- Mau thả tôi ra đi, anh tính làm gì vậy hả?
- Làm gì? thì chốc cô sẽ biết.
Anh đưa tay xuống thắt lưng mình cởi ra và ném vào một xó để lộ dị vật to lớn của mình.
Cô nhìn thấy liền trừng mắt vùng vẫy mạnh hơn.
- A không được, anh không được làm chuyện đó với tôi, không được.
Bỏ ngoài tai anh luồn tay vào trong quần cô cởi mép quần sau xuống nửa chỉ để lộ phần mông còn phía trước thì không bị hở.
Anh kéo một ít như thế là không muốn để cho Hoắc Minh nhìn thấy chỗ tư mật của cô, chỉ anh mới được nhìn.
Sau đó anh cởi quần trong của cô theo trực tiếp nâng người cô lên đâm vào tận sâu bên trong.
Hành động quá nhanh của anh khiến cô chưa kịp kích ứng đã giật nảy lên.
- AAA..đồ khốn..sao anh ư dám làm thế hả, thả ra!!
Anh nắm chặt tay cô ta sau rồi đung đưa người để của mình ngoáy vào tận bên trong cô.
Sức anh làm thực sự rất mạnh khiến cô đau rát vùng dưới, sức đau cắn xé lỗ dưới khiến cô bật khóc rất lớn.
- Aaa..đau quá..không được dừng lại đi.
Anh liên tục thúc rất nhanh và mạnh vào trong, nghiến răng cô tình thọc sâu để cô phải đau đớn, khóc nấc.
Hoắc Minh thật không thể ngờ được tên Trịnh Thiên này lại làm loại chuyện đó với cô ngay trước mặt anh làm con tim anh đau xé.
Mà cô lại là người mà anh yêu thầm, thấy người con gái mình yêu bị làm nhục như thế sao anh chịu được.
- TRỊNH THIÊN ĐỒ KHỐN, MAU THẢ CÔ ẤY RA.
- HỪ mày thấy không,tao đang làm gì với cô ta sao? Đang đâm vào cái lỗ đầy nước này, nó không ngừng chảy ra khi gậy của tao đâm vào.
Nhìn này khuôn mặt dâm đãng của cô ta đang khoái thế nào đây.
Anh nắm chặt cằm cô quay ra phía trước để cho Hoắc Minh nhìn thấy biểu cảm dâm đãng đó.
Cô cắn răng chịu đựng, nước mắt cứ thế mãi tuôn ra cảnh tượng gì đây Trịnh Thiên anh đang làm nhục cô trước mặt Hoắc Minh, cậu ấy sẽ nghĩ gì về cô đây.
Cô đã mất đi lần đầu của mình rồi, mất đi sự trong trắng trong suốt mười chín năm qua.
Giờ cô không còn trong sạch nữa rồi phải nói là bị vấy bẩn rất nhiều.
Cô không muốn cậu nhìn thấy cái cảnh nhục nhã này nữa, nếu không cô sẽ hộc máu mà chết mất.
- A...ư..Minh à...đ..đừng, đừng nhìn mà..ghê tởm lắm..nhắm mắt lại đi..Á
- Hừ mày nhìn này Minh, trông cô ta kìa thảm thiết chưa.
Mày biết không đâm vào cái nơi này rất là thích đó, nó khiến tao phát điên lên...nhưng thật tiếc vì mày sẽ không được làm điều đó như tao đâu.
Tao là người đâm trước và cuối cùng cũng là tao không ai được dành.
Cậu nghe vậy mà đắng lòng, đau đớn người con gái cậu yêu cũng đã là của người khác , mà người đó lại đi cưỡng hiếp cô trước mặt cậu.
- Nếu như tôi thoát ra khỏi đây..tôi nhất định sẽ giết chết anh và sẽ băm anh ra làm trăm mảnh.
Sao anh dám cưỡng hiếp cô ấy trước mặt tôi.
- Hửm sao cơ là để đánh dấu chủ quyền, đồ của tao thì là của tao, tao cấm mày dành nếu dám làm vậy...tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.
