Chúng tôi tập hợp thông tin về thiên quốc.
Vẫn chưa rõ toạ độ cánh cổng.
“Sẽ cần bao lâu nữa đây?”
Tôi lẩm bẩm nhìn xuống đống tài liệu.
Nói mới nhớ, chưa thấy thiên nữ có động tĩnh gì dù các nữ hoàng dưới này đã bại trận hết.
Cứ tưởng cô ta sẽ phải tức khắc hành động chứ.
“Thận trọng, hay là quá kiêu ngạo? Cũng có thể cô ta còn chẳng quan tâm chuyện dưới mặt đất…”
Vài người vào ra nhưng không có tin gì mới.
Aisha cũng chưa cho thấy kết quả.
Vội vàng sẽ rơi vào bẫy, tôi cần thật nhiều thông tin chi tiết.
“Khó chịu thật.”
Từ đầu mọi chuyện đã luôn trơn tru, nay bỗng trì trệ khiến tôi phát cáu.
“…Chẳng lẽ đi tập luyện giết thời gian?”
Cửa mở ngay lúc đó.
“Em xin phép!”
Cô ấy vào mà chẳng gõ cửa.
Có người nữa theo sau.
“Leona! Cô đâu cần vội vàng thế… Aaa, nghe tôi nói cái đi.”
Là Yarina.
Tôi chỉnh trang lại quần áo.
“Leona, làm gì mà hớt hải vậy?”
Tôi nói sau khi bảo họ ngồi xuống.
“Vâng, em đã thu được thông tin về cánh cổng.”
“Ồ tuyệt. Ta chờ mãi.”
Yarina tiếp tục.
“Ở rìa lục địa này ạ. Bởi thế mà liên lạc đã bị trì trệ.”
“Rìa?”
“Vâng, nó nằm ngược hướng vương quốc của Vu nữ. Chưa kể là cũng không ai có thể dịch chuyển như Ryuu-sama cả.”
“Ra thế. Chả trách.”
Tôi luôn sử dụng mà quên mất nó không dễ dùng chút nào.
“Thế sao vẫn tìm ra được?”
“Chúng em đã phải huy động rất nhiều nhân lực. Cũng may là nó sẽ không dễ dàng biến mất dù có chịu tác động vật lý hay phép thuật.”
Dùng số lượng tuy không hiệu quả nhưng vẫn tạo thành quả.
“Hành động ngay thôi. Việc chuẩn bị quân lực thế nào rồi?”
“Quỷ tộc và hiệp sĩ đoàn đã sẵn sàng. Nhưng bởi quá đông nên phải sáng mai mới có thể xuất kích.”
Leona trả lời.
Đành vậy.
“Thế thì chúng ta sẽ đi. Xác nhận trước thì mọi chuyện còn lại sẽ thuận lợi hơn nhiều.”
“Đã rõ thưa chủ nhân. Ngài định chọn những ai ạ?”
“Để xem… Yarina dẫn đường, Elenaira và Olivia hộ tống là ổn. Ta sẽ để việc chỉ huy và chuẩn bị chiến trận cho Leona.”
“Rõ. Vậy em sẽ báo cho hai ngài ấy.”
Sau đó, hai người đến và bốn chúng tôi hướng tới cánh cổng ở rìa lục địa.
Chúng tôi tiếp cận một thị trấn nghèo nàn nhờ dịch chuyển.
“Cánh cổng ở nơi này ư?”
“Vâng. Có một nhà thờ ở phía rìa thị trấn.”
Yarina trả lời thắc mắc của Elenaira.
Chúng tôi khởi hành theo hướng dẫn của Yarina.
“Trông cũ nhưng lại rất chắc chắn. Nó tốt hơn nhiều so với mấy căn nhà trong thị trấn.”
Như Olivia nhận xét, nhà thờ hoàn toàn khác biệt.
Tôi mở cánh cổng cao 3 mét ra.
“Xin hãy dừng chân!”
Nhưng bị ngăn lại bởi một giọng nói.
Đó là hai người phụ nữ mặc đồ nữ tu.
“Chúng ta có công chuyện cần vào nhà thờ.”
“Xin lỗi nhưng, nơi này không tiếp người ngoài.”
“Nhà thờ giới hạn khách sao? Hay là có tai nạn gì?”
“Tôi không thể nói được. Xin hãy trở về đi ạ.”
Họ ngoan cố từ chối.
“…Vớ vẩn. Elenaira.”
“Vâng.”
