Tôi-Ragna Vel Brave-đang bơi trong đống công việc tẻ nhạt của một quý tộc cấp thấp.
“Kuh! Chết tiệt, chết tiệt! Sao việc này lại xảy ra cơ chứ!”
Tôi liên tục đọc tài liệu và kí tên vào những chỗ cần thiết.
Công việc giấy tờ gần như là vô hạn.
Việc tôi đang làm chẳng khác gì mớ hỗn độn.
Giá như ở đây có thứ gì như tem thì tốt, nhưng văn hóa của chúng tôi không tồn tại thứ như vậy.
Chúng tôi cũng có keo dán, nhưng chúng chỉ được dùng trong vài lá thư đặc biệt.
“Lọ mực đâu! Tại sao lại không có lấy một cái, đặc biệt trong cái thế giới chỉ có kiếm và ma thuật này chứ!”
Không thể tin được trong một dị giới, lại không có lấy một giọt mực.
Có ai từng nghĩ đến nó không?
Làm việc liên tục là con đường ngắn nhất dẫn tới việc đứt gân tay.
Thực ra tôi đã cố làm lành nó bằng phép thuật hồi phục và làm việc không ngủ suốt nhiều ngày.
Cơ thể tôi dần trở nên tê liệt trước những áp lực này, nó giống như bị một con kiến độc đốt vậy.
“Ông già chết tiệt, sao lại chết vậy chứ…”
Tôi vừa rủa ông già của mình, vừa vật lộn với đống công việc đầy giấy tờ.
Tình trạng này đã diễn ra được một tháng, khi nước láng giềng của chúng tôi bị xâm lược.
Cùng lúc đó, một cuộc nổi loạn của quái vật đã nổ ra, cha tôi đã chết trong trận chiến đó.
Không dừng lại ở đó, cả anh cả và anh hai của tôi đều đã tử nạn trong trận chiến.
Điều đó đồng nghĩa với việc người con trai thứ ba như tôi đây phải trở thành lãnh chúa của vùng đất gần biên giới này.
“Chết tiệt! Lẽ ra mình phải trở thành một mạo hiểm giả và sống một cách tự do chứ!”
Khi mười lăm tuổi, tất cả các con trai của quý tộc bắt buộc phải theo học ở học viện vương đô.
Đáng lẽ điều đó chỉ áp dụng với con trai cả và thứ hai chứ không phải thứ ba…
Hiện tại, tôi vừa phải bảo vệ lãnh thổ và sống một cuộc sống như một học sinh.
Nhiều thứ quá, nhiều thứ quá.
Tôi thực sự muốn trở thành mạo hiểm giả trong một thế giới có dungeon.
Được ẩn nấp và chiến đấu trong dungeon thật sự là một ước mơ.
Thế hệ của tôi cũng có rất nhiều người siêu phàm.
Hiện tại, tôi đã hoãn lịch nhập học vì tang lễ của gia đình, nhưng nó là chưa đủ sao?
Tôi đã quên nó hay tôi không muốn đăng kí?
“Chắc là không rồi…”
Phá vỡ luật lệ như vậy đồng nghĩa với việc mất thiện cảm đối với các quý tộc khác.
Lãnh thổ của gia tộc Brave rất giàu tài nguyên nhưng thường xuyên bị quái vật tấn công. Nó nằm cạnh quốc gia đối địch nên các cuộc chiến tranh dài liên miên luôn xảy ra.
Mặc dù có nhiều tài nguyên từ quái vật, các mạo hiểm giả và các doanh nhân, nhưng khả năng của chúng ta là vô cùng hạn chế.
“Thậm chí chúng ta đã san phẳng những khu rừng để làm nông trại, bọn goblin và orc vẫn đến để tàn phá được!”
Chúng tôi cần nguồn thực phẩm để sống sót.
Nhìn lại đống giấy tờ này, rõ ràng là chúng ta đang dựa vào những quý tộc khác để có nguồn cung cấp lương thực ổn định, nhưng đổi lại là ta phải đánh đuổi quái vật và cả lũ quân đối địch kia nữa.
“Mình đoán là chẳng còn lựa chọn nào khác…”
Vừa bảo vệ lãnh thổ, vừa làm theo các quý tộc khác tại học viện.
Điều đó có khả thi không?
Từ nhỏ, tôi đã được huấn luyện cách tiêu diệt đối thủ.
Còn lãnh thổ của chúng ta thì sao?
Các quý tộc khác biết đến nó vì một lí do nào đó.
