“Đây là báu vật của thiên nữ ư?”
Tôi, đã khuất phục Thiên nữ Judith, chờ cô ấy hồi sức để dẫn đường đến chỗ báu vật.
Chúng tôi đi xuống sâu dưới lâu đài, chính giữa trung tâm thiên quốc.
Rồi tiến vào một căn phòng được giăng vô số lớp phòng thủ.
Thứ nằm ở đó là một viên pha lê tuyệt đẹp không thể tin lại thuộc về thế giới này.
Viên đá không được đặt trên bệ nhưng cũng không rơi.
Nó chỉ đơn giản lơ lửng trên bệ đỡ.
“Tên nó là Pha lê bầu trời, có sức mạnh nâng đỡ toàn thiên quốc.”
“Thật đáng kinh ngạc…”
Olivia đứng cạnh tôi cất tiếng.
Cô ấy đến báo cáo về chuyện thiên quốc đã nằm dưới sự kiểm soát.
Quân đội chỉ là mồi nhử nhưng có vẻ họ tuyệt hơn tôi nghĩ.
Theo Olivia, thông tin tôi thu phục Judith đã lan rộng khiến sĩ khí lính thiên quốc tụt dốc.
Bằng chứng rõ nhất là khi họ chứng kiến cú bắn của Olivia thổi bay nóc lâu đài.
Quân của tôi tận dụng lợi thế tấn công ồ ạt khiến đối thủ phải đầu hàng.
Vẫn còn những kẻ liều mạng chống cự nhưng nghe nói các nữ hoàng đã giải quyết nhanh gọn.
Đáng lẽ họ phải phục hồi từ vụ đột kích và phản công, nhưng đến cùng vẫn là chiến thắng toàn diện của tôi.
Quân đối phương tập hợp thành từng nhóm nhưng lính của tôi vẫn vượt trội hơn về chất lượng.
Đúng là phép màu khi không có thương vong nào, hiện công cuộc chữa trị đã được triển khai.
Cư dân thiên quốc cũng ngoan ngoãn nghe lời không chống cự.
Sự hiện diện của Judith quả là tiện, tất cả đều sụp đổ chỉ bởi một kẻ thua cuộc.
Quay lại vấn đề, đây là viên pha lê bầu trời.
Viên đá toả sáng xanh lam có thể cầm bằng một tay.
Vậy mà nó nắm giữ sức mạnh nâng đỡ toàn thiên quốc này.
Quả nhiên là báu vật.
“Không chỉ bay, nó còn bảo vệ thành phố khỏi những thiên tai như gió, mưa và mây.”
Vậy có thể xem nó là cốt lõi của chính thiên quốc.
Là một thằng đàn ông, tôi muốn thử dùng nó để bay, nhưng cố gắng kiềm chế lại.
“Giờ ta sẽ lấy thứ này rồi…”
Chuyện gì sẽ xảy đến với thiên quốc, vừa nghĩ thế thì viên pha lê thay đổi.
Ánh sáng xanh dần yếu đi.
“Ch-chuyện gì đây…”
“Ôi chúa ơi!”
Judith lao tới từ phía sau kiểm tra viên đá.
Lập tức, nó rơi xuống.
Chúng tôi bị mất thăng bằng, Judith chộp lấy viên pha lê.
“Judith, chuyện gì vậy? Giải thích đi.”
Tôi nói lớn, cuối cùng Judith quay mặt lại.
“Pha lê bầu trời đang mất sức mạnh.”
“Cái gì?”
“Tệ rồi…”
Nó là trái tim của thành phố.
Nếu không còn nó, nơi này khả năng cao sẽ rơi xuống mặt đất.
Và tất nhiên là không thể nào sống sót sau va chạm được.
“Cô sửa được không?”
“…N-nó không cho ta kiểm soát.”
“Mất kiểm soát ư?”
“Ta đã luôn điều chỉnh độ cao và dòng chảy nhưng giờ lại không hề có tác dụng.”
“Cô đoán được nguyên nhân chứ?”
Judith lắc đầu.
Báu vật của Olivia có quyền năng phong ấn những báu vật khác nhưng chỉ là tạm thời.
Còn thứ này đang từng chút một mất đi sức mạnh.
