Lúc máy bay tới thành phố Thanh Viễn đã là giờ sáng, nhưng cho dù là thời gian này, lại vẫn là có fans xuất hiện ở sân bay.
Trong lòng Lê Dữ bất đắc dĩ, nhưng vẫn là cẩn thận dặn dò các cô ấy: “Lúc về nhà phải cẩn thận, tốt nhất đi theo nhóm về nhà, còn có sau này lịch trình trễ như thế liền không cần đi theo.”
“Biết rồi!” Các fans tới gần như đều lớn hơn Lê Dữ, đối với lời này của Lê Dữ lại cảm thấy ấm lòng, nhưng vẫn là rất muốn cười.
Lúc Lê Dữ dặn dò, mày hơi hơi nhíu lại, giống như một ông cụ vậy.
“Lê Dữ, hôm nay anh có phải chụp tạp chí gì đó hay không?” Trong đó có một fan hỏi.
Đồng tử Lê Dữ sợ hãi, vội vàng nói: “Tôi không biết.”
“Ha ha ha ——”
Biểu tình này dừng ở trong mắt các fans chính là thừa nhận. Fans hiểu biết Lê Dữ đều biết, Lê Dữ vô cùng không biết nói dối, thường xuyên sẽ lơ đãng xuyên thấu đang đóng kịch.
“Đáng yêu ~”
Lê Dữ: “……”
Anh thật sự cái gì cũng chưa nói.
Anh Tần sau khi lên xe liền vui sướng khi người gặp họa mà cười rộ lên, “Chỉ bằng như vậy mà em còn nói yêu đương sao, khẳng định bị fans phát hiện chỉ trong một giây.”
Lê Dữ mím môi, “Em mới không có ngốc như vậy.”
“Hai ngày nay anh sẽ nhìn chằm chằm vào em, để tránh cho em gây ra rắc rối gì.” Anh Tần nói, anh ta chính là nghe thấy được, Lê Dữ nói ngày mai đi gặp người kia.
Nhìn bên ngoài đèn nê ông muôn màu muôn vẻ còn có dấu hiệu của vật kiến trúc, anh biết nơi này là Thanh Viễn.
Lê Dữ hiểu ý cười, Thanh Viễn cho anh cảm giác khác biệt so với Tân Thành, làm cho anh vô cùng thả lỏng, có lẽ là nơi này có một người làm cho anh cảm thấy nhẹ nhàng ở đây.
Ngày hôm sau Thư Trừng rời giường, mới không tự giác mà bật cười, Lê Dữ choáng váng, cô cũng choáng váng theo.
Hôm nay là ngày cuối tuần, Lê Dữ đi đóng phim, nhưng cô lại không cần đi làm.
Cô không đến trường học, hai người gặp mặt như thế nào.
Quả nhiên, Lê Dữ đã nhắn tin lại đây.
Lê Dữ: Hôm nay chị không đi làm! [phát điên][phát điên]
Thư Trừng: Bây giờ anh đang ở bên ngoài văn phòng của tôi sao?
Lê Dữ: Tôi thật vất vả tránh khỏi người đại diện, kết quả chị lại không ở đây. [phát điên]
Thư Trừng: Ha ha, ngày hôm qua tôi đã quên nói.
Lê Dữ: Ngày mai tôi lại tìm chị thôi. ^
Thứ hai Thư Trừng đi làm, tự nhiên chắn không được gương bát quái của Giả Dung Dung.
“Như thế nào? Thứ bảy cùng người ta đã làm gì? Ăn cơm? Xem phim?” Giả Dung Dung vừa buông túi xách xuống vừa hỏi.
Thư Trừng cười cười, “Lời cô nói cái gì cũng chưa xảy ra.”
Giả Dung Dung lập tức lộ ra biểu tình thất vọng, “Quá không cho lực ().”
() Không cho lực, nguyên văn “bất cấp lực” (不给力): dùng để hình dung khi tình huống hiện thực và dự đoán mục tiêu của chính mình kém khá xa. Có ý là “Chẳng ra gì a”. Vốn là thuộc về ngôn ngữ internet, xuất hiện sớm nhất ở bản phối âm tiếng Trung của hoạt hình Nhật Bản hài hước《Tây Du Ký: Điểm cuối của chuyến đi》.
