Vài tháng trôi qua kể từ khi Aisha lấy lại quyền năng và kéo Arian khỏi chiếc ghế nữ thần.
Tôi đã có một cuộc sống thoải mái.
Các nữ hoàng nắm quyền điều hành đất nước nên tôi không cần làm gì nhiều.
Vì vậy những lúc rảnh rỗi, tôi dành phần lớn thời gian luyện tập và phát triển ma thuật.
Nó hữu ích trong chiến đấu, nhưng còn có nhiều công dụng khác nữa.
Cho đến giờ tôi chỉ sử dụng khi cần thiết, nhưng việc nghiên cứu nó cũng thú vị không kém.
“Chà, hôm nay làm gì đây ta…”
Việc phát triển ma thuật gần như đã trở thành một sở thích của tôi.
Tôi tính đến thư phòng để nghiên cứu tài liệu, cửa phòng liền bất ngờ bật mở.
“Hử… ai đó?”
“Em đây! Ryuu, có chuyện rồi. Cứ thế này thì nguy mất…”
Bước vào phòng là Aisha.
Trông khá mất bình tĩnh.
Với tính cách của cô ấy thì thật bất thường.
Chuyện gì đây?
“Bình tĩnh, tới đây và ngồi xuống đi đã.”
Có vẻ hôm nay không nghiên cứu được rồi.
Tôi bảo Aisha lại gần và chuẩn bị ghế.
“A, ưm… cũng phải. Em đã hơi hoảng loạn.”
Chắc lời tôi nói đã truyền đạt được, cô ấy hít thở lấy lại bình tĩnh.
Rồi ngồi xuống chiếc ghế tôi đã đặt sẵn.
“Thế có chuyện gì vậy? Nếu không nghiêm trọng thì anh quay lại với thú vui của mình đây.”
Tôi nói vậy, nhưng Aisha khoác lên vẻ nghiêm túc.
“Vấn đề đây. Có dấu hiệu một báu vật đã xuất hiện tại ngoại ô của vương quốc này.”
Tôi nheo mắt.
“Không phải tất cả báu vật đã bị chúng ta sử dụng hết rồi sao?”
Có 5 báu vật trên thế giới này.
Chúng được sở hữu bởi các nữ hoàng của mỗi vương quốc.
Bằng việc thu thập chúng, con đường tới thiên đàng nơi Arian trị vì sẽ mở ra.
“Phải, em cũng đã nghĩ vậy. Nhưng thật sự có dấu hiệu. Dường như là nhờ quyền năng trở lại và tri giác của em đã sắc bén hơn.”
“Ra thế. Nếu Aisha nói thì chắc là thật rồi.”
Cô ấy đã đoạt lại sức mạnh bị Arian đánh cắp, nhưng có vẻ mãi đến giờ mới quen với nó.
Bị cướp một khoảng thời gian dài đến vậy thì cũng không trách được.
“Cơ mà báu vật à… khó đây. Nếu nó bị lạm dụng, ngay cả một vương quốc phát triển cũng dễ dàng sụp đổ.”
“Ồ, thật là vì vương quốc này sao?”
Aisha mỉm cười.
“À thì tất nhiên cũng là vì anh nữa. Sẽ rất tệ nếu đưa báu vật cho một kẻ xấu xa.”
Tôi cũng nở nụ cười gượng đáp lại, quả thực không thể để kẻ khác chiếm báu vật được.
Nếu nó sở hữu thứ sức mạnh như những báu vật khác thì không thể để yên.
“Em biết địa điểm chứ?”
“Vâng, chi tiết luôn. Em sẽ đánh dấu trên bản đồ sau.”
“Tốt lắm, nhờ em. Anh cũng cần thêm nhiều thông tin khác nữa…”
Tuy nói là nghiêm trọng, chỉ chừng này dữ liệu là quá ít.
“Vậy hãy hỏi Arian đi. Em sẽ đưa chị ấy đến ngay.”
“Phải rồi, cựu thần sẽ biết rõ về báu vật. Thử hỏi xem.”
Tôi gật đầu, Aisha đứng dậy và rời khỏi phòng.
Vài phút sau, cô ấy quay lại cùng với Arian.
“Ryuu, em dẫn Arian đến rồi này.”
Đứng sau Aisha là người giống cô ấy như tạc.
Song sinh có khác.
Cơ mà cô em Aisha đáng tin cậy hơn nhiều.
“Vậy anh muốn hỏi gì ta? Từng là một nữ thần, không thứ gì ta lại không biết cả.”
Arian kiêu hãnh nói.
Đúng là cô ấy đã cai quản thế giới này trong thời gian dài.
