“Sao cái miệng ông lúc nào cũng vậy thế?”
Tôi không thể không nghĩ ông ta là người phá hủy bầu không khí.
“Tôi chỉ đang làm theo lời căn dặn của cố lãnh chúa thôi, là nuôi dạy cậu thật nghiêm khắc.”
“Chết tiệt!”
Tôi thầm thề sẽ đặt cược một món tiền khổng lồ vào cái chết của Sebas trong trận chiến tiếp theo hoặc cuộc nổi loạn của quái vật.