Đặt chân lên thiên đường, một toà lâu đài toả sáng ánh vàng ròng hiện ra trước mặt.
Nó không chỉ được làm bằng vàng.
Cả toà lâu đài tắm trong ánh hào quang thần thánh.
Nó còn to hơn lâu đài của Elenaira.
Rõ ràng không phải tạo tác của con người.
Tôi đang đứng trước cánh cổng.
Phía sau, Aisha cùng các nữ hoàng đã dịch chuyển tới nơi.
“Ôi~ Tuyệt quá~!”
Eunice thốt lên.
Nếu đưa một kiến trúc sư hay hoạ sĩ đến đây chắc họ sẽ phát cuồng lên mất.
“Aisha, Nữ thần ở đây à?”
Aisha gật đầu.
“Vâng, em cảm nhận được cô ta. Chắc chắn đang ở đây.”
“Rồi, không mất thời gian nữa. Đi nào.”
Tôi xuất phát với thái độ trang nghiêm.
“Chào hỏi cái đã.”
Tôi thổi bay lối vào bằng bộc phá thuật.
Lối vào đẹp đẽ đáng tự hào nay chỉ còn là đống gạch vụn.
Chúng tôi tiến vào trong.
“Em biết vị trí không?”
“Để xem, có một căn phòng lớn trên tầng 2, em nghĩ cô ta ở đấy.”
Không rõ làm thế nào Aisha biết được chuyện đó nhưng giờ chưa phải lúc.
Điều tôi cần làm là đánh bại nữ thần.
“Vậy đi nhanh thôi.”
Giơ tay phải lên, tôi phóng một quả cầu lửa cực lớn.
Nó tạo cái lỗ trên trần giúp tôi thấy được tầng 2.
Chúng tôi bay lên đó bằng ma thuật.
“Chà, thật là một cuộc xâm phạm đầy khiếm nhã. Các ngươi không biết phép tắc phải có khi tới nhà người khác sao?”
Một giọng nói vang lên.
Tôi tìm thấy nguồn gốc của nó.
Cô ta trong như vị vua trong RPG, ngồi trên ngai vàng lộng lẫy đặt ở những bậc sàn cao trong căn phòng rộng lớn vậy.
Quả nhiên là một Nữ thần.
Đôi chân thon thả quyến rũ.
Bờ mông với vòng eo nhìn thôi đã muốn ôm.
Bộ ngực tuyệt đẹp độc chiếm tầm nhìn.
Một tuyệt tác.
Nhưng thứ khiến tôi bất ngờ nhất lại là khuôn mặt cô ta.
“Cô… Mặt cô...”
Khuôn mặt đang nhìn tôi ấy giống hệt Aisha.
Ngoại trừ mái tóc sáng bạc, họ trông y đúc nhau.
Tôi câm lặng trước sự thật ấy.
Các nữ hoàng cũng đồng cảnh, đến cả Eunice còn không biết nói gì.
“Ta còn tưởng em mang một anh hùng loài người tới chứ, Aisha.”
“…Arian!”
Tôi lấy lại nhận thức khi Aisha cất tiếng.
“Aisha, chuyện này là sao?”
Tôi hỏi với ánh mắt mạnh mẽ.
“Fufufu, em không giải thích rõ ràng mọi chuyện à? Vậy để ta!”
“Khỏi cần, tôi sẽ tự nói.”
Aisha quay sang tôi.
“Nữ thần Arian là chị gái song sinh của em.”
Song sinh…
Quan sát kỹ thì họ đúng là có đôi chút khác biệt.
Cái thái độ kiêu ngạo xem thường nhân loại tuôn trào từ ánh mắt cô ta.
Aisha không hề toả ra bầu không khí như vậy.
“Arian và em đều là Con gái của Thần và sống trên thiên đường. Nhưng rồi một ngày, chị ta chiếm đoạt Thần lực từ em. Bởi vậy em rơi xuống mặt đất và bị phong bế.” [note33216]
“Chiếm đoạt?... Cha mẹ em không làm gì sao?”
“Em từng nói với anh rồi mà… Thần rất ích kỷ. Họ đã biến mất từ lâu rồi.”
