Trans/Edit: hhhhhk
--------------------------------
Alicia và Mariana, hai cô gái từng đối đầu với nhau trong thế giới căn nguyên của Otome game, nữ phản diện và nữ chính.
Một người là con gái của công tước, người còn lại là thường dân-hai thái cực không bao giờ trung hòa được với nhau.
Tuy nhiên theo bối cảnh trường học, họ đã tình cờ gặp nhau và mọi thứ diễn biến theo hướng không ai ngờ tới.
Theo cốt truyện, số mệnh của họ là chiến đấu cho đến khi một bên bị tiêu diệt hoàn toàn, nhưng thực tế lại rất khác.
“Alicia, cậu cũng thích cơm hộp à?”
“Ragna làm nó đó, nên tớ nghĩ làm chung sẽ tốt hơn, đúng chứ?”
“Chiếc bánh kẹp sandwich đó trông ngon quá.”
“Cậu muốn thử một cái không?”
“Thật sao? Cảm ơn cậu nhé. Vậy để tớ đổi với cậu một chiếc bánh nướng.”
Cả hai đang trao đổi bữa trưa cho nhau trên hàng ghế dài phía sau thư viện, nhìn họ thân nhau ghê.
Sao mọi chuyện lại diễn ra như thế này?
Phần lớn là do kẻ giả mạo Patricia gây ra, cô hẳn đang tận hưởng những phút giây vàng bạc bên cạnh những anh chàng đẹp mã ở sân trường.
Khoảng 90% là do Patricia, phần còn lại là do tôi.
Alicia, người vốn định trở thành một phản diện với ý định hủy diệt đất nước để trả thù, đã trở lại với con người cũ của mình.
Sự việc diễn biến thế này là không thể tránh khỏi phải không?
Nếu không thì lãnh thổ nhà Brave đã bị quái vật nuốt chửng và biến mất khỏi bản đồ rồi.
Mặt khác, tình huống của kẻ giả mạo lại hoàn toàn khác.
Vốn dĩ Mariana Ocean, người đang tấm tắc khen chiếc bánh sandwich mà Alicia làm, mới là nữ chính, nhưng vì một lí do nào đó cô đã bị đẩy ra khỏi vị trí của mình và kẻ giả mạo kia lại trở thành nữ chính và xây dựng dàn harem ngược xung quanh mình.
Kế hoạch của tôi là để Mariana và hoàng tử trở thành một cặp, rồi giải quyết mọi rắc rối, sau đó là tận hưởng cuộc sống thanh bình ở lãnh thổ nhà Brave.
Nhưng kế hoạch bị đổ bể rồi. Bằng cách nào đó, cả hai đã không còn là nữ phản diện hay nữ chính nữa, mà họ là những người bạn của nhau.
“Ngài Ragna đâu? Không phải hai người luôn dùng bữa cùng nhau sao?”
“Bọn tớ không ăn cùng nhau đâu. Dù học cùng lớp với ngài ấy nhưng cậu không biết à?”
“Chắc vậy? Ngài ấy luôn biến mất trong giờ nghỉ trưa.”
“Ngài ấy có chăm học không...?
“Có, trong lớp nhìn ngài ấy rất chăm chú vào bài mà.”
“Hừm, tớ tự hỏi ngài ấy đang làm gì và ở đâu…”
Hỏi tôi đang làm gì à?
Tôi đang ngắm cảnh với một nụ cười từ trên nóc thư viện.
Để bảo vệ thì không nhất thiết cứ phải kề kề bên cạnh cô ấy.
Nếu chúng tôi ở cạnh nhau trong trường, thì số lượng lời đàm tiếu về cô sẽ chỉ tăng lên mà thôi.
Họ sẽ gọi cô là một vết nhơ, bị nhà công tước ruồng bỏ.
Việc bỏ qua những lời vu khống như vậy sẽ làm hoen ố lòng tự trọng của nhà Brave.
