Sau khi xác nhận sức mạnh của Aisha đã trở lại, chúng tôi nghỉ ngơi và bàn tính chuyện tương lai.
Cả hai lau người cho nhau rồi ngồi xuống ghế trong phòng.
Nhân tiện, Arian vẫn còn nằm trên giường, kiệt sức vì cuộc chơi ban nãy.
“Đánh bại Arian xong là giao ước giữa chúng ta đã hoàn thành. Giờ làm gì đây nhỉ?”
Cho đến giờ mục đích cuối cùng là hạ nữ thần, nên tôi luôn hướng tới nó.
Cơ mà, sau đó thì chưa suy tính gì hết.
Nói thật là tôi chẳng có mục tiêu lẫn động lực.
“Aisha nghĩ sao?”
Nghe vậy, cô ấy khoanh tay nói.
“Để xem, em hiện tại có thể đưa anh về thế giới cũ được đấy.”
“Loại. Anh sẽ ở lại đây còn tận hưởng chứ.”
Tôi lập tức đáp.
Cuối cùng cũng được rời thế giới hiện tại bó buộc đến một dị giới tự do, có điên mới trở về.
Sẽ là nói dối nếu bảo tôi không lưỡng lự, nhưng so sánh cũng thấy cuộc sống hiện giờ tuyệt hơn nhiều.
Được bao quanh bởi những cô gái xinh đẹp, lại còn có ma thuật nữa.
Tuy đôi chỗ bất tiện nhưng chẳng hề gì, ma thuật sẽ thay thế được nhiều thứ.
“Fufu, may mà anh nghĩ vậy. Em chẳng thể tưởng tượng nổi cuộc sống thiếu Ryuu.”
Aisha cười tươi.
“Chốt vậy rồi, tiếp theo làm gì đây?”
Tôi nghĩ đến một chuyện.
“À mà em và Arian từ giờ thế nào?”
Aisha, đã lấy lại quyền năng, có thể thế chỗ Arian trở thành tân nữ thần.
“Em ấy à… phải nhỉ, về mặt đất cùng Ryuu thì sao ta?”
“Ổn chứ? Anh đã hạ Arian, em không định làm thần sao?”
Aisha lắc đầu.
“Vốn dĩ em đâu có hứng thú với ngôi vị thần linh, chỉ là muốn trừng phạt Arian vì đã phong ấn bản thân thôi.”
“Nhưng vậy, thế giới này không còn thần cũng được à?”
Ở thế giới trước, tôi cứ nghĩ thần linh chỉ có trong tôn giáo, nhưng đã thay đổi quan điểm khi được tận mắt chứng kiến thế giới này.
Ngay cả Arian, trở thành thần sau khi chiếm đoạt quyền năng, đã sở hữu từng ấy sức mạnh.
Đừng nói đến những vị thần đã sinh ra hai người này, họ thực sự có quyền năng kiến tạo và thay đổi thế giới.
Tôi thấy lo về vị trí bỏ trống hiện tại.
“Chuyện đó thì em cũng đang băn khoăn. Vốn dĩ, em không có quyền can thiệp nhiều đến mặt đất. Chẳng rõ con người có thể sống nếu thiếu thần linh không nữa.”
Điều đó làm tôi nhớ về thế giới cũ.
Nếu không có những vụ nổ mặt trời hay thiên thạch rơi thì nó đã không bị tổn hại nhiều.
Thiên thạch cũng dễ xảy ra phết.
Còn mặt trời thì chịu bất lực rồi.
“Cứ để mặc tự nhiên chắc là ổn.”
“Vâng. Việc Arian mất ghế nữ thần sẽ phá vỡ sự thống trị của nữ giới.”
“Phải…”
“Cho đến giờ Arian luôn trao cho phụ nữ tất cả ma lực của đàn ông. Từ nay chúng sẽ được phân định công bằng.”
Nam giới đã luôn bị đối xử bất công tại bất cứ nơi nào tôi đi qua.
Cũng chẳng phải thương cảm hay gì, nhưng tôi thấy tốt khi bi kịch đã biến mất.
“Mà điều đó có ảnh hưởng đến địa vị của các nữ hoàng không?”
Nếu nam giới đã luôn bị áp bức nay nổi dậy, họ sẽ gặp nguy hiểm.
Chắc cũng không nhẫn tâm đến mức xuống tay với chính người thân đâu nhỉ?
“Chuyện đó thì, có lẽ Ryuu nên lãnh đạo các nữ hoàng. Em nghĩ sẽ không xảy ra bạo loạn nếu họ thực hiện chính sách bình đẳng giới tại các quốc gia.”
“Cứ làm vậy đi. Mãi mới hạ được nữ thần, anh mệt mỏi với chiến tranh lắm rồi.”
Tôi gật đầu nói.
“Vậy nếu Aisha xuống mặt đất thì Arian… sẽ bị phong ấn như em đã từng sao?”
Aisha nghĩ đến đề nghị của tôi.
“Em vui khi kéo được chị ấy khỏi cái ghế thần linh. Nhưng nếu cứ để mặc vậy, chị ta có thể sẽ lại trao quyền lực cho phụ nữ và tạo ra bạo loạn một lần nữa.”
