Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

chương 62: muse

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Quay bù làm trễ ba ngày, làm vòng bốn cũng bị kéo dài thêm ba ngày. Khương Hựu đếm ngày trên lịch, gần như là ngày nào cũng than thở muốn về nhà.

Dĩ nhiên, sau khi than thì vẫn tiếp tục công việc. Trước đó hắn đã có ý tưởng thiết kế, kế tiếp chỉ cần vẽ ý tưởng lên mặt giấy là được, chuyện này đối với người làm việc ở cường độ cao như hắn thì không có gì khó.

Trừ Khương Hựu, những nhà thiết kế khác cũng rất dốc sức. Vất vả đường xa đến đây, nếu như không cầm được gì về thì thật không cam lòng.

Dùng mắt thường cũng thấy không khí trong phòng làm việc đều trở nên căng thẳng, ngay cả tiếng trò chuyện cũng nhỏ. Cho dù bình thường quan hệ bạn bè có tốt thì trên chiến trường vẫn là đối thủ của nhau.

Mà trong lúc tất cả mọi người đều nỗ lực cho vòng cuối, giờ phát sóng của cũng đẩy lên giờ hoàng kim.

Trong kế hoạch của Đông Chanh TV, chủ đề thiết kế không phải hạng mục chính, kết quả bị mấy lần quậy đục nước, mọi người bắt đầu chú ý nhiều hơn, mới phát sóng được năm phút, lượt người xem live đã lên tới ba triệu người.

Tổ A Park Sungmin bị làm mờ, người xem tự nhiên chú ý Khương Hựu, trong thời gian kinh ngạc ngắn ngủi, trên mạng đã bắt đầu rồ cả lên:

Má má má, hồi trước lo ăn dưa, không để ý tới gương mặt của tiểu ca ca, không nghĩ tới lại đẹp như vậy nha (chảy nước miếng)

Chương trình không có lầm chứ, Khương Hựu này không phải là khách mời ngôi sao ư?

Không hiểu về thiết kế, nhưng nhìn thế nào cũng thấy bộ đồ xương cốt kia rất khó coi, dù sao tui cũng không mặc cái bộ này đâu

Là tui bị ảo giác hả? Kiều Chân hình như vẫn luôn nói giúp cho tên Hàn kia? (gãi đầu)

+ Tui cũng cảm thấy như vậy, hơn nữa còn là kiểu giúp không có nguyên tắc, ngay cả cơ hội nói chuyện cũng không cho Khương Hựu

Lúc đó tên Hàn vẫn chưa lật mặt, Chân Chân lựa chọn tin tưởng nhà thiết kế có kinh nghiệm hơn cũng là bình thường đi?

Ôm Chân Chân đi, chúng ta không có hẹn

...

Để làm chương trình hồi hộp, tập một được cắt trước khi công bố kết quả chấm điểm. Mấy tiếng sau, lượt người theo dõi của weibo Khương Hựu mau chóng đột phá một triệu người.

Đối với chuyện này Khương Hựu hoàn toàn không biết, chỉ là Trương Doanh hào hứng chạy tới báo, hắn mới lờ mờ nhận ra mình đã thành người nổi tiếng không thể nào quay đầu lại được.

Khương Hựu im lặng bế quan một thời gian.

Đúng là càng không muốn cái gì thì cái đó lại tới.

Nhưng thiết kế lần này có liên quan tới Bùi Minh Tiêu, Khương Hựu hoàn thành rất nhanh, trước hai ngày chấm điểm đã hoàn thành sản phẩm.

Ba Tang chậm hơn hắn một ngày, nhưng Ba Tang đã quen bị dí deadline, hoàn toàn không sợ gì.

Chờ tan việc, trên đường về khách sạn, Ba Tang có mua một lốc bia, kéo Khương Hựu vào phòng mình, "Tiểu Hựu, tôi bắt đầu thấy căng thẳng rồi, cậu qua uống với tôi đi, nếu không tối nay tôi chắc chắn ngủ không ngon."