Thư Trừng cười cúi đầu thu dọn đồ, không có trả lời.
“Người đàn ông kia rất kỳ ba () sao? Hoặc là lớn lên không đẹp trai?” Giả Dung Dung chính là ở trên mạng xem qua rất nhiều ví dụ xem mắt kỳ ba, tự nhiên có chút nghi hoặc nguyên nhân của Thư Trừng.
() Kỳ ba (奇葩): có ba ý nghĩa:
. Đóa hoa xinh đẹp hiếm có.
. So sánh người nào đó (hoặc chuyện gì đó) vô cùng ly kỳ, không giống thế tục, vô cùng cá tính, thế gian hiếm có.
. Nghĩa xấu. Hình dung một người làm ra hành động phi nhân loại, tư tưởng đặc biệt ấu trĩ, tự phụ, hoặc là quá mức tự đại, lấy mình làm trung tâm, không để ý tới cảm thụ của người khác, não tàn. Nguồn: hanguyet.wordpress.com
Thư Trừng lắc đầu, “Người bình thường, chỉ là không thích hợp.”
Giả Dung Dung tay chống cằm, cô ấy thở dài nói: “Ngày hôm qua mẹ tôi cũng gọi điện thoại lại đây thúc giục tôi, bảo tôi mau chóng mang một anh bạn trai trở về, cái này làm cho tôi đi đâu mang về đây.”
“Sẽ gặp được thôi, không cần phải gấp gáp.” Thư Trừng an ủi cô ấy.
Giả Dung Dung không tin mà nói: “Gặp không được.” Sau đó cô ấy thở dài nói, “Nếu là quốc gia phân phối bạn trai thì tốt rồi, tôi liền không cần vì chuyện này mà buồn rầu, mẹ tôi cũng không cần thúc giục tôi.”
“Quốc gia phân phối?” Thư Trừng cảm thấy chính mình giống như nghe lầm cái gì, cô buồn cười mà liếc mắt nhìn Giả Dung Dung một cái, “Vậy còn không bằng nằm mơ tới cho nhanh, trong mơ cái gì cũng có.”
Giả Dung Dung cảm thấy trái tim của mình ăn mấy nhát dao, “Thư Trừng, không nghĩ tới cô độc như thế! Tôi liền không thể tưởng tượng một chút sao.”
“Sắp mở họp rồi, đi thôi.” Thư Trừng cắt đứt ảo tưởng của cô ấy.
Ba tiết học rất nhanh liền trôi qua, trước khi sắp tan học, Thư Trừng cho một bài tập về nhà.
Trường học có quy định, mỗi học kỳ có bốn lần ra bài tập, đây là lần thứ ba cô ở cái lớp này ra bài tập.
Quả nhiên, cho bài tập về nhà, phía dưới liền một mảnh kêu rên.
Thư Trừng cười nói: “Lại không phải đề tài khó, lại có sách vở và internet giúp đỡ các em, các em hẳn là cười trộm chứ.”
“Cô ơi, giảng viên môn chuyên ngành của chúng em cho rất nhiều nhiệm vụ đó, siêu cấp vội.” Một sinh viên lớn tiếng nói.
“Đúng vậy đúng vậy.” Sinh viên xung quanh phụ họa.
Thư Trừng không chút nào dao động, cô bình tĩnh mà yêu cầu, “Số lượng từ chữ trở lên.”
“A ——”
Chuông tan học vang lên, Thư Trừng liền rút USB ra, cô tiếp tục nói: “Cuối tuần sau lúc đi học nộp cho cô.”
“Cô ơi cô thay đổi rồi!”
Không để ý tới các sinh viên lên án, Thư Trừng cất giáo án, đeo túi xách lên liền rời đi, hoàn toàn làm lơ tiếng nói chuyện của các sinh viên sau lưng.
Đoàn phim “Thời gian” hôm nay đến ký túc xá đóng phim, nơi đó cách văn phòng của Thư Trừng còn rất xa, gần như đi một vòng toàn bộ đại học sư phạm Thanh Viễn.
Lúc Thư Trừng nghe thấy tin tức này, vốn là không ôm hy vọng gì cả.
Rốt cuộc trong trường học có nhiều sinh viên, một mình đi ra lại quá mức đáng chú ý, bị phát hiện thì không tốt.
