- Lại chạy đi đâu nữa rồi, con nhỏ này.
Khi đi ngang qua căn phòng mà Hoắc Minh bị nhốt anh thấy ổ khóa đã được mở liền đẩy cửa vào thì mới phát hiện ra là cô đang ở trong đây lại còn đang ôm ấp Hoắc Minh ngủ nữa chứ.
Làm cho máu trong người anh sôi lên hừng hực.
Tức giận đập tay vào thành cửa rồi định hét lên nhưng thấy vết thương trên đầu cô chưa lành nên không dám hét nữa.
Âm thầm đi nhẹ đến gỡ tay của Hoắc Minh ra khỏi người cô rồi một tay bế cô lên, bàn tay bệ ở dưới mông , nghiêng người để cô ngả vào lòng mình tránh bị ngã xuống đất.
Tay kia rút một khẩu súng lục ra chĩa thẳng vào đầu Hoắc Minh.
Ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ, bóp cò định bắn nhưng sợ tiếng súng quá to làm cô thức giấc rồi lỡ đâu cô lại làm loạn rồi nghĩ quẫng thì sao.
Thu khẩu súng lại nhưng trong lòng anh vẫn còn cực kì tức giận nên đã đưa chân đạp vào người người cậu vài phát rồi đi.
B ế cô trên tay trong đầu anh phân vân.
" Có phải là mình hơi nương tay rồi không, hắn ta đã biết được bí mật của mình rồi giờ lại dám ôm ấp người của mình ngủ nữa chứ, to gan thật.
Có nên tặng cậu ta một viên đạn vào đầu không đây.
Viên đạn sẽ từ ngoài xuyên vào trong não cậu ta và rồi...cậu sẽ CHẾT.
Giải quyết nhanh gọn lẹ như vậy có phải tốt hơn không "
Mang cô về phòng đặt xuống giường rồi vuốt ve tóc cô.
" Sao lại vì một người đàn bà mà mình lại suy nghĩ nhiều vậy chứ....đợi cô tỉnh dậy mình sẽ tính sổ chuyện tối nay "
Anh đứng phật dậy đi ra sofa ngồi xuống uống rượu giải sầu.
Ánh mắt chăm chắm vào người con gái đang say giấc nồng.
Tựa đầu ra sau ghế suy tư nhiều thứ rất lâu đến khi đồng hồ điểm hơn giờ sáng mà vẫn ngồi đó.
Ánh mắt càng ngày càng sâu và đáng sợ nhất là khi sau mỗi giờ đồng hồ ánh mắt đó càng sắc nét hơn.
Sáng hôm sau
Cô tỉnh dậy thấy mình đã ở trên giường anh từ lúc nào.
- Rõ ràng là tối qua mình..đã ở với Hoắc Minh mà sao giờ lại ở trên giường của anh ta...chẳng lẽ?
Cô đứng nhanh dậy đi vào nhà vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi phòng.
Cô thắc mắc vì không thấy anh đâu đang đi ở hành lang thì bắt gặp nhũ mẫu trong đầu cô chợt nảy ra ý nghĩ táo bạo.
- Nhũ mẫu à, con Nhi Lan đây.
Nhũ mẫu nhìn thấy cô thì bất ngờ và vui mừng vì bà đã không gặp cô trong suốt mấy ngày qua.
- Con, con đã đi đâu mà mấy ngày qua ta không gặp con vậy?
- Con thực ra là...chuyện vẫn còn dài lắm con...!
- Mau kể ta biết đi.
Cô nhìn ngó xung quanh rồi dẫn bà vào một căn phòng gần đó.
- Nhũ mẫu thực sự vẫn chưa biết chuyện gì hết sao?
- Có chuyện gì vậy?
" Quả nhiên là anh ta đã giấu nhũ mẫu chuyện của mình và Hoắc Minh "
- Thực ra là con có người bạn cậu ấy tên là Hoắc Minh và một hôm cậu ấy đã.......................!
Cô hết sự tình từ đầu đến cuối cho bà nghe, khi nghe xong bà suy sụp tinh thần ngã khụy xuống ôm vào phần ngực mình mà sốc đến tận óc.