Như một bãi đất hoang, chỉ có vậy thôi.
Những lời nói đó như thể đang gặm nhấm nỗi đau của tôi, nhưng sự thật là vậy.
Trong lãnh thổ của Brave, mạng sống con người thật rẻ mạt.
Tôi thậm chí còn không thể thương xót cho những người đã nằm xuống như cha tôi, anh tôi.
“Cậu chủ Ragna, có vấn đề hệ trọng cần bàn ạ.”
Khi tôi đang điên cuồng làm việc thì cánh cửa đằng đó được mở ra. Người mở cửa là quản gia của gia tộc tôi, Sebas.
“Cứu ta với, Sebas. Với lại đừng gọi ta là ‘cậu chủ’ nữa. Phải là ‘Lãnh chúa Ragna’.”
“Ngài vẫn chưa chính thức tiếp quản mà. Còn nữa, đây là những tài liệu mà đích thân lãnh chúa phải xem xét, nên kẻ hầu như tôi không thể giúp gì cho ngài rồi.”
“Chậc.”
Tôi không thể không tặc lưỡi.
Nhưng ông ấy cũng đã dốc hết sức để lo cho tang lễ của cựu lãnh chúa và những người anh của tôi.
Ông ấy cũng giải quyết vấn đề với các quý tộc khác có quan hệ với gia tộc của tôi.
Nhờ có Sebas mà tôi có thể trốn những buổi gặp mặt phiền phức đó.
Tôi biết bản thân không thể đòi hỏi nhiều, nhưng cách nói chuyện của ông ta thực sự làm tôi bực mình.
“Vậy, nó là gì?”
“Tôi không khỏi ngạc nhiên khi có người nhà tộc Brave có khả năng xử lí đống giấy tờ đó.”
“Ông chỉ muốn nói vậy thôi à?”
Ông già của tôi chắc chắn chẳng bao giờ làm việc này.
Đó là lí do anh em tôi luôn phải chia nhau việc làm và cả những người hầu nữa.
Nhưng giờ họ không còn ở đây nữa, chết tiệt!
Giờ buồn bã chẳng có ích gì.
Chúng tôi luôn được dạy dỗ để chuẩn bị cho tình huống như thế này.
Đó chỉ là vấn đề thời gian thôi.
“Chuyện là, có một lời cầu hôn gửi cho cậu, cậu chủ.”
“Một lời cầu hôn? Nó đột ngột quá vậy?”
Tôi không khỏi nghi ngờ trước những lời của Sebas.
Tôi biết rằng việc trở thành lãnh chúa đồng nghĩa với việc sẽ có những lời đề nghị như vậy.
Tuy nhiên, với một vùng đất hoang như Brave, là nơi mà mọi người thường tránh xa.
Suy cho cùng, đây là nơi bị nhiều người ghê tởm.
“Ta đoán rằng hôn thê của anh trai ta còn không lộ mặt, phải không?”
“Khi tôi chào đón họ, họ thực sự khá vui mừng.”
“...Ta có nên giết chúng không?”
Tôi vô thức bóp nát cây bút đang cầm trên tay, cảm giác như niềm kiêu hãnh của những người anh của tôi đang bị xúc phạm, dù họ đã hi sinh để bảo vệ người dân.
“Không nên đâu, cậu chủ.”
Sebas mang đến một cây bút khác, sự chuẩn bị của ông khiến cậu không khỏi khó chịu.
Nhún vai nhẹ, ông nói,
“Nếu không có sự liên kết, chúng ta sẽ không thể tồn tại. Cậu không thể tùy tiện nói giết ai đó chỉ vì họ xúc phạm cậu.”
“Họ là những người phụ nữ đã bị từ chối ở các nơi, đúng chứ?”
Đó là lí do họ kết hôn với chúng tôi.
Không ai quan tâm nếu như họ bị giết.
Thực tế, họ có thể tức giận, nhưng trong thâm tâm thì lại cảm thấy nhẹ nhõm khi rắc rối được giải quyết.
“Vậy bất lợi của việc này là gì?”
Quay lại chủ đề chính.
“Ông thấy đấy, công việc của ta luôn chồng chất, hiểu không Sebas? Ông có thể từ chối nó bằng cách nghĩ ra một cái cớ không?”
Chắn chắn Sebas nghĩ tôi còn quá sớm để kết hôn.
“Sau khi xong việc, ta phải đến một trường cách xa lãnh thổ nhà Brave. Ta phải tìm cách lấy lòng họ và quay lại lãnh thổ của mình vào kì nghỉ.”