Cô có thể hiểu được, Thư Trừng đi đến dưới mấy tòa nhà giáo dục tư tưởng kia, lúc đang chuẩn bị lấy ra di động nhắn cho Lê Dữ một tin nhắn nói không cần tới.
Cô chỉ cảm thấy bên hông có một bàn tay nhanh chóng ôm cô, rồi mới nhẹ nhàng đặt trên thắt lưng, Thư Trừng đã bị kéo vào trong không gian nhỏ ở dưới lầu một.
Thư Trừng đang chuẩn bị kêu cứu, đã bị người tới bưng kín miệng, cô ngẩng đầu, Lê Dữ dùng ánh mắt ý bảo cô đừng nói chuyện.
Rất nhanh, bên ngoài vang lên tiếng bước chân.
Cùng với còn có tiếng nói chuyện, “Lạ thật, thằng nhóc chết tiệt này đã chạy đi đâu rồi.”
Thư Trừng vốn dĩ liền có chút khẩn trương, hơn nữa tay của Lê Dữ còn ở đặt lên miệng cô, cô có chút hít thở khó khăn.
Thư Trừng giật giật cổ, giãy giụa lên.
Lê Dữ dùng khẩu hình nói với cô: Không cần nói chuyện.
Thư Trừng lập tức gật gật đầu, nhưng ngay sau đó cô nghĩ tới lần trước, cô vì tránh né Vạn Vi, cũng là kéo Lê Dữ vào như thế này.
Suy nghĩ một chút, con ngươi liền mang theo ý cười nhìn về phía Lê Dữ.
Lê Dữ buông tay, nhưng vẫn là cẩn thận mà nghe thanh âm bên ngoài.
Anh Tần không đuổi theo Lê Dữ, đơn giản từ bỏ, anh ta vừa đi vừa lẩm bẩm lầm bầm, “Chờ cậu ta trở về, mình lại trừng trị cậu ta.”
Người vừa đi, Lê Dữ liền thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh khó hiểu hỏi: “Vừa rồi chị cười cái gì vậy?”
“Anh còn nhớ rõ lần trước tôi vì tránh né Vạn Vi, kéo anh vào lần đó sao? Cùng tình huống lần này cũng rất tương tự.” Thư Trừng mím miệng cười nói.
Lê Dữ hồi tưởng một chút, hình như là không sai, chỉ là bọn họ trao đổi mà thôi.
Hai người ngồi xổm trong không gian nhỏ chật chội, cũng là giống y hệt với lần trước.
“Tôi cũng là không có biện pháp, muốn đi ra tìm chị, lại có người không cho.” Lê Dữ nói, trong giọng nói còn lộ ra vài phần ủy khuất.
“Là người hồi nãy kia sao? Người kia là người đại diện của anh à?” Thư Trừng hỏi.
Lê Dữ gật đầu, “Đúng vậy, anh ấy biết tôi là đi ra tìm chị, cho nên ngăn cản tôi.”
Thư Trừng kinh ngạc, “Anh nói với anh ta là anh là tới tìm tôi?”
“Vậy thật không có, tôi chưa nói chị là ai.” Lê Dữ ngoan ngoãn mà trả lời.
“Vậy anh ta vì sao ngăn cản anh?” Thư Trừng nghi hoặc, chợt cô liền suy đoán, “Các anh…… cũng không thể gặp bạn bè sao?”
Nếu là như thế này, vậy ngôi sao cũng quá thảm đi, một chút tự do cũng không có.
Lê Dữ tính che dấu mà ho khan một tiếng, “Người đại diện của tôi quản có hơi nhiều, anh ấy thường xuyên không cho tôi làm cái này, không cho tôi làm cái kia.”
Mắt Thư Trừng mang đau lòng mà nhìn Lê Dữ, “Vậy người đại diện của các anh thật đáng giận.”
“Ừm ừm!” Lê Dữ tán đồng gật gật đầu, rốt cuộc có người có cùng ý tưởng với anh.
“Hai ngày nay anh hẳn là rất mệt đi?” Thư Trừng hỏi.
Trên mặt Lê Dữ đeo khẩu trang, nhìn không ra được sắc mặt như thế nào, nhưng mắt anh lại có một ít tia máu, nhưng thật ra có thể nhìn ra được anh rất mỏi mệt.