Ngày mai là chung kết, căng thẳng là chuyện bình thường. Vì giúp Ba Tang thả lỏng tinh thần, sau khi báo cáo với Bùi Minh Tiêu mình qua phòng người bạn uống bia, hắn xắn tay áo lên chơi với Ba Tang.

Hán tử của Tàng tộc tuy tửu lượng tốt, nhưng không thể nào sánh nổi với Khương Hựu ngày đêm ăn chơi ở hộp đêm. Sau mấy lon bia thì đã lâng lâng rồi.

Ba Tang để lon bia xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu mới nói, "Tiểu Hựu, cậu có lòng tin sẽ được hạng nhất nhóm thiết kế trang sức không?"

"Nói tới chắc anh không tin." Khương Hựu cũng hơi ngà ngà say, "Tôi tới show này chỉ là tình cờ, không hề nghĩ tới thành tích. Anh rất muốn lấy hạng nhất?"

Ba Tang nói, "Dĩ nhiên muốn... Trừ cậu ra, chắc mọi người ai cũng muốn đi, dù sao hạng nhất đồng nghĩa có cơ hội ký với Undo mà."

"Undo... Nếu như tôi nhớ không nhầm, trụ sở thiết kế chính là nằm ở Paris, chẳng lẽ anh muốn dẫn cả gia đình qua đó? Vậy thì quá phiền phức rồi."

"Có phiền phức thì cũng phải đi." Ba Tang không chút do dự nói, "Để tôi kể cho cậu nghe trải nghiệm của bản thân tôi. Mùa hè năm trước, có một nhãn hàng tìm tôi, nhờ tôi thiết kế áo khoác mang phong cách dân tộc. Lúc đó tôi mới đi Tibetan tĩnh tu một tháng, cảm giác còn rất chân thật, chăm chỉ thiết kế. Kết quả sau khi nộp bản thảo, ông chủ cảm thấy logo của nhãn hàng không đủ lớn, không giống như trong tưởng tượng của anh ta, bảo tôi sửa tới sửa lui năm lần vẫn không vừa ý. Cậu biết cuối cùng giải quyết thế nào không?"

Khương Hựu: "Giải quyết thế nào?"

Ba Tang: "Ông chủ tự mình vẽ cho tôi ý tưởng thiết kế. Bức tranh kia còn không bằng một đứa con nít vẽ nữa..."

"Thôi, không nói tới chuyện không vui." Ba Tang dừng một chút, "Cho nên cho dù Undo không nổi về thiết kế trang phục thì hoàn cảnh cũng tốt hơn ở đây nhiều... Tôi sẽ không cần băn khoăn về mấy yêu cầu vô lý để có cơm no bụng nữa, cậu có hiểu tôi không?"

Chuyện tương tự hồi trước Khương Hựu cũng có nghe đồn, lúc này nghe vẫn không khỏi cảm thấy thổn thức, "Anh nói không sai... Nhưng nếu anh đi, Trung Quốc sẽ lại mất đi một nhà thiết kế xuất sắc."

"Sẽ không." Ba Tang nói, "Thứ nhất, Undo sẽ không bao giờ ký hợp đồng trọn đời; thứ hai, làm việc cho Undo, tôi cũng sẽ dành thời gian tiếp tục làm đồ tôi thích, tìm cơ hội tuyên truyền văn hóa Trung Hoa."

Nhưng nước ngoài có thể giống như trong nước sao... Khương Hựu lặng im suy nghĩ, nói ra giống như là "Sao không ăn thịt bằm" ().

() Một câu thuộc thời Tấn Huệ đế, chỉ không nhận diện toàn diện về sự vật sự việc.

Giờ phút này, trong lòng hắn đột nhiên có một ý tưởng kỳ lạ.

...

Ngày mai còn phải quay, hai người không uống quá say, thấy ngừng được thì ngừng.

Trước khi về phòng, Ba Tang hỏi, "Tiểu Hựu, sau khi kết thúc cuộc thi, cậu sẽ về luôn sao?"

Khương Hựu "Ừ" một tiếng, "Đoán chừng chương trình sẽ làm tiệc ăn mừng gì đi, tôi định đặt vé sáng ngày mốt về."