Cô ấy hẳn sẽ nắm rõ.
“Em nghe chuyện từ Aisha rồi nhỉ? Ta muốn biết rõ hơn.”
“Là về báu vật mới phải không? Cũng rắc rối phết đấy.”
“Em biết những gì?”
Được hỏi, cô ấy lại đắc trí ra trò.
Có thông tin cũng tốt thôi, cơ mà nhìn cô nàng phởn thế kia khó chịu thật.
“Nhanh không là phong ấn đấy.”
Tôi trầm giọng, Arian lập tức lao tới.
“H-hiểu rồi mà! Nói chuyện, nói chuyện nào!”
“Hiểu thì tốt.”
Tôi gật đầu, thúc giục cô ấy nói.
“Để xem, anh biết rằng báu vật là thứ được thần tạo ra chứ?”
“Tất nhiên. Nhân loại đâu thể kiến tạo những thứ như vậy.”
Tất cả báu vật đều có công dụng đặc biệt và khó có thể tái tạo chúng.
“Thế cho nên chỉ có đúng 5 chân báu vật trên đời thôi.”
“Vậy còn báu vật mới xuất hiện là gì?”
“Ừm… ta nghĩ đó là một món đồ giả được kẻ nào đó bắt chước chân báu vật mà thành.”
Cô ấy phân tích với vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Khi mang nét mặt này, cô nàng quả thực giống như một nữ thần vậy…
Giữ suy nghĩ đó trong tim, tôi tóm tắt tình hình theo lời Arian.
“Nói cách khác, dù là đồ giả nhưng nó vẫn có khả năng khiến tri giác của Aisha cảm nhận được.”
Nếu sở hữu quyền năng thì nó vẫn cần được loại trừ.
“Được rồi, anh sẽ đi tìm nó. Nếu không thể thu thập thì chỉ còn cách phá huỷ.”
Kế hoạch đã được quyết định, còn lại là thực thi.
Tôi cần Aisha dẫn dường, và cả đồng đội nữa.
Đối đầu với báu vật mà chỉ có 3 người thì không khả thi lắm.
Còn chưa rõ khả năng của nó là gì, tôi cần càng nhiều thành viên càng tốt.
Vào ngày khởi hành, mọi người tập hợp trước cổng lâu đài.
“Không… Anh có bảo càng nhiều càng tốt, cơ mà thế này hơi quá rồi.”
Tôi kinh ngạc nhìn các cô gái trước mặt mình.
Aisha và Arian thì tất nhiên rồi, ngoài ra còn Eunice, Olivia, Elenaira, Shizuku và cả Judith.
Tất cả các nữ hoàng đều đang tập trung ở đây.
“Còn vương quốc thì sao mấy cô?”
Các cô là nữ hoàng đấy nhé.
“Ờm… em giao cho đám thuộc hạ rồi. Để còn đi chơi với Ryuu chứ.”
“Này, chúng ta không có đi chơi đâu Eunice.”
Tôi đính chính, cơ mà cô nàng chẳng quan tâm lắm.
Vẫn cái vẻ lạc quan tưng tửng như mọi khi.
“Đức vua, chúng em đã ra thông báo để ổn định vấn đề an ninh rồi ạ.”
“Ừ, tốt lắm Elenaira, ta hiểu rồi.”
Cô ấy là người nghiêm túc nên tôi đoán không cần lo lắng nữa.
Chà, vài người trong số họ đầy vẻ háo hức…
Những người khác thì nửa háo hức nửa nghiêm túc với nhiệm vụ.
“Hiểu rồi, nếu các em hợp tác đúng nghĩa thì ta sẽ rất biết ơn.”
Nghe tôi nói, các cô gái mừng rỡ.
Quả nhiên họ chỉ chờ lời đó từ tôi mà.
Mong chuyện sẽ ổn.
“Xuất phát thôi. Aisha, nhờ em dẫn đường.”
“Vâng, cứ giao cho em. Có xe ngựa nên chắc chỉ mất vài ngày là tới thị trấn mục tiêu thôi.”
Tất cả lên cỗ xe ngựa được chuẩn bị chu đáo và khởi hành.
Xung quanh tôi toàn gái, chưa kể chất lượng phương tiện cũng tốt.
Trong bầu không khí thoải mái, chúng tôi hướng tới thị trấn mà Aisha đã xác định.
Nhờ Elenaira hướng dẫn mà đường đi không ồn ào lắm.
Cái danh nữ hoàng của vương quốc đông dân nhất không phải để trang trí.
Khả năng cai trị có thể nói là tốt nhất trong số các nữ hoàng.
Vài ngày sau, chúng tôi đến đích theo đúng lịch trình.