Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

chương 69: gió nổi lên

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sáng hôm sau tỉnh dậy, chuyện đầu tiên Khương Hựu làm là chạy vào nhà vệ sinh soi gương. Quả nhiên khóe miệng vẫn còn sưng, hơn nữa còn sưng hơn tối hôm qua.

Cái này thì sao mà đi làm được chứ? Nếu đồng nghiệp thấy thì sẽ nghĩ cái gì? Coi như là nói đi đánh nhau, cũng không đánh được kiểu bị rách ở chỗ này được.

Chưa kể mắt còn hơi đỏ, trông rất giống như mới khóc xong. Đánh nhau mà khóc... Có phải mất mặt quá rồi không?

Khương Hựu tức giận dùng sức nện vào khăn tắm, chờ rửa mặt xong, mở cửa phòng ngủ ---

Vừa lúc đụng phải đầu sỏ.

Bùi Minh Tiêu nhìn đôi mắt của Khương Hựu, ngay sau đó chuyển xuống môi, khẽ nhíu mày, "Khương Hựu, qua đây."

Khương Hựu không muốn để ý tới hắn, "Đừng gọi em."

Bùi Minh Tiêu: "Không bôi thuốc thì không làm được."

"Anh còn biết lâu lành? Làm thành như vậy là do ai?" Khương Hựu cao giọng nói, "Trách em hả?"

Bùi Minh Tiêu bất đắc dĩ xoa mi tâm.

Tối hôm qua làm xong hắn muốn bôi thuốc cho nam sinh, nam sinh chính là có phản ứng này, cuối cùng không bôi được, nếu không sáng nay cũng sẽ không sưng đến mức như vậy.

"Tại anh." Bùi Minh Tiêu nói, "Là anh sai. Nhưng em đừng làm khó dễ mình, vậy một hồi thì không thể ăn cơm."

Khương Hựu: "Ăn cơm gì chứ, không ăn! Mở miệng nói "Anh không cho phép bản thân trở thành người làm em bị thương", rồi sao? Làm mặt em thành như vầy! Đồ lừa gạt, anh chính là đồ lừa gạt!"

Trong bụng Bùi Minh Tiêu có thể đang chống sào, tiến lên một bước vén mái tóc ướt của nam sinh, hôn một cái lên trán, "Ừ, anh là một tên lừa gạt. Tên lừa gạt này muốn bôi thuốc cho em, có được không?"

Khương Hựu: "Không được."

Bùi Minh Tiêu: "Hai hôm trước anh mới lấy được một đôi giày có chữ ký của Lebron James."

Khương Hựu: "... Oh, vậy em cho anh cơ hội chuộc tội."

Bùi Minh Tiêu dở khóc dở cười, về phòng lấy hộp y tế.

Lúc bôi thuốc, vì đau, Khương Hựu lại mắng Bùi Minh Tiêu thêm một lần, vẫn là những câu đó, nói Bùi Minh Tiêu là tra nam, là tên lừa gạt, cuối cùng gán cho tội danh bạo hành gia đình.

Bùi đại tổng tài tra nam mới được thăng chức lên bạo hành gia đình, nhìn tài xế với ánh mắt khác thường, chở Khương Hựu tới Đông Huy, trước khi đi dặn dò, "Nếu như thấy mắt khó chịu, phải lập tức báo cho anh, anh dẫn em đi bệnh viện."

Tối hôm qua vô tình bị bắn mấy giọt vào mắt.

"Không cần anh giả vờ có lòng tốt." Khương Hựu đeo khẩu trang vào, mang kính râm, leo xuống xe.

Trên đường lên phòng, gặp vô số người hỏi hắn tại sao lại bịt kín mít như vậy, Khương Hựu tìm mọi lý do để lừa bịp.

Đến khi vào phòng làm việc, không được mang kính râm nữa, Khương Hựu chỉ có thể giả vờ bận rộn, luôn cúi đầu, hoàn toàn không cho đồng nghiệp có cơ hội hỏi thăm.

Nhưng không thể nào đề phòng được Khương Trạm Du.

Khương Trạm Du cầm hai ly cà phê, dựa vào bàn nghiêng đầu nhìn, "Nè, anh đeo khẩu trang chi vậy?"