- Mặc dù anh có làm vậy đi chăng nữa thì thâm tâm cô ấy đã hận anh rồi.
Cô ấy sẽ không thuộc về anh.
- Tại sao vậy? Tao muốn thì sẽ là của tao, mày cấm cản được à.
Căn phòng tràn ngập tiếng kêu dâm đãng của một người con gái cộng thêm cả tiếng khóc thút thít của cô.
- Aaaa xin..anh ư đừng làm nữa..a..hức.
- Á đau quá dừng lại đi.
Anh nâng mông cô lên cao rồi lại hạ xuống thật sâu ẵm trọn gần hết cái đó của anh khiến cô đau đớn.
- Á khônggg..hức hức Minh à đừng nhìn mà..mình ư xin cậu đó..nhục nhã lắm
- Cô nhìn kìa vì tiếng kêu của cô mà cái đó của cậu ta cũng đã rồi kìa, cô thật có sức hút đó hahaha.
Hoắc Minh giật thóp lên giờ cậu cũng đã sao, cậu cũng muốn làm chuyện đó với cô sao.
Cậu nhanh chóng khép hai chân lại.
- Trịnh Thiên đủ rồi mau thả cô ấy đi.
- Haha
Cô chỉ biết khóc mà không thể làm gì.
Cô bị anh đem ra làm nhục danh dự như vậy cô thề là cô sẽ hận anh đến suốt cuộc đời này.
- Hức..anh quá đáng lắm..hức rất quá đáng.
Giọng cô nghẹn ngào, đầy sự đau đớn và chua xót đến tận đáy lòng.
Anh khó chịu đứng dậy rút chính mình ra khỏi cô rồi chỉnh lại quần áo ngay ngắn, bế cô lên tay ôm dưới mông cô đi ra khỏi phòng.
Hoắc Minh thấy lo lắng hét lên.
- Anh lại định làm gì cô ấy mau thả ra.
- Hừ đúng là vô dụng.
Nói xong anh bế cô đi sang phòng mình.
RẦM
- Nhi Lan à..mình xin lỗi, xin lỗi rất nhiều thấy cậu bị làm nhục như vậy mà mình không thể giúp, thực sự xin lỗi.
Cậu nằm đó mắt bắt đầu sưng lên rồi khóc.
Còn anh bế cô về phòng thả mạnh xuống nằm đè lên.
Nhìn thấy biểu cảm đang đè nén cảm xúc của cô anh lại thấy vui cười trừ.
- Hừ..thằng đó đã đụng vào chỗ nào của rồi.
- Tên hung thần anh không có tình người, anh hết đi làm nhục tôi rồi lại đi giết người..tôi hận anh, hận anh.
Lời nói này của cô làm anh khó chịu rồi mạnh tay lột hết quần áo trên người cô ra, một phút sau trên người cô đã không vướng bận thứ gì.
Càng thêm phẫn nộ cô dùng hết sức mình đẩy anh ra bên chạy về phía cửa.
- Tránh ra...!
Cô chạy đến cửa mở ra nhưng đá bị khóa cô nhanh tay chộp lấy cái hình bên cạnh đe dọa anh
- Anh đừng có lại gần đây.
- Haha cô không thấy mình trên người đang chẳng có quần áo hay sao?
- Tôi mặc kệ, tôi đã bị anh vấy bẩn rồi, nên tôi không có gì phải xấu hổ cả.
- Hừ đưa cái bình đây.
Cô định dùng cái bình để chống trả nhưng người anh to lớn như thế sức cô không thể làm được
Anh tiến đến gần cô làm cô hoảng định làm liều rồi giơ cái bình đập thẳng vào đầu mình khiến nó chảy máu.
Anh bất ngờ vội vàng ôm cô vào lòng.
- Này này
- .....!
- Chết tiệt, cô đúng là ngu ngốc
Xong anh bế cô lên giường vội vàng đi lấy hộp cứu thương đến băng bó cho cô.