"Sáng ngày mốt? Gấp vậy?" Ba Tang cười nói, "Nhà tôi có vợ yêu cũng không gấp như cậu."

Khương Hựu nghĩ trong đầu, thật ra trong nhà hắn cũng có vợ yêu, chính là kiểu vợ yêu đẹp mắt vạn người mê.

"Tôi... tôi là dạng rất yêu nhà mình, anh đi rửa mặt đi, tôi về phòng."

Nói xong, để tránh bị Ba Tang hỏi nhiều, Khương Hựu mau chóng trốn về phòng mình.

Nhưng mà Ba Tang ngược lại đã nhắc nhở hắn, hắn vội vàng đặt vé máy bay, mắc công hết vé phải ở lại thêm ngày.

Hắn mở app của hãng hàng không lên, trong mấy phút đặt xong vé máy bay. Làm xong, Khương Hựu có chút do dự, nhắn cái vé cho Bùi Minh Tiêu.

Trà bưởi: Anh ngủ chưa?

Tra Tra Tiêu: Chưa

Trà bưởi: Em đặt vé ngày mốt về, khoảng h trưa đáp

Tra Tra Tiêu: Thấy rồi

Thấy rồi?

Cũng chỉ là... thấy rồi???

Sau đó??

Khương Hựu không khỏi nhớ tới lần tới nhà Trình Hề chơi, vì để không làm người yêu bận rộn phải ra đón, Trình Hề còn báo sai chuyến bay.

Nhìn lại mình, không có người hâm mộ giơ bảng led, cũng không có người thân muốn nhận cuộc gọi.

Long trọng và yêu thích mãi mãi là thứ không liên quan đến mình.

Dẹp mẹ đi, Khương Hựu tức giận chọt mấy cái vào avatar của Bùi Minh Tiêu.

Ngay sau đó weixin hiện lên thông báo: Bạn đã "chọt" Tra Tra Tiêu

Tra Tra Tiêu:?

Khương Hựu thiếu chút nữa tắt thở:... Vô tình nhấn trúng

Tra Tra Tiêu: Ngày mai là chung kết rồi mà, ngủ sớm đi

Trà bưởi: Ừ

Tra Tra Tiêu: Ngủ ngon

Có thể vì uống bia, lá gan nhỏ bé của Khương Hựu đột nhiên được bơm phồng lên. Làm bộ không thấy lời nhắn của đối phương, thoải mái lăn mấy vòng trên giường mới an tâm đi ngủ.

Uống bia đúng là ngủ rất sâu, nhưng mà lại không ăn ảnh, trước khi ghi hình cho chung kết, thợ make up phải chườm đá một lúc lâu cho Khương Hựu, mới giúp mí mắt sưng vù của hắn xẹp xuống.

Vòng này sẽ cho nhóm thiết kế trang phục lên biểu diễn trước, sau đó mới là nhóm thiết kế trang sức, cuối cùng cùng nhau công bố hạng nhất của mỗi nhóm. Sau khi MC làm nóng không khí, nhà thiết kế trở vào hậu trường, người mẫu chính thức lên sàn catwalk.

Vì lý do công bằng, người mẫu sẽ có chiều cao tương tự, trang điểm giống nhau, còn nhóm thiết kế trang sức thì thống nhất màu quần áo, thuận lợi phô bày ưu điểm của trang sức.

Khương Hựu ngoài mặt nói không để ý thắng thua, nhưng khi chờ đến giờ phút này, vẫn cảm thấy căng thẳng.

Bây giờ hắn rất được chú ý, nếu không cẩn thận bị nằm chót, có phải quá... mất mặt không?

Bởi vì sự kiện quạ đen lần trước, Khương Hựu đã sinh ra bóng đen tâm lý nghiêm trọng với từ "căng", hắn lấy điện thoại ra, nhắn tin cho Bùi Minh Tiêu: A a a a sắp bắt đầu biểu diễn rồi!

Đối phương gần như đáp lại ngay: Căng thẳng?

Trà bưởi:...Ừ

Tra Tra Tiêu: Đừng căng thẳng

"..." Chỉ vậy thôi?

