Tôi căng não nghĩ trong cơn mưa laser.
“Có quá ít thông tin, đổi mục tiêu thôi. Nữ thần để sau, hãy xử lý đống pha lê trước.”
Đã đến nước này thì nghĩ ngợi chỉ tốn thời gian.
“Khi thời điểm đến, em sẽ ra một đòn thật sâu.”
“Được, nhờ em.”
Tôi đặt tay lên vai Elenaira khi cô ấy quyết định làm mồi nhử.
“Nhớ cẩn thận.”
“Đừng lo, em sẽ không mắc sai lầm lần nữa đâu.”
Nói xong, cô lao ra khỏi tấm khiên.
“Ồ, không chịu được nữa à?”
“Hừm, nếu cứ tập trung vào đức vua, cô sẽ không biết đầu mình bay lúc nào đâu.”
“Làm được hẵng nói!”
Đám pha lê chuyển hướng sang Elenaira.
Sức mạnh của chúng trông như có thể nấu chảy cô ấy với chỉ một đòn.
“Chẳng có gì dễ đọc hơn một cú đánh thẳng.”
Nhưng, Elenaira không để bị trúng.
Nhìn vậy, tôi nhận ra.
Những tia laser cứ nhắm thẳng Elenaira.
Thường với những mục tiêu di chuyển thì phải dự đoán trước điểm đến.
Nhưng đống pha lê này không làm thế. Cứ như lũ nghiệp dư vậy.
“Hiểu rồi… Arian là người điều khiển pha lê, nhử chúng đi.”
Elenaira gật đầu và thay đổi chuyển động.
Đống pha lê lập tức bị rối loạn.
“Đừng có chạy như lũ sâu bọ thế nữa!”
“Hahaha! Ra là cô kém cỏi đến ức còn chẳng bắt nổi một con bọ ư?”
“Sao ngươi dám…!”
Arian kích động vung tay xuống, laser được trải rộng ra.
Vô vàn tia sáng bao phủ hướng đi của Elenaira.
“Đừng có mơ mà tránh được lần này, tan thành tro bụi đi!”
“Cũng phải… Nhưng đối thủ không chỉ có một đâu.”
Ngay khi cơn mưa laser giáng xuống Elenaira, một màn khiên dày đặc xuất hiện trước mặt cô cản phá nó dễ dàng.
“Đừng đùa nữa. Nếu không nhờ ta thì chẳng có cái khiên nào che cho cô đâu.”
Lao đến và tạo khiên nhanh như gió là Olivia.
“Cô không nghĩ kích động là nước đi tồi à?”
Arian bị khiêu khích tập trung vào Elenaira đã quên mất những người khác.
Thần thì cũng chỉ có hai mắt và một não thôi.
“Sơ hở!”
“Nhận lấy!”
Lôi cước của Eunice và phong kích của Judith tấn công trực diện đống pha lê.
Chúng vỡ tan thành từng mảnh.
Còn hai viên.
“…Ta đã bất cẩn. Nhưng các ngươi thấy đấy, vô dụng thôi. Ta vẫn còn rất nhiều món thay thế.”
Bốn viên nữa hiện ra.
Chưa kể còn hơn 30 viên trong căn phòng này.
“Ufufufu, lần này các ngươi chết hết đi.”
Sáu viên xếp thành hàng và bất ngờ viên pha lê mới nổ tung.
“Kư, cái quái gì!?”
Những vụ nổ bắt đầu diễn ra khắp căn phòng.
“Chỉ lũ ngu mới để mặc cái đống đó thôi.”
Tôi chọc tức Arian.
Tôi đã cho cô ta bắt đầu nhưng đừng mong có lần nữa.
Eunice và Judith không phải những người duy nhất hành động khi Elenaira đang làm mồi nhử.
Aisha, Shizuku và tôi đã tách ra rồi dán bùa được yểm đầy hắc thuật của Shizuku lên đống pha lê trong phòng.
Tiếp theo là chọn thời điểm phát nổ.
Arian hoàn toàn không biết gì đã triệu gọi pha lê và quả bom thổi bay cả cô ta luôn.
Viên pha lê to lớn hoàn toàn nát vụn bởi vụ nổ.
Cô ta sẽ không thể sử dụng chúng được nữa.
“Một mũi tên trúng hai đích.”
Tôi cười vang.
Arian đã nhận rất nhiều vết thương.
Arian chỉ nhận một vết xước từ đòn toàn lực của Olivia, giờ lại không thể hồi phục từ vụ nổ.
Bí ẩn đã được giải đáp.
“Đống pha lê có lẽ là vũ khí cũng như bể chứa ma lực của cô. Cô rút ma lực từ chúng để hồi phục khi cơ thể quá giới hạn.”
Dù là thần, cơ thể cô ta cũng chỉ vậy. Tức là lượng ma lực phải có giới hạn.
Nếu sử dụng quá mức, cô ta không thể làm gì ngoài đợi hồi lại.
“Ta sẽ bị lừa nếu cô cứ sử dụng chúng làm bể chứa, nhưng nó lại phản tác dụng khi được cô dùng làm hoả lực, thứ cần đến một lượng lớn ma lực.”
