Elf, chủng tộc có thể sử dụng thượng thuật và sống trong rừng.
Họ có thể sống hơn ngàn năm và được cai trị bởi một nữ hoàng.
Đó chính là Thánh nữ, Olivia.
Dù đã sống hơn ngàn năm, vẻ ngoài của cô không già đi mà vẫn mãi trông như tuổi hai mươi.
Nhìn cô ấy, thứ đầu tiên sẽ thu hút sự chú ý của bạn sẽ là đôi tai nhọn bên cạnh mái tóc bạc và đôi mắt tinh tường.
Đôi mắt cho một ánh nhìn sắc bén, thể hiện hào quang nữ hoàng đầy kinh nghiệm và hiểu biết.
Thêm vào đó, thứ thu hút nhất lại là bộ ngực khủng bố mà thậm chí còn khiến chủ nhân của nó thấy phiền phức.
Thứ kích thước vượt xa những kẻ còn lại trong rừng sâu.
“…Nếu cứ thế này, sự cân bằng sẽ sụp đổ.”
Olivia xem nghĩa vụ của mình là bảo vệ trật tự thế giới.
Vì vậy, Olivia đã luôn giữ cân bằng thế giới trên cương vị nữ hoàng trong một chiều dài lịch sử mà sẽ cười khinh vào sinh mạng con người.
Tự khoá mình trong khu rừng, cô cai trị như một người phán xử công minh.
“Phải sớm hành động…”
Gần đây, cô có một nỗi sợ.
Theo những kẻ truyền tin, các nữ hoàng đang bị đánh bại từng người một bởi thứ sức mạnh vô lý, các vương quốc đang bị soán quyền.
Để giữ sự cân bằng, điều như vậy là không thể chấp nhận được.
Olivia lập tức tìm kiếm biện pháp.
“Thứ này hẳn sẽ có tác dụng…”
Olivia cầm lấy một chiếc cung và rời khỏi phòng.
Đến một địa điểm thoáng đãng nơi ít khí, Olivia chậm rãi giương cung.
Rồi, một mũi tên được phóng lên trời cao.
Mũi tên được bắn đi đâu đó, không có dấu hiệu sẽ rơi xuống gần đấy.
“Chắc cũng muộn rồi nhưng quyền năng từ báu vật mà họ nắm giữ sẽ bị trung hoà.”
Olivia thở dài nhẹ nhõm sau khi dự đoán rằng nó sẽ có hiệu quả.
“Cung tên bạc vẫn tiện lợi như mọi khi.”
Thứ mà cô gọi cung tên bạc là báu vật được trao cho thánh nữ.
Cung tên bạc có thể bắn ra một mũi tên phép hướng về phía các báu vật khác và phong ấn quyền năng của chúng.
Là kẻ nắm giữ cán cân thế giới, không thứ sức mạnh nào vượt được cô.
“Vậy là phù thuỷ và nữ hoàng đã gục ngã. Vu nữ hẳn sẽ sử dụng báu vật của cô ấy.”
Cô đã rải người đi khắp nơi thu thập tin tức.
Nhưng vì phải vào sâu trong rừng để trao đổi nên tin tức đã tới trễ.
So với các vương quốc khác thì việc không thể nắm bắt tình hình ngay lập tức quả là trở ngại, nhưng cũng đành chịu.
Nhưng, Olivia có vẻ thoả mãn về phong ấn.
“Chúng đều có những quyền năng phiền phức. Thật may đã phong ấn lại được. Đặc biệt là viên pha lê ngàn dặm của phù thuỷ.”
Olivia cảnh giác với viên pha lê trong số các báu vật cũng là có lý do.
Phù thuỷ Eunice dùng nó để tìm kiếm đàn ông thì cô cũng kệ thôi, nhưng nếu kẻ khác sử dụng nó lại là cả vấn đề.
Bởi, Olivia không muốn bị nhìn ra.
Rằng.
“Không kẻ nào được phép biết ta có sở thích với xúc tu…”
Cô thích việc bị tấn công bởi các xúc tu tự nhiên trong khu rừng này.
Dịch nhầy chảy ra như điên, các xúc tu tấn công mọi ngóc ngách trên cơ thể cô.
Cô thậm chí còn chuẩn bị hẳn một căn phòng xúc tu để tận hưởng mỗi ngày.
“Dù đã có rào chắn thì cũng không thể bất cẩn được…”
Nếu chuyện người bảo vệ trật tự thế giới có một sở thích như vậy, cô sẽ mất sạch phẩm giá của nữ hoàng.
Thông tin, thứ có quyền lực sánh ngang quân đội, Olivia không thể không lo lắng.
Vậy nên, cô có thể dẹp bỏ nỗi lo bằng việc phong ấn các báu vật.
“Yên tâm rồi. Quay về thôi.”
Tâm trí bình ổn lại sau khi cướp đi quyền năng báu vật, Olivia trở về với chiếc cung bạc.
Cảm thấy có chút buồn chán, cô ngồi dựa vào tường.
Nhưng, cô thấy ngứa ngáy.
“Đi làm chút vậy.”
Suy nghĩ về xúc tu cứ len lỏi trong đầu không dứt.
Biểu cảm của cô cứ bứt rứt không yên.
“Sẽ không ai biết đâu…”
Hạ quyết tâm, Olivia mãnh liệt đứng dậy và hướng tới một căn phòng.
Dường như cô muốn chơi với xúc tu.
“Nào…”
Mở cửa, một luồng khí ẩm ướt bay ra.
Những chiếc xúc tu màu xanh to ngang cánh tay cô đang ngoe nguẩy quằn quại trên một chiếc giường vô hình.
Một cái cầu thang được gắn với lối vào ở cửa có thể dễ dàng leo lên, nhưng đám xúc tu vẫn không ra bên ngoài.
Nước chảy ra từ lỗ trên tường. Có một thiết bị kiểm soát để nước không làm ngập phòng.
Một căn phòng đặc biệt để nuôi xúc tu.
“Ngươi sẽ hành hạ chỗ nào trên cơ thể ta đây?”
Olivia trút bỏ y phục và sung sướng cất lời.
Đám xúc tu chuyển động đầy sức sống.
Olivia khoả thân chậm rãi bước xuống cầu thang.
Đám xúc tu không hề chờ đợi, chúng di chuyển, bò trườn nhắm đến con mồi tự dâng hiến mình.
“Nào, mạnh bạo lên, đến khi ta thoả mãn…”
Olivia bị nuốt chửng bởi một biển xúc tu nhầy nhụa, không chút do dự.