Khương Hựu ậm ừ nói, "Bị dị ứng."

"Có nặng không?" Khương Trạm Du để cà phê xuống, tay vén khẩu trang ra xem, "... Dume, rách miệng luôn, anh ăn cái gì vậy?!"

Nhớ tới tối qua "ăn" cái gì, Khương Hựu càng đỏ mặt hơn, "Không có gì, hải sản... các thứ thôi."

"Mấy cái này em với anh ăn chung hoài mà có thấy anh bị gì đâu... Sau này coi chừng nha, đừng ăn nữa."

Vì thế một thời gian rất dài sau này, mỗi lần ra ngoài ăn cơm, Khương Trạm Du không cho hắn gọi hải sản nữa.

Mà cái thứ làm hắn "dị ứng" thì lại ăn hoài.

Tiền mất tật mạng, bạn học Dữu tử phát cáu tới trợn trắng mắt.

Dĩ nhiên những điều đó nói sau, dùng vài ba lời đuổi Khương Trạm Du đi, Khương Hựu gọi Khương Chấn Ninh ra hành lang.

Hôm đó Khương Chấn Ninh rời khỏi bệnh viện quá nhanh, bọn họ chưa kịp gửi video. Khương Hựu đoán, đối phương rất muốn giữ làm kỷ niệm.

Hai người kết bạn weixin với nhau, gửi video qua, Khương Chấn Ninh lại xem thêm một lần, đôi mắt sáng chói. Khương Hựu rốt cuộc cũng hỏi được vấn đề dở dang lần trước, "Chấn Ninh, nếu như không đến Đông Huy, em sẽ làm ca sĩ giống như Trình Hề à... Anh nói nếu như."

Khương Chấn Ninh cúi đầu, cười nói, "Chuyện này em chưa từng nói với ai... Thật ra lúc học trung học, em đã lén ra ngoài học nhảy hai năm, sau đó bị mẹ bắt về. Nếu mẹ em không phát hiện, có thể em đã đi làm thực tập sinh ở một công ty giải trí rồi."

Không nghĩ tới Khương Chấn Ninh từng trải qua chuyện như vậy. Khương Hựu lại hỏi, "Vậy em muốn tới phòng làm việc của Trình Hề tham quan không?"

Khương Chấn Ninh có chút do dự, rõ ràng là bị lung lay.

"Hai tuần này Trình Hề có ở phòng làm việc." Khương Hựu nói, "Em về suy nghĩ đi, muốn đi thì nói trước với anh, anh dẫn em qua đó chơi."

Khương Chấn Ninh "Vâng" một tiếng, "... Em có thể hỏi anh một câu không?"

"Cứ nói đi."

"Sao anh biết em thích ca hát? Công ty chúng ta bình thường hát theo, hay đu idol cũng nhiều mà."

"Ánh mắt." Khương Hựu nói, "Trên đời này chỉ có sự nhiệt tình là không thể giấu được, cho dù ngoài miệng không nói ra, nhưng vẫn thấy qua ánh mắt."

Hắn không thể nào quên được ánh mắt phát sáng của Khương Chấn Ninh khi ngâm nga nhảy theo bài hát trong nhà vệ sinh, đó là ánh sáng còn nóng hơn cả ánh mặt trời.

"Em hiểu rồi... cám ơn anh."

...

Câu trả lời ngoài dự đoán, Khương Chấn Ninh căn bản không từ chối được lời cám dỗ đi tham quan phòng làm việc của Trình Hề, Khương Hựu liền đặt hai vé bay tới Bắc Kinh cuối tuần này, hai người lén rời khỏi thành phố.

Trình Hề đang chuẩn bị cho album kế tiếp, sau khi đón cả hai vào phòng tập, nói, "Hôm nay tôi phải biên xong vũ đạo cho bài title, hai người cứ đi dạo, nếu không thấy chán thì có thể ở lại xem, chờ tối nay tôi dẫn cả hai tham gia tiệc lớn."

Khương Chấn Ninh chắc chắn là muốn ở lại xem, làm gì chịu đi chỗ khác, vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, đứng trong góc phòng vừa xem vừa học theo.