Tập trung công năng vào một thứ tiện thật đấy, nhưng cũng đi kèm rủi ro không nhỏ.
“Thất bại của cô là quá cả tin vào sức mạnh của mình.”
Arian trở nên thận trọng khi nhận thấy tình hình dần tồi tệ.
“…Đúng vậy, ta đã hơi tự phụ.”
Nhưng, vẻ thư thái của cô ta vẫn chưa biến mất.
“Nhưng, ta vẫn còn ma lực đấy. Ngươi cần biết rằng nhân loại và thần linh ở những đẳng cấp hoàn toàn khác biệt.”
Đây chính là nữ thần thống trị thế giới, ma lực của các nữ hoàng kém phải 2 đến 3 lần so với cô ta.
Dù tất cả pháp sư dưới mặt đất tập hợp lại thì vẫn không có cửa.
“Vậy thì sao chứ? Cô thực sự nghĩ mình là kẻ duy nhất không bị bó buộc bởi thế giới à?”
Nói vậy, tôi tập trung ma lực vào bản thân.
“Hừm, ngu ngốc. Không đời nào sức mạnh của ngươi có thể sánh với ta.”
Arian tự tin tuyên bố.
“Mở to mắt ra mà nhìn!”
Tôi tập trung ma lực vào tay phải và giải phóng.
Lượng ma lực dày đặc quyện thành màu đen ngòm.
Cứ tưởng tượng cái khiên ban nãy chỉ là sự chuyển hoá một phần, thì dễ dàng hiểu được lượng ma lực lúc này lớn thế nào.
Tôi tạo khuôn và điều chỉnh nó thành một thanh kiếm.
“… Đống ma lực đó, sao ngươi có được!?”
Sự điềm tĩnh trên mặt Arian lập tức biến mất.
Cô ta cứ bảo thủ rằng phụ nữ có nhiều ma lực hơn đàn ông.
Cơ mà có vẻ ma lực tôi giải phóng cũng chạm giới hạn rồi.
“Dù đánh cắp quyền năng của em gái, cô vẫn chỉ có thể kiểm soát mọi thứ trong thế giới này thôi. Thứ như vậy không áp dụng lên ta, một người dị giới.”
Nói cách khác, một đặc quyền.
“Aisha, em…”
Arian giận giữ nhìn em gái mình.
“Đúng vật, tôi đã triệu hồi Ryuu từ thế giới khác. Để đánh bại chị!”
“Em biết là chúng ta không thể kiểm soát sức mạnh của những kẻ bên ngoài thế giới này mà! Em đã làm cái quái gì thế hả?”
Arian gào thét.
Mặt khác, Aisha bình tĩnh đối mặt với cô ta.
“Không còn cách nào khác cả. Tôi sẽ làm mọi thứ để báo thù chị.”
“… Em nghĩ là tên đó sẽ nghe lời sau khi đánh bại ta chắc!?”
Aisha lắc đầu.
“Không, nhưng sao cũng được, miễn là có thể trả thù.”
“Đã vậy thì không nương tay nữa. Lần này ta sẽ trục xuất em triệt để!”
Arian bắn laser từ tay đến Aisha đang không phòng thủ.
Nó còn mạnh hơn cả đòn từ viên pha lê lao thẳng tới.
“Ê, nóng nảy thế.”
Tôi còn ở đây thì đừng mơ.
Thanh kiếm phép của tôi chặn đứng tia laser.
Không thể nói là tôi giỏi dùng kiếm, nhưng Arian đang nổi điên ra đòn quá dễ đọc.
Cứ bảo vệ đầu và tim là đủ.
“…Kết thúc ở đây thôi.”
“Nói cái… guu!?”
Arian định ra đòn lần nữa bị một mũi tên xuyên qua cánh tay.
“Tóm được rồi!”
Elenaira lao về phía Arian đang nao núng, chuẩn bị chém.
“Đừng có ngạo mạn!”
Arian đưa cả hai tay lên tạo khiên.
Nhưng ngay cả nữ thần cũng không thể dùng toàn lực khi bị trúng tên của Olivia.
Cô ta để lộ sơ hở bên hông vì bị tấn công bất ngờ.
Kiếm của Elenaira cuối cùng cũng trúng đích.
“Ga, gufuu…”
Nữ thần chảy máu, ngã quỵ.
“T-ta mà lại chịu thua nhân loại…”
Hẳn cô ta không thể cử động được nữa nhưng tôi vẫn lại gần một cách thận trọng.
“Cô làm bọn ta vất vả thật. Đừng chống cự nếu không muốn bị giết!”
“Thất bại… thất bại…”
“…này, Arian?”
Nhận thấy có gì đó khác lạ, tôi lùi lại.
“Ta không bao giờ chấp nhận… thất bại. Không bao giờ!”
Cùng lúc đó, đống pha lê đã vỡ vụn bắt đầu toả sáng.
“Khốn! Tất cả chạy mau!”
Mọi người rút lui theo lệnh tôi.
“Ta… ta là thần của thế giới này!!”
Khoảnh khắc ấy, đống pha lê bốc hơi và một cơn bão ma lực khủng khiếp hình thành.
Tôi bị cơn cuồng phong ấy thổi bay.