- Nhũ mẫu à người không sao chứ?
- Ta, ta thấy....Sao Trịnh Thiên nó lại có thể làm thế chứ? Bí mật đó ngay cả ta còn không biết, ta đã từng đi qua căn phòng đó rất nhiều lần nhưng lại không hể biết trong đó lại có...Ta cũng không biết nó làm nhue thế từ bao giờ.
Ta thật đáng trách, ta đã nuôi nấng nó từ bé dạy nó tập đi nhưng lại không dạy nó cách đi làm sao cho đúng rồi để giờ đây nó lạc lối..hức là lỗi của ta.
- Nhũ mẫu đừng trách bản thân mình nữa, lỗi là ở anh ta, nhũ mẫu đã làm hết sức mình rồi.
Bà trong lòng cực kì đau xót cho cô và Hoắc Minh.
" Không biết là chàng trai bị nhốt đó giờ ra sao rồi "
- Nhũ mẫu à, từ sáng đến giờ nhũ mẫu có thấy anh ta đâu không?
- Nó phải đi giải quyết công việc rồi hình như rất quan trọng nên mới sáng ta đã thấy nó đi rồi.....được rồi ta sẽ giúp con trốn thoát khỏi đây.
- Sao ạ! trốn khỏi đây sao?
- Đúng ta không chịu được nữa, không chịu được cái cảnh con bị nó dày vò nữa và cả cái cậu tên Hoắc Minh nữa ta sẽ đưa cậu ấy ra khỏi đây.
- Nhũ mẫu con cảm ơn người nhưng mà có rất nhiều người đang canh gác ở cửa sao có thể đưa cậu ấy ra được.
Với lại...lỡ đâu anh ta về rồi không thấy con và Hoắc Minh đâu liệu anh ta có tức giận rồi trút giận lên người không, con thấy lo lắm
- Không cần lo cho ta, đó là cơ hội duy nhất để ta chuộc lại lỗi lầm của mình.
Ta sẽ đánh lạc hướng họ con hãy đưa cậu ấy ra bằng cửa sau đi.
- Vâng được ạ, chắc sau này con sẽ nhớ nhũ mẫu nhiều lắm.
- Ừm ta cũng sẽ rất nhớ con, con là người con gái tốt chắc chắn ông trời sẽ phù hộ cho con.
Không còn nhiều thời gian nữa mau đi thôi.
Bà dẫn cô ra đi đến căn phòng mà Hoắc Minh bị nhốt thấy tên vệ sĩ đang đứng canh ở đó.
Bà chợt nảy ra ý định.
- Ta sẽ dụ cậu ta đi ra chỗ khác còn con hãy vào mau đưa cậu ấy ra ngoài, nhớ là phải đi bằng cửa sau.
- Dạ được.
Bà đi đến chỗ tên đó
- À cậu có thể giúp tôi việc không?
- Việc gì?
- À tôi có một chậu cây nó nặng quá tôi không nhấc lên được, cậu có thể ra đưa chậu cây đó lên tầng ba được không.
- Nhưng ông chủ kêu tôi ở đây canh gác rồi.
- Hãy giúp ta từ đây lên tầng ba cũng đâu có mất bao nhiêu phút đâu.
Ta sẽ ở đây canh trừng cho cậu đi đi.
- Được rồi.
Sau khi tên đó bê chậu cây lên tầng rồi, cô mới chạy ra lấy ghim cạy khóa cửa đi vào trong.
- Hoắc Minh à đi thôi không còn nhiều thời gian đâu.
- Sao cậu vào được đây?
- Mau lên đi đầu tiên thoát ra khỏi đâu đã, nhanh lên
Cậu hiểu được vấn đề nên đã đứng dậy đi theo cô.
người đi nhanh ra khỏi phòng xuống lầu chạy ra phía cửa sau.
Trước khi đi cũng không quên tạm biệt nhũ mẫu.
- Đây lối này!!
Cô dẫn cậu ra khỏi cửa sau vậy là hai người đã thành công trốn khỏi cái biệt thự đầy rẫy nguy hiểm và tội lỗi ấy.