Bà nhũ mẫu chạy ra xem thấy anh ngồi đó hỏi
- Con ko đi làm sao? sao sắc mặt con ko được vui vậy?
- Nhũ mẫu ko cần lo cho con.
- Vậy con bé Nhi Lan kia...!
- Nhũ mẫu quan tâm đến cô ta nhỉ?
- Ta chỉ muốn hỏi thử tại hôm qua ta nghe thấy tiếng hét của con bé nên..
Anh nhíu mày.
- Nếu nhũ mẫu đã quan tâm cô ta đến vậy thì đi xem đi hãy nhớ chăm sóc cho cô ta thật tốt trông gầy chẳng có tí thịt nào toàn là xương.Con ăn cô ta trông ko có vị gì.
- Trịnh Thiên sao con?...thôi được mau ăn sáng đi ta lên xem con bé.
Bà bất lực sao anh lại làm như vậy bà mong cô ko sao vì nhìn cô gầy ốm bị anh hành hạ chắc chắn ko chịu nổi.
Dưới bếp anh đi vào thấy con gái của quản gia đang mặc cái quần dãn bó.Cô ta cố tình mặc vậy là để quyến rũ anh.
Ả cố tình làm rơi cái muỗng cúi xuống nhặt thì để lộ cặp đào to tròn, cong xong lại cô bé lộ rõ trước mắt anh.
Ko khỏi nhỏ dãi đến sờ mông ả.
- Ngài làm gì vậy?
- Nào anh đang chán đây cho anh thử đi.
Mấy ngày qua chắc em tủi thân lắm nhỉ.
- Hứ anh bỏ em rồi từ lúc cái con Nhi Lan đó đến anh bơ em kể từ đó..Giận anh luôn.
- Xin lỗi em mà anh sẽ đền bù cho em
Giọng nói anh trầm trầm thì thào vào tai ả.
Ả ta nghe thích thú dựa vào ngực anh.
- Anh xem cô ta thì gầy nhơn ra em đầy như này ngon như vậy...vậy mà anh
- Suỵt...để anh phục vụ em.
Nói xong anh quay lưng ả về phía mình.
Cái đó của anh dí sát vào mông ả mà xoay xoay khiến ả sướng thôi rồi.
Nâng cao mông lên dập dập.
- Á..sướng..mạnh lên anh..
Mặc dù cái gậy của anh ko đâm vào trong ả nhưng sự cọ xát của quần áo và to lớn cọ xát vào kẽ giữa mông ả mà đẩy hông thôi cũng đã sướng cẫng lên.
Hai người cứ làm chuyện nhạy cảm đó ngay trong bếp.
Nhưng anh lại ko biết cô đang đau khổ và có ý định tự tử.
Bà nhũ mẫu hoảng hốt khi nhìn thấy cô trong bôn dạng thê thảm, khuôn mặt xanh xao,trên người chỉ quấn mỗi cái chăn mỏng và cô đang ngồi gần cửa sổ.
- Nhi Lan con mau xuống đây đi nguy hiểm lắm đó NHi Lan!
Bà hét lên định tiến lại gần thì bị cô cảnh cáo.
Đưa cặp mắt vô hồn,lạnh lẽo nhìn bà, miệng thâm tím nhấc miệng cũng khó khăn.
- Nhũ mẫu đừng qua đây! Con mệt mỏi với những trò đùa của anh ta rồi.
Anh ta đã tàn nhẫn sỉ nhục mà ko chút thương tiếc.
Giờ đây chỉ có chết đi con mới được toại nguyện.
Cái thân thể nhơ nhuốc , lõa lồ này khiến con muốn rạch nát nó ra...hức..hức anh ta..đúng là con quỷ..huhuhu.
Bà nhũ mẫu nhìn vậy mà xót thương thực sự lần này bà ko chịu được cái tính hành hạ ngang ngược đó của anh nữa.
người con gái đã bỏ mạng rồi bà sẽ ko để chuyện đó lặp lại nữa.
Bà đi chầm chậm về phía cô.
- Nhi Lan lại đây đừng nghĩ bậy ta sẽ giải quyết chuyện này con mau xuống đây đi.
- Ko đâu người độc ác, bảo thủ như anh thì ko đâu thà để con chết đi con hơn.
Cô đứng lên thành cửa sổ nhắm mắt coi như đây là lần cuối cô được nhìn thấy bầu trời rộng bao la.
Bà nhũ mẫu hét lớn lên.
- KHÔNG ĐƯỢC CON ĐỪNG NHẢY XUỐNG ĐÓ.
Anh ở dưới bếp nghe thấy tiếng bà nhũ mẫu liền hất Trương Kiều sang bên mà chạy lên xem.