Không lâu sau, đại khái phát hiện Khương Chấn Ninh nhảy không tệ, Trình Hề cùng biên đạo mời hắn tới nhảy cùng, phía sau chỉ còn lại một mình Khương Hựu.

Đúng lúc Khương Trạm Du tìm hắn chơi game, Khương Hựu liền vào chơi vài ván, đang chơi Khương Trạm Du đột nhiên hỏi, "Anh đang ở đâu đó?"

Khương Hựu không nói cho Khương Trạm Du biết mình đi Bắc Kinh, chột dạ nói, "Anh qua nhà bạn."

"Bạn nào? Lần trước em thấy anh với thằng quỷ Khương Chấn Ninh lén lén lút lút, sẽ không đi chơi với nó chứ?"

Khương Hựu càng chột dạ hơn, "Không, không có."

"Không có là được. Anh chỉ có mình em là đứa em trai tốt, không được tìm đứa khác nha."

Khương Hựu: "..."

Làm anh thật khó, QAQ

...

Hai giờ chiều, Tân Thành.

"Cái gì? Cậu lặp lại lần nữa, ông già đổi di chúc?"

Khương Hải Đào đứng trước cửa sổ trong thư phòng, sắc mặt âm trầm, "Đổi lúc nào... Ngày thứ sáu nằm viện... Được, tôi biết rồi."

Cúp điện thoại, Khương Hảo Đào suy tư chốc lát, bảo người gọi Khương Trì tới.

Khương Trì hôm nay mới đi công tác về, nghe vậy vội vàng chạy vào thư phòng. Nghe được tin ông nội đổi di chúc, sắc mặt không khác Khương Hải Đào là mấy, "Ba, ông già giở trò gì vậy?"

Khương Hải Đào lắc đầu, "Cái khác thì ba không biết, nhưng lần này ổng đổi di chúc chắc chắn có liên quan tới Khương Hựu."

Khương Trì: "Chẳng lẽ ông già cho nó thêm cổ phần?"

"Chắc hẳn là không thể, trong tay Khương Hựu đã có % cổ phần. Con số này không nhỏ, cho nên chỉ cần cuộc hôn nhân giữa nó và Bùi Minh Tiêu vẫn còn ổn định, ông già sẽ không cho nó thêm cổ phần, nhiều lắm chỉ cho thêm tài sản thôi... Con đừng quên Bùi Minh Tiêu là ai."

"Vậy ba kêu con tới là... con hiểu rồi!" Khương Trì cau mày, "Lần này ông già để Khương Hựu chăm sóc, sau đó gọi luật sư đòi đổi di chúc, cho nên khi tin tức thả ra, phần lớn sẽ cho ổng làm vì Khương Hựu."

"Mà cái này chẳng qua chỉ là đạn khói thôi, hành động này mục đích là mượn cơ hội chọn... người thừa kế."

"Không sai."

Khương Hải Đào dừng một chút, "Trải qua lần bệnh cấp tính này, ông già cũng sợ mình sẽ ra đi bất đắc kỳ tử, cho nên không chọn lựa là không được."

Nghe vậy Khương Trì đứng ngồi không yên, sốt ruột đi tới đi lui, giống như con kiến trên chảo nóng.

"Ba, chúng ta phải mau chóng thấy di chúc, nếu không sẽ mất thời cơ quyết định."

"Ba biết rồi." Khương Hải Đào nói, "Bây giờ ba đang nghĩ làm sao lấy được nó... Luật sư bên kia một lòng với ông già, chắc chắn không được; mật mã két sắt của ổng thì chỉ mình ổng biết, cũng không được..."

"Có!" Khương Trì đứng lại, "Qua nhiều ngày như vậy, di chúc chắc hẳn đã công chứng xong, để con thử tìm quan hệ bên công chứng. Có tiền thì ma cũng phải quỳ, con không tin không lấy được!"

...

Hết cuối tuần, Khương Hựu mang Khương Chấn Ninh trở về Tân Thành.

Có lẽ vì yêu thích sâu đậm với nhảy múa, Khương Chấn Ninh cười suốt cả đường về, không giống lúc trước luôn trầm trầm, rốt cuộc cũng trông trẻ trung một chút rồi.