Việc xử lí quái vật và kẻ thù đã được chuẩn bị từ trước, giúp tôi có chút thời gian để thở.
Tôi khá gầy gò, vậy nên không có cách nào giải quyết được cuộc hôn nhân này cả.
“Từ chối đi. Từ chối cho ta, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.”
“Không thể từ chối được đâu.”
Ông ta phản bác tôi ngay lập tức, nhưng vẫn còn một cách hay hơn.
“Sebas, ta không có thời gian để nghỉ ngơi đâu. Sau mỗi năm, số lượng quái vật lại tăng lên. Và cả kẻ thù nữa, một khi vết thương của chúng lành lại, chúng sẽ lại tấn công chúng ta, ông biết không?”
”Cậu chủ, lời cầu hôn này, là từ gia đình Công tước Oldwood-những người có khả năng cung cấp vũ khí và lương thực nhiều hơn bất kì gia tộc nào.”
“Cái gì?”
Tôi vô tình làm rơi cây bút mình đang cầm sau khi nghe Sebas nói.
“May quá, nó không phải một cây bút mới. Khoan đã! Sebas, hãy cho ta biết tên cô ấy!”
“Cậu là Bá tước cấp năm trong triều đình. Về mặt pháp lí, có một cuộc hôn nhân với gia đình Công tước là điều có thể xảy ra.”
Ghép ‘biên giới’ này vào ‘biên giới’ kia.
Chỉ nghe thôi đã thấy phấn khích rồi.
Vùng đất bỏ hoang này như một nơi để chống lại quái vật và chiến tranh với quân thù.
Thông thường, một cuộc hôn nhân với quý tộc cấp cao thường không xảy ra với chúng tôi.
“Tại sao một gia đình Công tước lại… Ồ.”
Lúc đó tôi đã nhớ ra thế giới này.
Đây giống như một trò chơi mà tôi đã chơi từ kiếp trước.
Tôi đã được tái sinh từ thế giới khác. Kiếp trước tôi sống ở một đất nước tên là Nhật Bản và tôi đã chết ở đâu đó.
Tôi không thể nhớ được tên mình và lí do mình chết.
Hồi còn ba tuổi, tôi đã bị con Orc đánh ngất.
“Vậy ra đây là chuyển sinh sang thế giới khác à.”
Tôi gần như đã quên mất nó.
Cuộc sống chuyển sinh khác xa so với những gì tôi tưởng tượng. Tôi không ngạc nhiên khi mình được dạy cách săn quái vật khi mới chỉ ba tuổi.
Mỗi ngày tôi đều phải đánh nhau với quái vật và đôi khi phải giao tranh với kẻ địch bên cạnh.
Tôi đã sống sót qua rất nhiều lần, để rồi cuối cùng cũng mười lăm tuổi.
“Phải rồi… Là lúc đó… Cùng thế hệ ư…”
“Cậu chủ, cậu biết gì à?”
“Đừng bận tâm đến ta!”
Sebas nghiêng đầu khó hiểu khi thấy tôi ôm đầu.
Tôi đã nhớ ra, cô gái là nhân vật chính được mọi người công nhận tài năng và nhập học một ngôi trường, nơi cô đã gặp và đem lòng yêu các hoàng tử và những cậu trai đẹp mã là mục tiêu cần phải chinh phục.
Đó là trò Otome-game.
Tại sao mình lại chơi một trò Otomoe-game?
Tôi không thể nhớ nổi vì nó không còn nằm trong kí ức của tôi.
Chẳng lẽ mình là con gái sao?
Không, không đúng. Kí ức này rõ ràng là của con trai mà.
Quay trở lại câu chuyện của trò chơi.
Khoảng một tháng trước, chắc chắn hoàng tử và cô gái đã gặp nhau.
Hoàng tử đã đính hôn với con gái của Công tước từ khi còn nhỏ, cô cảm thấy ghen tị với những đụng chạm vào hoàng tử, nên nhân vật chính đã bắt đầu bắt nạt cô ấy.
Hành vi này nhanh chóng bị lộ ra, dẫn đến mâu thuẫn giữa hoàng tử và con gái Công tước, rồi hôn ước bị phá vỡ-một sự kiện điển hình.
Sau khi thất bại, con gái của Công tước đã kết hôn với một gia đình quý tộc ở biên giới, và chết.
“ĐÓ LÀ NHÀ CỦA MÌNH SAOO!!?”
Tiếng hét của tôi vang vọng khắp căn biệt thự nhỏ.