Tôi, Miura Ryuta, hiện đang đi dạo quanh thủ đô Forzand cùng với Aisha, người đã lấy lại sức mạnh của thần tử sau trận chiến với Arian.
Nhìn xung quanh, có thể thấy đàn ông đã bắt đầu nhiều thêm.
Đó là bằng chứng rằng thế giới nữ quyền của nữ thần Arian đang dần đạt được sự bình đẳng giới.
“Chà chà, thị trấn này luôn tràn đầy sức sống… phải không Aisha?”
Tôi nhìn cô ấy đang đi đằng sau, hỏi.
“Ừm, em nghĩ yên bình là tuyệt nhất.”
Cô ấy tỏ vẻ hài lòng, bởi hiện trạng này có được là nhờ việc triệu hồi tôi tới giải cứu thế giới.
Gật đầu với lời tôi nói, nhưng biểu cảm của cô có phần lúng túng.
Aisha luôn điềm tĩnh và đàng hoàng, chẳng hiểu sao hôm nay cứ thế nào ấy.
“Sao thế, trông em bồn chồn chưa kìa?”
“Lại còn phải hỏi! Bắt em… trong bộ dạng này…”
Cô nhìn lại bản thân.
Aisha luôn mặc trang phục vu nữ với độ hở hang cao, nhưng hôm nay lại đang trùm một chiếc áo choàng đen từ đầu xuống.
Hoàn toàn kín mít.
Chỉ vậy thôi thì sao á… Thực ra, bên dưới chiếc áo choàng, cô nàng đang trần như nhộng.
“Biết ngay là có chuyện đáng nghi khi Ryuu đột nhiên muốn xuống thị trấn mà, bắt em phải chịu đựng trò này…”
“Thỉnh thoảng giải trí tí thôi. Phải có chút sáng tạo mới vui chứ.”
Thấy tôi cười, Aisha thở dài.
“Trời ạ, Ryuu quả thực ham mê mấy thể loại này ghê.”
“Thôi nào. Anh cũng đã niệm phép đề phòng rồi còn gì. Với ma thuật suy giảm nhận thức thì có nhìn mặt cũng chả ai nhận ra chúng ta được.”
Dù ham vui thế nào, tôi cũng sẽ chẳng tham gia một thử thách đầy rủi ro mà không có phương án đề phòng đâu.
“Bởi thế nên bình thường em không muốn làm trò này chút nào…”
Nhìn ánh mắt thận trọng liếc ngang dọc xung quanh kia, tôi cười khổ.
So với cái áo choàng này, bộ đồ thường ngày của cô ấy còn đáng ngại hơn nhiều mà… tâm lý con người thật sự khó hiểu.
Cơ mà, được thấy vẻ luống tuống từ một Aisha luôn điềm tĩnh quả là đáng giá.
“… Giờ thì, đã dạo hết thị trấn, cũng đến lúc rồi.”
“Hả, lúc gì cơ… kyaaa!?”
Tôi nắm tay và kéo Aisha vào con hẻm nằm giữa những toà nhà gần đó.
Khoảng trống chỉ vừa đủ cho hai người chui vào.
Đây đó những rác, mảnh thùng vỡ và túi giấy, một bầu không khí khó tả.
“Khoan đã Ryuu… Ưm!”
Tiến sâu hơn một chút, cơ thể Aisha bị ép vào tường của toà nhà.
Và rồi bị khoá chặt đôi môi trước khi kịp cất lời.
“Hafu, ưm… chụt…”
Aisha mở to mắt trước nụ hôn bất ngờ, nhưng ngay sau đó, nàng nút lưỡi như một phản xạ có điều kiện.
Trong lúc được lưỡi nàng chăm sóc, tôi đưa một tay lên bóp lấy bầu ngực qua lớp áo choàng.
“Haaa, aa ưmkư… Haahaa, tại một nơi thế này…”
Chục giây sau, Aisha, đã được giải phóng khỏi màn cháo lưỡi, xấu hổ nhìn xuống.
Tuy nhiên, đã đến nước này thì tôi sẽ không dừng lại.
Tôi ấn chặt cơ thể cô ấy lên tường, không cho cựa quậy, và mơn trớn.
“Ngực Aisha to thật đấy, nổi rõ qua áo choàng luôn này.”
Chiếc áo cô đang khoắc tương đối mỏng, giúp tận hưởng trọn vẹn sự mềm mại cũng như sức nặng của cặp đồi tuyệt đẹp.
“Haahaa, aau… Đừng nghịch ngực em thế… ư”
“Không thích sao? À, đâu phải nhỉ, núm đã cứng lên rồi này.”