“Cứ thế này thì tất cả sẽ chết hết. Olivia, em di tản dân chúng nhé. Ta có dịch chuyển nên khỏi cần lo.”
“Cứ giao cho em, em nhất định sẽ bảo vệ danh dự cho ngài và không để ai bị thương.”
Olivia lập tức rời đi.
“Sức mạnh của báu vật chưa hoàn toàn biến mất phải không?”
Judith gật đầu.
“Thiên quốc sẽ rơi xuống nếu nó cạn kiệt năng lượng. Chúng ta đang dần mất cao độ.”
“Cũng không thể nào tiếp đất nhẹ nhàng được.”
“Phải, năng lượng cứ mất đi thế này thì ta sẽ đâm thẳng vào mặt đất.”
Chúng tôi nên lường trước trường hợp tệ nhất, Judith bình tĩnh giải thích.
Nhưng bên trong cô ấy đang hoảng sợ.
Đây là tình cảnh sinh tử mà.
“Có thể tận dụng cánh cổng nhưng sẽ tốn thời gian.”
Không lẽ họ đã từng diễn tập đề phòng tình huống này?
Phải mất vài tiếng đồng hồ để di tản dân chúng qua cánh cổng.
“Nếu không mau trốn thoát, mọi người sẽ… Ku, sao chuyện này lại xảy ra chứ…”
Vẻ điềm tĩnh của cô ấy dần sụp đổ.
Tôi chắn đường khi Judith tính rời đi.
“Chờ đã, cô sẽ ở bên ta cho đến phút cuối.”
Judith trợn mắt.
“Ryuu, anh đang bảo ta phải chết sao!?”
“Ta không nói vậy, viên pha lê bầu trời có khả năng sẽ mất sạch sức mạnh ngay khi thiên nữ rời bỏ thiên quốc.”
“Chuyện đó… xin đừng giỡn nữa!”
Judith ngoan ngoãn nãy giờ bắt đầu phản kháng.
Dù cố đẩy tôi ra, cô ấy vẫn chỉ là một người phụ nữ đã phải chịu ảnh hưởng bởi mũi tên của Olivia.
Về mặt cơ bắp thì không có cửa.
“Gì hả, cô đang thách thức ta sao? Có vẻ ta vẫn chưa dạy dỗ cô đủ nhỉ?”
Đúng là sai lầm.
Tôi đã đánh giá sai ý chí của Judith.
“Càng tiện. Ta sẽ cho cô màn huấn luyện còn tuyệt hơn lúc trước nữa.”
Tôi ôm lấy Judith đang cáu bẳn, đẩy vào tường.
Và sờ soạng cô ấy.
“Lúc này rồi mà anh còn tính làm gì thế hả? Xin hãy thôi đi!”
Tôi mặc kệ.
Trước tiên, tôi xoa bóp bộ ngực qua lớp áo.
Cặp đồi căng mọng, đạt sự cân bằng về hình thức lẫn nội dung.
“Đúng là dùng cả hai tay mới thoả mãn được.”
Tôi đưa tay tuỳ ý và tận hưởng cảm giác truyền đến.
Bộ ngực thay hình đổi dạng dễ dàng chỉ với chút lực như quả bóng nước có lớp vỏ mỏng tang.
Đôi nhũ cứng lên mặc cho chủ nhân của chúng vừa đòi dừng lại.
“Sao thế? Cơ thể cô thành thật quá này.”
“Chuyện đó, anh thật quá đáng! Aa, không!”
Judith phàn nàn nhưng lập tức rên rỉ.
“Hii, nhhiii! Đừng nắn chỗ núm!”
Tôi thử búng nhẹ, cô nàng phản ứng lại đầy thú vị.
Quả nhiên cơ thể đã hoàn toàn sa ngã mặc kệ lý trí.
Tiếp theo sẽ là bên trong Judith.
Hành sự khi thiên quốc đang rơi tạo cảm giác như bản năng duy trì nòi giống trỗi dậy trong khoảnh khắc tận thế ấy.
Rồi tôi đánh vào tâm trí và bắt cô ấy từ bỏ.
Lần này cô không còn kháng cự nữa.
“Để xem thứ gì sẽ sụp đổ trước, Judith hay là thiên quốc. Chúc ngon miệng.”
Thử thách bắt đầu.