- Á ngài làm sao vậy? Chẳng nhẽ là vì cái bà nhũ mẫu đó sao? Mẹ nó lại làm hỏng chuyện tốt của mình nữa.
,.
- Nhũ mẫu chuyện gì...!
- Trịnh Thiên con làm gì con bé mà để nó ra nông nỗi này.Con bé đang muốn tự tử kia kìa.
Anh nhìn thấy trong bộ dạng đó mà chán chê khua tay.
- Nhũ mẫu cứ ra ngoài đi để chuyện này cho con giải quyết.
- Trịnh Thiên con.....!
- Ra ngoài.
Bà đành bất lực ra ngoài để anh giải quyết.
Đúng lúc cô nhảy xuống anh nhanh tay kéo mạnh cô xuống nền.
Khuôn mặt càng dữ tợn hơn
- Á..đau quá..ư
- Muốn chết sao.
Thân hình anh cao to, vạm vỡ đứng trước mặt cô.
- Anh..đã hành hạ tôi ra nông nỗi này..tôi sống để làm gì nữa chứ.
- Ồ
Khụy đầu gối xuống, tay bóp mạnh cằm cô nâng lên.
- Muốn chết sao ko dễ vậy đâu.
Anh lôi mạnh cô lên giường vất bỏ cái chăn trên người cô cởi quần đâm mạnh cái gậy vào trong.
- Á..AAAAAAAA..lại nữa sao..ko..được
Anh vẫn cứ đẩy hông mạnh mẽ vào trong ko chút thương tiếc.
Mông cô đỏ ửng sưng tấy lên và có máu chảy ra ngoài.
- aaa...tôi hận anh...đồ điên.
Tư thế dogg này khiến cô cực kì nhục nhã muốn bóp chết anh.
- Nên nhớ tiền ba cô vẫn đang nợ tôi.
Cô chết đi rồi ai thay ba cô trả đây hay là tôi giết ông ta luôn nhỉ.
Nghe anh nói về ba cô lòng căm phẫn hơn nữa tay cô bóp cấu mạnh tay anh.
- Đừng lôi ba tôi vào...ư.á
- Sao đây con chết thì ba phải trả chứ sao thích thì cứ chết nhưng ko phải bằng cách đó tôi muốn cô chết trong sự sung sướng cho đến chết.
Nên tôi sẽ ỊCH cô đến tắc thở thì thôi.
Hông anh cứ liên tục thúc vào trong mạnh mẽ hơn.
- Aaaaa...dừng lại đi mà...tôi sẽ ko tự tử nữa..xin anh dừng lại đi mà.
Anh vẫn thọc nhanh vào khiến cô gần như nghẹn thở,đuối sức.
- Lần sau cô dám làm chuyện như nữa...ba cô sẽ.......BẰNG...chết ngay lập tức.
Cô thương ba mình lắm mà đúng không.
Lần này anh thực sự quá đáng lắm rồi dám dùng quyền của mình uy hiếp cô gái yếu đuối như cô.
Lòng căm phận nhưng đành ngậm ngùi nghe theo.
- Đ..được..tôi ko làm...ư vậy nữa..
- Biết thế thì tốt.
Anh rút cư vật to lớn ra khỏi mông cô.
Kéo quần chỉnh tề như ko có chuyện gì xảy ra.
- CÚT RA KHỎI ĐÂY cô lại làm dơ giường của tôi rồi haiz
Cô kiệt sức ngồi dậy hông đau quặn thắt lê lết từng chút anh nhìn mà ngứa mắt.
Dùng.chân đạp thằng cô ra ngoài khiến đầu cô đập vào cạnh tủ mà chảy máu ngất lịm đi.
Bà nhũ mẫu thấy vậy chạy ra đỡ cô dậy nước mắt tuôn rơi.
- Trịnh Thiên sao con độc ác quá vậy! con bé chảy máu rồi thật đáng thương.Ta thật ngu ngốc khi để con bé cho con.Con dùng quyền lực của mình áp lên người khác nhất là cô gái chấn yếu tay mềm như vậy.
Con đã gây ra cái chết cho con bé vào năm....!
Nói đến đây bà ngập ngừng.
Vì ánh mắt anh giống như dao ghim thẳng vào bà.
- Nhũ mẫu à ko nên kể chuyện quá khứ ra làm gì đâu chỉ thêm phiền phức.
Lo cho cô ta đi..........À quên mất nhũ mẫu hãy coi chừng cái miệng của mình đấy đừng quá phận mà mách lẻo chuyện này.
Mặc dù bà đã nuôi tôi từ bé tôi rất biết ơn nhưng bà đã nhắc lại cái chuyện quá khứ đó mà tôi chưa xử bà là may rồi đấy.