Nỗi hờn giận tối hôm qua còn chưa bay hết, thấy câu trả lời qua loa lấy lệ như vậy, Khương Hựu vô cùng không hài lòng.

Trà bưởi: Anh không thể khuyến khích em một câu hả?

Ở bên kia dừng một lúc, ngay sau đó gửi tới một tin nhắn thoại. Khương Hựu không mang theo tai nghe, không thể làm gì khác hơn là mở loa ngoài kề bên tai.

"Cố gắng lên, em rất giỏi, anh ở nhà chờ em chiến thắng trở về."

Một câu nói ngắn ngủi của vợ yêu, lỗ tai liền tê rần.

Khương Hựu trong nháy mắt hài lòng, gõ chữ: Em cũng thấy mình giỏi

Bùi Minh Tiêu thậm chí có thể tượng tượng ra biểu cảm của nam sinh khi nhắn câu này, tiếp tục ra sức tâng bốc: "Cho nên em đừng lo lắng, cứ bình tĩnh thoải mái là được."

Khương Hựu hài lòng đến level max, gửi đi một cái gif hình con chó gật đầu liên tục.

Trong lúc hai người nói chuyện, nhóm thiết kế trang phục đã biểu diễn được một nửa, trên sàn catwalk bây giờ là thiết kế của Ba Tang.

Bởi vì không ở cùng một tổ, Khương Hựu không được nhìn thấy thành phẩm của Ba Tang trước, nhưng phong cách của Ba Tang quá rõ ràng, nhìn một cái là biết.

Mặc dù Khương Hựu không biết rõ về thiết kế thời trang, nhưng kiến thức cơ bản thì cũng không thiếu, so sánh với tác phẩm của những nhà thiết kế khác, Khương Hựu cảm thấy Ba Tang nắm chắc phần thắng trong tay, liền giơ ngón tay cái về phía đối phương.

Mười mấy phút sau, màn biểu diễn của nhóm thiết kế trang phục kết thúc, giám khảo tiến hành bình luận về từng tác phẩm.

Chờ giám khảo bình luận xong, MC giao lưu với khán giả tại hiện trường một chút, sau đó âm nhạc vang lên, người mẫu đeo trang sức bước lên sân khấu.

Mới vừa rồi được vợ yêu trấn an, giờ Khương Hựu lại bắt đầu căng thẳng --- Thật ra tâm trạng căng thẳng này rất khó giải trừ nhờ người ngoài, nó tồn tại trong tiềm thức, chỉ cần thay đổi một chút là sẽ dễ dàng ló đầu ra.

Lòng bàn tay Khương Hựu ướt đẫm, hô hấp càng ngày càng dồn dập. Phản ứng này khi người mẫu thứ tư bước lên sàn càng đạt lên đỉnh điểm --- Không sai, số bốn chính là thiết kế của hắn.

Nhưng có nhân viên công chứng ở bên cạnh, bốn vị giám khảo mới đổi rất nghiêm túc, không cần trao đổi dư thừa, lập tức cúi đầu chấm điểm.

Cho đến khi năm người mẫu biểu diễn xong, những người mẫu dựa theo yêu cầu của MC đứng xếp thành một hàng, giám khảo mới lên tiếng.

Bọn họ bắt đầu bình luận từ tác phẩm số một, ưu khuyết điểm đều nói ra hết, có rất nhiều mặt Khương Hựu không nghĩ tới, nhận được rất nhiều bài học hay.

Bình luận tới tác phẩm số bốn, chính là của hắn, giám khảo nữ cao gầy nói, "Theo suy nghĩ khá tách biệt, có thể cảm nhận được nhà thiết kế này là một người mới."

Ý nghĩa khác của người mới chính là trẻ trung, non nớt, không có kinh nghiệm, Khương Hựu hẫng một nhịp.

Giám khảo nam mập lùn nói, "Có cùng suy nghĩ. Hơn nữa nhà thiết kế này có thể hướng về phái nữ hơn, vào chung kết lại chọn thiết kế trung tính hướng về nam, rất dũng cảm, hết sức đáng khen."