Lê Dữ nhìn thấy Thư Trừng, thể xác và tinh thần cũng thả lỏng ra, anh híp mắt cười nói: “Vẫn ổn, loại cuộc sống này tôi đã quen rồi, biết thừa lúc có một chút thời gian ngủ bù.”
Thư Trừng thấy anh như vậy, cũng trêu chọc, “Nghe nói khi còn nhỏ quá mức mệt mỏi sẽ không cao lớn được.”
“Cho nên tôi kiên trì uống sữa bò uống đã nhiều năm, bây giờ chưa đủ cao lắm sao.” Lê Dữ ở trong lòng so sánh chiều cao của mình với Thư Trừng, anh cảm thấy vừa vặn tốt.
“Bây giờ thì sao? Còn uống nữa không?”
Lê Dữ nhanh chóng lắc đầu, anh nhíu mày, vẻ chán ghét từ trên mặt chợt lóe mà qua, “Không muốn uống nữa, bây giờ ngửi được mùi sữa bò liền muốn ói.”
“Vậy nếu là lúc đóng phim yêu cầu uống sữa bò thì sao?” Thư Trừng có chút tò mò.
Vấn đề này đối với Lê Dữ mà nói, hình như rất là bối rối, anh suy nghĩ hồi lâu mới nói: “Nếu bất đắc dĩ nhất định phải uống, thì tôi sẽ chịu đựng.”
Thư Trừng có chút kinh ngạc, Lê Dữ mới tuổi, nhưng tinh thần chuyên nghiệp của anh lại không thua kém một vài diễn viên gạo cội, cô thở dài: “Lê Dữ, anh nhất định sẽ rất hot.”
Nghệ sĩ như vậy thật sự rất đáng giá được fans thích.
“Hot lên mà nói, đối với một số việc không biết là tốt hay là xấu.” Lê Dữ nói thầm một câu.
“Hả? Cái gì?” Thư Trừng không nghe rõ.
“Không có gì, những việc này lại nói tiếp còn quá sớm, vẫn là nên tập trung chuyện trước mắt đi.” Lê Dữ nói.
Bên ngoài đã sớm không còn người, Thư Trừng ngồi xổm lâu rồi, chân cũng có hơi tê, cô hỏi: “Bây giờ chúng ta có thể đi ra ngoài chưa?”
Lê Dữ khom người đứng lên, hai người vừa mới chuẩn bị đi ra ngoài, bên ngoài một trận tiếng bước chân lại đây, hai người sợ tới mức lại lùi về phía sau.
Nghe giọng nói, là giảng viên và lãnh đạo của trường học, vừa nói vừa cười mà cùng nhau lên lầu. Lúc này nếu như bị thấy được, Thư Trừng không biết chính mình phải giải thích như thế nào.
Sau khi chờ một đám người đi hết, Thư Trừng thăm dò nhìn ra bên ngoài, lúc này cũng không còn người, vừa lúc có thể rời đi.
“Chúng ta đi thôi, bây giờ không có ai.” Thư Trừng một lần nữa đeo xong túi xách, nói với Lê Dữ.
“Thư Trừng.” Lê Dữ kêu một tiếng.
“Hả?” Thư Trừng nghiêng đầu, khó hiểu mà nhìn anh.
Lê Dữ hơi hơi mỉm cười, “Kỳ thật tình huống hôm nay so với hôm đó vẫn là có chỗ không giống nhau.”
Thư Trừng suy nghĩ một chút, không nghĩ ra được, liền hỏi nói: “Có sao? Chỗ nào?”
Vừa dứt lời, một tay của Lê Dữ ôm eo cô, một tay cầm bả vai cô, đè Thư Trừng lên bức tường ở phía sau.
“Ngày đó rõ ràng chị đè tôi lên tường.” Lê Dữ hơi ủy khuất mà mở miệng.
Lê Dữ không hề cho Thư Trừng thời gian phản ứng, một loạt động tác này đã làm cho Thư Trừng ngẩn ra, cô khiếp sợ mà nhìn Lê Dữ sát gần cô.
Mà sau khi Lê Dữ nói những lời này, sự khiếp sợ của cô liền biến thành hoảng loạn.
Tinh thần và vẻ mặt hoảng loạn.
Nhịp tim cũng loạn cả lên.