Họ đùn đẩy thế giới cho con mình và biến mất, thật quá vô trách nhiệm.
“Nhưng nhờ thế ta mới có thể giam cầm Aisha dưới mặt đất.”
Arian hạnh phúc nói.
“Cô ghét cô ấy sao?”
“Không hề, chỉ bởi đó là điều cần thiết thôi.”
Arian rời mắt khỏi tôi và nhìn sang Aisha.
“Lúc đó ta đã nhận ra, thế giới này không cần sự tồn tại của thần. Nếu vậy thì Aisha sẽ phải biến mất.”
Cô ta thực sự là minh chứng sống cho sự ích kỷ của thần linh.
Đối xử như vậy với chính gia đình của mình.
“Ta đã nhân từ không xuống tay, ai ngờ nó lại lợi dụng con người để báo thù. Em nghĩ là bọn chúng có thể sánh với Thần ư?”
Nữ thần buông lời nhạo báng.
Tôi mặc kệ cô ta, quay sang Aisha.
“Chuyện đó là thật sao? Mục đích của giao ước là báo thù sao?”
“…Đúng vậy, mọi thứ là vì việc trả thù Arian. Fufu, em cũng là con của thần nên đã gọi Ryuu đến thế giới nguy hiểm này để phục vụ bản thân.”
Aisha tự chế nhạo mình.
“Em có nói thế giới sẽ bị huỷ diệt nhưng đó chỉ là nguỵ biện. Tất cả đều vì cái tôi của em.”
Thế nhưng, cảm xúc đang dâng trào trong tôi không phải tức giận.
“Kuku… Hahahaha”
Aisha và Arian lặng người nhìn tôi.
“Càng tuyệt chứ sao! Điều đó cũng chẳng thay đổi chuyện cần làm lúc này là đánh bại thần, phải không?”
“Đ-đúng vậy!”
Aisha trả lời.
“Rất tốt! Ta sẽ dùng chính đôi tay này hạ gục Nữ thần. Được cả hai chị em hầu hạ nghe mới đã làm sao!”
Đấng cứu thế.
Chẳng phải tôi không hứng thú với cái danh ấy.
Nhưng, cái tôi đã bị lừa dối đến mức này thật là ngu ngốc.
Ở bên nhau từng ấy thời gian mà tôi lại không hề nhận ra mục tiêu của cô ấy.
Tự làm thì tự chịu thôi.
Tôi vẫn thấy cảm kích vì đã nhận được năng lực này nên không mang ác cảm gì với Aisha cả.
Nghĩa vụ của tôi là hoàn thành giao ước cho đến phút cuối.
“Ahahaha, gã này phát điên rồi.”
Arian vẫn không thay đổi thái độ kiêu ngạo.
“Cứ cười đi. Ta sẽ cho cô biết ai mới là kẻ đứng trên.”
Tôi quay lại sau khi tuyên chiến.
Trước mặt là các nữ hoàng, vẫn im lặng nãy giờ.
“Đây vốn dĩ là giao ước giữa ta với Aisha. Bổn phận của các em kết thúc tại đây, ta sẽ mở cổng cho mọi người.”
Nhưng…
“Nhưng ta cần sức mạnh để đánh bại nữ thần. Hãy giúp ta!”
Nghe lời táo bạo ấy, họ đáp lại.
“Tất nhiên rồi, đã tới tận đây thì sao từ bỏ được chứ.”
“Lưỡi kiếm của em thuộc về đức vua. Xin cứ tuỳ ý sử dụng nó!”
“Tuy không giỏi chiến đấu nhưng em sẽ cố hết sức.”
“Ngài đúng là ác quỷ mà. Em cũng sẽ trông đợi xem ma thuật của mình có thể tiến xa tới đâu.”
“Dù cho cơ thể này đã sa ngã xuống mặt đất, sức mạnh thống trị thiên không của em vẫn còn tràn trề lắm.”
Tất cả đều tràn đầy động lực.
Chúng tôi thấu hiểu lẫn nhau.
“Cô là thần nhỉ? Vậy chắc cũng không phiền chấp bọn này chút đâu. Chuẩn bị đi!”
Cuộc chiến cuối cùng bắt đầu.