Elenaira phía sau tôi lao lên hạ gục hai người kia và trói lại.
Họ còn chẳng kịp đối phó.
“Cần người canh gác ư? Thật đáng ngờ. Vào thôi.”
Tôi cùng ba người tiến vào trong.
“Có ai không?”
Một người xuất hiện khi tôi lên tiếng gọi.
“Ồ, xin hỏi anh là?”
“Miura Ryuta, cứ gọi ta là Ryuu. Phía sau là các đồng đội của ta.”
Nghe vậy, cô ấy tỏ ra kinh ngạc.
Cũng do không người đàn ông nào trên thế giới này có thể bắt phụ nữ theo hầu.
“Ta sẽ đi thẳng vào vấn đề. Có phải cánh cổng nối với thiên quốc đang ở đây?”
“… Vâng, đúng thế.”
Dù vẻ mặt đã trở nên dữ tợn, cô ấy vẫn trả lời tôi.
“Những cô gái bên ngoài sao rồi?”
“Ổn cả, ta chỉ khống chế họ chút thôi.”
“Vậy sao? Cánh cổng đúng là ở đây, nhưng tôi không thể các người qua khi chưa có lệnh từ thiên nữ. Xin hãy thả họ ra và quay về đi.”
Cô ta từ chối với giọng bình tĩnh và rõ ràng.
Cứng đấy.
“Bọn ta nhất định phải lên thiên quốc. Cô chỉ chỗ cổng được chứ?”
Tôi tiến lại gần nữ tu.
“Hay là muốn dùng biện pháp mạnh?”
“Dù có bốn, tôi không nghĩ là những người còn chẳng thể xuống tay với hai cô gái kia sẽ thắng được đâu. Cũng đừng mong tra tấn có thể moi được gì từ tôi.”
Vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
“Chưa kể nếu thiên nữ biết thuộc hạ của người có mệnh hệ gì thì các người đừng hòng thoát. Thế nên tôi thành thực khuyên các người hãy quay về trước khi quá muộn.”
Cô ta đang cho thấy sự tự tin của kẻ bề trên.
Dường như thiên nữ rất được tôn kính.
Thật đáng mong đợi.
“Hô, đừng hòng thoát… cơ à?”
“Không thể thoát được thiên quốc đâu.”
“Trả lại cô mấy lời ấy.”
“Vâng?”
Nữ tu cau mày khó hiểu.
“Nghĩ xem tại sao bọn ta đến đây? Cho dù cánh cổng đã luôn được giấu kín cho đến bây giờ?”
“… Chẳng phải nhờ may mắn thôi sao?”
Tôi cười phá lên.
“Hahaha, cô chẳng biết gì sất!”
“Có gì đáng cười chứ?”
“Ta đã thu phục tất cả các nữ hoàng trên mặt đất, chỉ còn lại Thiên nữ của thiên quốc mà thôi.”
Đôi mắt cô ta mở lớn.
“Không thể nào, không đời nào các nữ hoàng lại thua một gã đàn ông.”
“Vậy xem bằng chứng đi. Chẳng phải hai người phía sau là cựu Nữ hoàng và cựu Thánh nữ đó à?”
Hai người bước lên trước khi nghe tôi nhắc tên.
“Đùa sao?”
Dáng vẻ uy nghiêm vượt trên lẽ thường của các cô gái bắt nàng sơ phải chấp nhận sự thật ngay lập tức.
“Hiểu rồi chứ? Thiên quốc mới là thứ không thể thoát.”
“Là thật sao? Các nữ hoàng…”
Nữ tu nhìn xuống nhưng rồi lập tức ngẩng lên.
“Dù vậy, cai trị mọi thứ dưới mặt đất không có nghĩa là anh sẽ thắng được Thiên nữ thống trị bầu trời. Kết quả vẫn sẽ không thay đổi đâu.”
Cứ tưởng phải choáng váng lắm, cô ta vẫn chẳng chút nghi ngờ chiến thắng của nữ vương mình.
“Ta phải nhìn cô bằng con mắt khác rồi. Cô thực sự được thuộc hạ tin tưởng đấy, Thiên nữ.”
Nhưng, đối thủ có là ai cũng mặc.
“Đã thế, ta sẽ cho cô thấy. Quyền năng thống trị cả mặt đất này!”
Tôi kích hoạt ma thuật quyến rũ.
Nào! Cố mà giữ lấy lòng trung thành của cô đi!
Cố hết sức mua vui cho ta đi nào!