Dũng cảm đáng khen là vì có không gian phát huy không giới hạn, trong lòng Khương Hựu lại hẫng một nhịp.

Giám khảo nam trẻ tuổi nhất nói, "Với lại, kẹp áo và đồng hồ bỏ túi khá là nhỏ, bỏ qua giám khảo chuyên nghiệp bình thường hay va chạm không nói tới, thì hơi khó lấy được điểm từ khán giả."

- -- Không sai, Khương Hựu thiết kế một chiếc kẹp áo màu xanh đậm, chính giữa đính mấy hạt màu vàng, bên ngoài là hai viên kim cương, cùng với một chiếc đồng hổ bỏ túi kiểu Khương Hựu lại hẫng thêm một nhịp.

Cuối cùng là một vị giám khảo chững chạc nói chuyện rất nghiêm túc, "Cách phối màu của chiếc kẹp khá phong phú, cách sắp xếp cũng rất tuyệt diệu. Mặc dù toàn thể thiên về màu lạnh, nhưng tổng hợp lại có thể nhìn ra là một tác phẩm có câu chuyện khá ấm áp."

Chiếc kẹp áo này được hình thành từ cảnh tượng lần đầu Khương Hựu và Bùi Minh Tiêu gặp nhau, Khương Hựu vừa đắm chìm trong ký ức vừa vẽ, tất nhiên đưa vào không ít tình cảm cá nhân, không nghĩ lại bị giám khảo nhìn ra chỉ bằng một ánh mắt.

Nhưng cũng chỉ giới hạn ở "câu chuyện khá ấm áp" thôi đi, Khương Hựu nghĩ trong đầu, tiêu rồi.

Mình chắc đội sổ thiệt rồi.

Một khi có suy đoán bước đầu, tâm trạng sẽ càng thêm căng thẳng. Giám khảo tiếp tục bình luận về tác phẩm cuối cùng, hắn và mọi người đứng xếp hàng phía sau hậu trường, sau đó sẽ theo thứ tự đi lên sân khấu, đứng chung với người mẫu, chờ công bố kết quả cuối cùng.

Không ngoài dự đoán, hạng nhất của nhóm thiết kế trang phục là Ba Tang, đây chính là phúc báo của nhiều năm chăm chỉ cố gắng, cũng là bước đầu tiên cho phong cách dân tộc bước ra thế giới.

Đường đường là hán tử Tàng tộc cao lớn, bị ông chủ nhãn hàng chèn ép không khóc, lúc bị loại bỏ cũng không khóc, nhưng lúc cầm được chiếc cúp hạng nhất thì lại nước mắt lưng tròng, vừa thút thít vừa phát biểu cảm nghĩ, "Cám ơn vợ của anh, em là chỗ dựa của anh, là người anh yêu nhất trần đời. Cám ơn tổ quốc của tôi, cám ơn người đã tạo ra mảnh đất xinh đẹp này. Đồng thời tôi cũng phải cám ơn người anh em Khương Hựu, nếu như không có cậu ấy, có thể tôi đã làm ra rất nhiều chuyện quá đà, mất đi tư cách đứng ở đây, chiếc cúp này cũng là một phần công lao của cậu!"

Khương Hựu nói cám ơn, thật lòng vui vẻ cho Ba Tang.

Nhóm thiết kế trang phục lui xuống, nhường sân khấu cho nhóm thiết kế trang sức.

Dù sao cũng kết thúc, Khương Hựu bắt đầu tính ngày mai mấy giờ dậy. Mấy lần trước mua khá nhiều đồ, phải tới sân bay để gửi bưu điện về. Làm xong thì có thể mua một ly cà phê, nghe thợ make up nói uống cà phê đen có thể bị sưng mặt...

MC: "Bây giờ tôi xin tuyên bố ---"

... Lâu vậy rồi không gặp Bùi Minh Tiêu, Khương Hựu cũng không muốn để Bùi Minh Tiêu thấy mặt mình bị sưng, hắn muốn trở về thật xinh đẹp...