Nhưng mà chờ lái xe về tới nhà, nụ cười kia lập tức biến mất, "Anh, dừng xe đi, em tự vào nhà được rồi, đừng để mẹ em thấy anh, nếu không bà sẽ hỏi chúng ta đi đâu."

Qua hai lần trước, Khương Hựu đã khắc sâu cách dạy con của bà, theo lời dừng xe, "Được, về nghỉ ngơi đi, sáng mai có cuộc họp sớm đó."

"Dạ, anh cũng về nghỉ ngơi đi."

Khương Chấn Ninh nhảy xuống xe, đi được hai bước thì lùi lại, "Đúng rồi, em quên nói với anh, cám ơn anh đã dẫn em đi tham quan phòng làm việc của Trình Hề. Em cũng không tin mình có thể xin được weixin của ảnh, còn được nhảy chung với ảnh nữa, hai ngày hôm nay giống như là mơ vậy, có chết cũng đáng!"

"Nói cái gì vậy." Khương Hựu đánh lên đầu Khương Chấn Ninh một cái, "Trình Hề chẳng phải bảo em muốn qua chơi lúc nào cũng được mà, chết cái gì mà chết!"

"Có thể đến chơi bất cứ lúc nào... Đối với em rất khó. Lần này là có hai anh khóa trên nói dối giúp em, em mới đi được, sau này mẹ em mà biết chắc chắn sẽ quản lý chặt hơn."

Hắn cắn môi, "Anh, em còn một vấn đề muốn hỏi, nếu như không muốn trả lời thì anh không cần trả lời em."

"Sau này đừng ấp a ấp úng nữa, có gì cứ nói thẳng."

"Dạ." Khương Chấn Ninh hỏi, "Tại sao anh lại giúp em? Chúng ta trước đây không quen biết, với lại... với lại tính cách mẹ em sao anh cũng biết đôi chút, nếu bà ấy biết anh dẫn em đi theo đuổi minh tinh, nhất định sẽ gây phiền phức cho anh."

Thật ra trước khi làm, Khương Hựu cũng do dự rất lâu. Dù sao ngày chết cũng sắp đến gần, nhiệm vụ quan trọng nhất trước mắt là đạt được sự chấp nhận của đại cổ đông Khương gia, đắc tội với mẹ Khương Chấn Ninh không phải hành động sáng suốt.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn chọn giúp Khương Chấn Ninh.

Tất cả chỉ vì, hắn không thể nhìn ngọn lửa nhiệt tình bị lụi tắt được.

"Làm gì có nhiều tại sao như vậy." Khương Hựu cười nói, "Anh cũng không muốn tranh vị trí người thừa kế của Đông Huy, không có gì phải sợ, ai mà ức hiếp được anh chứ?"

"Vậy sao... Em hiểu rồi." Khương Chấn Ninh nói, "Em vào nhà nha."

"Ừ đi đi."

"Khoan đã, Chấn Ninh!"

Ngay sau đó, Khương Hựu gọi Khương Chấn Ninh lại, không nhịn được nói, "Nhớ nha, cuộc đời của em thế nào là do em!"

Khương Chấn Ninh sợ run mấy giây, sau đó cái hiểu cái không cười một cái, xoay người đi.

Cũng trong lúc đó, đập một cọc tiền dày lên bàn, Khương Trì như ý nguyện lấy được bản sao di chúc của Khương lão gia từ chỗ công chứng.

Hắn đưa mấy tờ giấy cho Khương Hải Đào, bẻ ngón tay kêu răng rắc, "Ba, chúng ta đoán không sai, ông già quả nhiên nghiêng về phía Khương Duy. Vậy thì đừng trách chúng ta ra tay độc ác... Con không muốn ăn cây táo rào cây sung, là bọn họ ép con!"

Xem di chúc xong, Khương Hải Đào đốt điếu thuốc thứ ba, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mây đen tầng tầng lớp lớp bao phủ thành phố, che đi tia nắng cuối cùng ở chân trời.

+

Gió nổi lên, cơn mưa to đang sắp sửa kéo tới.

Truyện Chữ Hay