Có lẽ tôi đã bị ngăn lại nếu công khai bảo vệ cô ấy. Vậy nên tôi đành phải hành động một mình.
Cựu nữ phản diện và cựu nữ chính.
Đúng là bước ngoặt của định mệnh nhỉ?
Cuộc gặp gỡ của họ như thể số mệnh đang cố gắng xoay chuyển điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra.
Nếu hai người có thể hòa hợp thì sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
Tuy nhiên, những chuyển động xung quanh họ còn đáng ngờ hơn.
“Ha, cô ta là một người có sẹo trên mặt và rất giỏi trốn tránh. Một đứa con gái ương ngạnh cố bám vào học viện chỉ để làm bạn với một đứa thường dân hôi hám. Chẳng phải tốt hơn nếu cô ta và đứa thường dân thấp kém kia bị đuổi học cùng nhau sao?”
“Tôi cũng nghĩ vậy đó, tiểu thư Ekaterina!”
“Đúng chứ? Ngôi trường này chỉ dành cho quý tộc thôi. Ta thậm chí còn tự tay đuổi con bé Patricia phiền phức đó đi. Hohoho!”
“Cô tuyệt thật đấy, tiểu thư Ekaterina!”
Bọn quý tộc chuyên đi bắt nạt người khác đã bò đến đây rồi à.
Bọn họ không đụng chạm gì đến Alicia khi cô ngồi một mình trong thư viện, nhưng khi làm bạn với Mariana, họ đã bắt đầu lảng vảng xung quanh để quấy rầy cô.
“Thật vô nghĩa.”
Sao họ không thể để cô ấy yên và đi làm việc của mình đi?
Lớp tôi và Mariana theo học không chấp nhận những hành vi như vậy.
Bằng cách nào đó Mariana đã trở nên giống một con vật nhỏ kì dị trong học viện.
Tâm lý ở đây là không cần phải tỏ ra hung dữ với người biết rõ vị trí của mình.
“Kẻ có vết sẹo đó không xứng đáng có được hạnh phúc! Đi thôi.”
Tôi lặng lẽ tạo ra một rào chắn nhỏ dưới đất để cản Ekaterina và vài người nữa tiến về phía Alicia.
“Oa!”
“Tiểu thư Ekaterina!? Cô có ổn không?”
“Đau quá… ta vừa vấp phải thứ gì đó… hya, lạnh quá!?”
Tôi dùng kết giới đập vỡ một vòi nước ở sân sau khiến nước bắn tung tóe đúng vào nơi Ekaterina vừa vấp ngã.
“T-tiểu thư Ekaterina… cô ổn chứ…?”
“Còn không thấy hay sao mà hỏi!? Tất nhiên là ta không sao rồi!!”
“Ối!”
“Gừ! Mất cả cuộc vui của ta rồi!”
Ekaterina, người đã ướt nhẹp tát thẳng vào má một trong những người tiến lại gần cô với vẻ lo lắng rồi giận dữ đi theo con đường cũ.
“Nữ phản diện mới nhỏ nhen thật đấy…”
Ban đầu, Ekaterina là một người theo phe của Alicia.
Từ một kẻ theo đuôi trở thành phản diện à?
Tôi thậm chí còn không tồn tại trong cốt truyện, nên tôi có thể dùng vị trí của mình để âm thầm giải quyết những lộn xộn trong bóng tối.
Nó dễ dàng hơn so với việc đối đầu trực tiếp với họ.
“Đừng quan tâm đến chúng nữa.”
Khi đang nhìn nhóm của Ekaterina bỏ đi, tôi nghe được một giọng nói vang lên từ phía sau.
“Vâng? Em nghĩ quấy rầy người khác cũng không tốt.”
“Phá hủy cơ sở vật chất cũng không đáng được khen ngợi đâu.”
Đó là Vorsea.
Nóc của thư viện khá cao, thật ấn tượng khi ông ấy có thể lên được nơi này một cách dễ dàng.