MC: "Hạng nhất của nhóm thiết kế trang sức là ---"

... Cơ mà mùi cà phê đối với Bùi Minh Tiêu có cám dỗ khá lớn, theo hắn quan sát, Bùi Minh Tiêu rất thích uống cà phê...

MC: "Khương Hựu!"

... Vậy Bùi Minh Tiêu sẽ vì thế mà hôn mình chứ... Không đúng, khoan khoan, mình mới nghe thấy cái gì?!

Hạng nhất nhóm thiết kế trang sức... Khương Hựu?

Trên thế giới này sẽ không có người thứ hai tên là Khương Hựu chứ?!

Là, là mình?!

Khương Hựu sợ run người, không dám tin là mình nghe đúng. Cho đến khi người mẫu đứng bên cạnh vỗ lên vai hắn, bông giấy chúc mừng rơi lên tóc lên vai, hắn mới phản ứng kịp là mình nhận hạng nhất.

Mình không đội sổ!

Mình được hạng nhất!

MC nhìn Khương Hựu, "Nhà thiết kế Khương của chúng ta khá là kích động, chúng ta để cậu ấy bình tĩnh một chút ha, trước tiên mời giám khảo phát biểu, tại sao lại cho cậu ấy điểm cao nhất?"

Giám khảo cười nói, "Chúng tôi nói cậu ấy là người mới không phải nói cậu ấy làm không tốt, mà là vì người mới sẽ thường có thêm hai đặc tính, một là dũng cảm, hai là linh cảm. Rất vui là cả hai đặc tính này chúng tôi đều nhìn thấy ở Khương Hựu, đồng thời cũng nhìn thấy cả lòng nhiệt huyết và tấm lòng son. Khương Hựu, hy vọng cậu có thể tiếp tục mang theo nó, cũng hy vọng những nhà thiết kế khác đừng câu nệ thành tích, cứ biểu đạt những gì các bạn muốn, có thể sẽ thu hoạch được những điều không tưởng, được không?"

Quả thật tác phẩm vòng này rất là sách vở, mang đậm màu sắc muốn chiến thắng, giống như cứ làm theo khuôn mẫu vậy. Các nhà thiết kế bị chỉ ra vấn đề, xấu hổ nói, "Được ạ."

MC lấy micro về, "Các giám khảo nói quá đúng, xin hội trường cho một tràng vỗ tay! Nhà thiết kế Khương, cậu cảm thấy đỡ hơn chưa?"

"Tôi, tôi vẫn ổn." Khương Hựu hít mũi.

MC dở khóc dở cười, "Đây là cúp của cậu, cậu có gì muốn nói với khán giả không?"

Khương Hựu nhận lấy chiếc cúp nặng trịch, trong nháy mắt trăm ngàn cảm xúc lẫn lộn cùng xuất hiện. Giống như có rất nhiều lời muốn nói lại không biết phải dùng từ ngữ gì để diễn đạt.

Cuối cùng lau nước mắt ở khóe mắt, chỉ nghẹn ngào nói một câu, "Cám ơn muse() của tôi."

() Người ta thường có câu là "you"re my muse", thường là dùng để tán tỉnh, ý muốn nói đối phương là nguồn cảm hứng của mình.

...

Như Khương Hựu đoán, chương trình quả thật làm một bữa tiệc ăn mừng, chúc mừng đã quay xong, cũng chúc mừng mùa đầu tiên lấy được thành tích tốt.

Khách mời ngôi sao hầu hết đều được thông báo đến, tới nơi chỉ nói mấy câu chúc thuận lợi thì đi, cuối cùng không hiểu sao Khương Hựu lại trở thành nhân vật được đón chào nhất.

Từ vai phụ vinh quang thành vai chính, Khương Hựu nhất thời không làm quen ngay được, bị rót cho không ít rượu.

Rượu quá ba tuần, có người đã gục, có người bắt đầu đùa giỡn, xung quanh Khương Hựu mới được yên tĩnh một lúc. Hắn sợ sáng mai không dậy nổi, kéo người phục vụ gọi hai ly mật ong, một ly cho mình, một ly cho Ba Tang.