“Hiuu!? Đừng, hahii… ưmưm!”
Tôi vân vê đầu núm, biểu cảm của Aisha trở nên vặn vẹo.
Hơi thở nặng nhọc, hai má ửng lên vì sướng.
“Em mà lớn tiếng là mọi người nghe được đấy…”
Tôi đánh mắt sang bên, dòng người đang hối hả đi lại cách đó khoảng 10 mét.
“Ư! A-anh đã mưu tính ngay từ đầu…?”
Nàng ngẩng mặt lên cho thấy rõ sự xấu hổ, trách móc, và cả phấn khích không thể che giấu.
“Đúng đúng, anh muốn thấy gương mặt đó của Aisha đấy.”
Bất giác mỉm cười, tôi nắm lấy một chân cô ấy và vén áo choàng lên.
“Aa, hyaau!? Khoan, khoan đã, bị thấy mất!”
“Không sao, chẳng ai để ý chỗ này đâu, trừ phi em làm ồn quá mức.”
Trấn an Aisha đang hoảng hốt, tôi nới lỏng thắt lưng và lôi hàng ra.
Sau đó, dĩ nhiên, áp nó lên khe hở ẩm ướt của nàng.
“Haha, đã ướt nhẹp rồi này.”
“Cái đó, tại Ryuu cứ sờ ngực em mãi…”
“Cứ xem là thế đi.”
Cô ấy tránh ánh mắt đi, tôi thì cứ đẩy hông.
“Ưm, aau… thứ đó của Ryuu đang vào… ưnaa!”
“Kư… Ướt thật đấy. Trơn tuột hơn cả mọi khi.”
Âm đạo chào đón thằng nhỏ đang trắng trợn tiết ra dịch nhờn ồ ạt.
Hiểu rằng khỏi cần kiềm chế nữa, tôi bắt đầu nhấp.
“Á, afu… ưnkuuuuuu! Dữ dội quáaa… haa! A-anh đúng là một con sói hoang!”
“Anh không muốn bị nói vậy bởi người đang quá khích khi bị phô hàng đâu.”
Bên trong cô ấy, thằng nhỏ bị bóp chặt, vắt mạnh.
Tôi mà không dồn sức vào hông thì chắc đã sớm ra rồi.
“Em đang siết lấy anh đòi tinh kìa… thử chối xem.”
“Chuyện đó… ưn, aau… đúng là thế.”
Aisha ngẩng mặt lên kèm những tiếng rên mỗi lần dập.
Có vẻ cơn phấn khích đã ngập tràn trong nháy mắt, hẳn là do nỗi xấu hổ và khoái cảm trong tình cảnh khác thường này.
Hầu hết sự căng thẳng đã tan biến.
“Haa, haaun, aan! Dù bị đ*t ở một nơi thế này, em vẫn chỉ nghĩ đến hạt giống của Ryuu. Nè, mạnh nữa đi anh.”
“… Aisha, đừng có hối hận đấy nhé.”
Không chịu nổi ánh nhìn quyến rũ của nàng, tôi toàn tâm toàn ý đưa hông.
“Ahii, aa… ưnkuuu! Aaa, haahaaa…!”
Thằng nhỏ thô bạo đâm xuyên âm đạo Aisha, nâng tầm khoái dục cho cô ấy.
Cùng lúc, nó bị siết chặt như được cả cơ thể người con gái ôm trọn.
“Ra đi, bên trong em! Lấp đầy tử cung em điiiiiiiii!”
“Tới đây!”
“Kyaaa, aaaaaaaaaaaa! RAAAAaaaaaaaaaa!!”
Phụt byurururururu!!
Tôi xuất hết mình, cơ thể Aisha bị kẹp chặt giữa tôi và bức tường phía sau.
Nàng ngửa đầu lên tường, run rẩy dữ dội kèm với tiếng hét.
“Afu, haa, haaaa… Hình như em đã hơi quá khích…”
Mãi khi cao trào lắng xuống, Aisha thốt lên với nụ cười gượng.
Có vẻ cô ấy không đi nổi rồi.
“Không sao, anh sẽ đưa em về lâu đài… Quan trọng hơn, hôm nay thấy thế nào?”
“Vừa lo vừa hứng. Đừng có làm chuyện này với đám trẻ như Shizuku đấy. Cô ấy khóc cho xem.”
“Hahaha, tất nhiên là phải chọn người phù hợp chứ.”
Nghỉ ngơi xong trong lúc trò chuyện, chúng tôi trở về lâu đài.