“Rồi, vậy phong ấn nhé.”
Hình bóng đang nằm trên giường bỗng ầm ĩ lên.
“Khoan đã, ta sẽ không làm gì nữa đâu mà. Đừng phong ấn ta!”
Chắc đã nghe được cuộc nói chuyện, Arian nhảy khỏi giường.
“Cơ thể em ổn rồi sao?”
“Xin đừng coi thường ta. Dù phải trả sức mạnh cho Aisha thì cũng chưa đủ ảnh hưởng đến ta đâu.”
Arian đột nhiên trở nên kiêu ngạo.
“… Quả nhiên là vẫn nên phong ấn tầm chục năm nhỉ?”
“Em cũng nghĩ vậy…”
Chúng tôi kết luận và nhìn lại, Arian lao đến.
“Nói chuyện nghiêm túc nhé. Và chúng ta sẽ hiểu nhau hơn mà.”
Cô ấy cố gắng thuyết phục, nhưng sự chú ý của tôi đã chuyển qua chỗ khác.
Arian quấn khăn trải giường quanh người, nhưng bên dưới thì hoàn toàn trần như nhộng.
Điều đó khiến con sói trong tôi thức giấc.
Vừa tính đẩy cô ấy xuống và làm phát nữa thì đột nhiên.
“Ủa, sao thế Aisha? Thấy không khoẻ ở đâu à?”
Nghe những lời ấy, tôi nhìn sang thì thấy Aisha, nãy giờ vẫn nói chuyện bình thường, đang nghiêng người về trước.
Nàng đặt tay lên ngực như đang chịu đựng điều gì đó.
“Aisha, Aisha! Này, nghe thấy anh không?”
“Ư, ưgư…”
Tôi lao đến chỗ cô ấy, nhưng chỉ nghe tiếng rên rỉ.
Không phải không nghe thấy, dường như cô ấy không cất lời được.
“Chết tiệt, mình không phải bác sĩ…”
Tôi có thể dùng phép để chữa lành vết thương và hồi phục sức mạnh, nhưng muốn khám bệnh thì cần nhiều hơn thế.
Làm không khéo sẽ khiến mọi chuyện tệ hơn.
“Đây… không chỉ là một căn bệnh.”
Arian đến gần. Đôi mắt cô ấy rất nghiêm túc.
“Em biết nó à?”
“Ma lực chạy loạn bên trong Aisha, là trạng thái bạo phát. Chỗ ma lực lấy lại từ ta dường như đang kích động.”
“Nhưng em đã nói việc trả ma lực về chủ nhân ban đầu là chuyện đơn giản mà.”
Nghe vậy, Arian cũng làm vẻ mặt khó xử.
Dường như do hoảng loạn mà cơ thể tôi nóng dần lên.
“Đáng lẽ phải vậy… khả năng là bởi cơ thể Aisha đã thay đổi.”
“Đến mức không chấp nhận ma lực cũ sao?”
Nguyên nhân do ma lực cũ và mới xung đột lẫn nhau.
“Phải làm sao… hự, chuyện gì thế?”
Tôi vừa đưa tay ra, đột nhiên toà lâu đài rung chuyển.
Sao lại có động đất trên thiên đường được chứ.
Chẳng lẽ… toà lâu đài đang sụp đổ!
“Ryuu, chạy mau! Cứ thế này sẽ bị nghiền nát mất!”
“Được rồi, ta sẽ lo Aisha. Aisha, đi được chứ?”
Tôi đưa tay ôm lấy cô ấy.
“Guaaa!”
Thế nhưng chưa kịp chạm vào, một ngọn lửa đen nổi lên từ Aisha.
Tôi đã thấy tay mình cháy, nhưng lại không có vết bỏng.
“Thứ này chỉ đốt ma lực thôi sao?”
Ngọn hắc hoả đáng sợ chỉ thiêu đốt ma lực xung quanh nó.
Không lẽ đây là lý do ban nãy tôi thấy nóng?
Nếu thứ này ở trong cơ thể Aisha, cô ấy sẽ sớm mất sạch ma lực.
Và chắc hẳn lúc đó lâu đài sẽ sụp đổ.
Lâu đài được tạo ra bởi thần. Hẳn đây là kết quả của việc thần lực mất kiểm soát.
“Ryuu, sao thế? Nếu không mau lên thì sẽ chết thật đấy.”
“Arian đến chỗ cổng lâu đài trước đi. Hãy chuẩn bị sẵn cho cổng dịch chuyển ở đó.”
“Hiểu rồi, nhớ tới sớm nhé.”
Cô ấy nói vậy rồi lao ra khỏi phòng.
Chỉ còn lại hai chúng tôi.
Cứ để vậy thì sẽ bị lâu đài nghiền nát mất. Nhưng tôi không nghĩ là mình có thể trốn thoát trong khi chịu đựng cơn đau từ ngọn lửa trong Aisha.
Còn chưa đầy ba phút nữa.
Mãi mới đánh bại nữ thần, tôi lại gặp phải nguy hiểm cận kề.