Ba Tang trước đó không lâu đã bị nhân sự của Undo gọi đi, đoán chừng là bàn về vấn đề hợp đồng. Khương Hựu đứng trong góc của hội trường, vừa uống nước mật ong vừa chờ Ba Tang.

May mắn không chờ lâu lắm thì Ba Tang đi tới, "Chờ tôi?"

Khương Hựu "Ừ" một tiếng, "Nước mật ong, giải rượu."

Ba Tang uống một hơi cạn ly, "Sao tôi không thấy Tôn Dục? Còn đang định thừa dịp uống say đánh hắn mấy cái."

Khương Hựu nói, "Từ lúc vào đây là tôi đã không thấy rồi, chắc không tới."

"Nếu tôi là hắn tôi cũng không có mặt mũi tới, cậu hạng nhất hắn hạng chót cách quá xa, chắc chắn hắn rất hối hận hồi đầu không ôm chân cậu."

"Hối hận hay không cũng không quan trọng." Khương Hựu nhún vai, "Hắn đánh giá tôi thế nào cũng không phải là vấn đề."

"Được, vậy không nhắc tới hắn nữa... Ái chà, sao tôi lại kéo cậu ở đây tám chứ, nhân sự của Undo đang ở trong phòng nghỉ chờ cậu bàn hợp đồng đó, cậu đi nhanh đi, tôi nói xong rồi."

Khương Hựu uống xong hớp cuối cùng, đưa ly cho Ba Tang, "Ừ."

Quán rượu không phải nơi để bàn chuyện hợp đồng, nhưng nhân sự của Undo bay từ Pháp đến, thời gian khá gấp gáp, muốn vào hôm nay tìm hiểu ý nguyện cá nhân của nhà thiết kế trước.

Nhân sự là một nữ sĩ trung niên, không biết cô uống bao nhiêu rượu, trông khá tỉnh táo, thấy Khương Hựu đi vào thì ân cần hỏi, "Khương, cậu có say không?"

Khương Hựu: "Tôi không có say, cám ơn chị quan tâm."

Đối phương nói: "Trước tết âm lịch tôi đã từng nghe James nhắc tới cậu. Ánh mắt của anh ta không tệ, cậu rất xuất sắc."

Khương Hựu lại nói tiếng cám ơn.

"Bây giờ trễ lắm rồi, tôi không làm trễ nãi thời gian của cậu, sau này có vấn đề gì thì có thể email cho tôi trao đổi. Mời cậu tới, là muốn hỏi cậu có yêu cầu gì về tiền lương và nghỉ phép không."

Khương Hựu lại nói, "Không có."

"Không có? Vậy bây giờ cậu xem hợp đồng của Undo, nếu như có chỗ nào không hài lòng, chúng ta có thể thương lượng trao đổi."

Cô đặt một phần hợp đồng copy đưa cho Khương Hựu.

Một giây sau bị Khương Hựu đẩy lại, "Không cần xem, tôi... không có ý ký hợp đồng với quý công ty."

Lúc đầu khi chương trình chiêu mộ thí sinh, con mồi lớn nhất chính là được ký với Undo, gian đoạn cuối mọi người đều là tranh bể đầu để lấy hợp đồng này.

Cô nhân sự cũng sửng sốt, "Khương, cậu thật sự không có say?"

Khương Hựu không vì chuyện bị nghi ngờ lần hai mà tức giận, tỉnh táo nói, "Đúng vậy, tôi tự nguyện bỏ qua cơ hội ký hợp đồng với Undo. Ngoại trừ tôi còn rất nhiều nhà thiết kế ưu tú, chị có thể xem xét."

"Trời ơi, thật không thể tin được." Cô nhỏ giọng kêu lên, "Undo chúng tôi từ nhân viên tới quản lý hay tiền lương đều rất ổn, chỉ cần cậu ký hợp đồng, cho dù tiếp theo không nhận hạng mục, vẫn có thể nhận được trăm ngàn euro hằng năm, cậu thật sự không suy nghĩ một chút sao?"

Khương Hựu không lên tiếng, lắc đầu một cái, vô cùng chắc chắn.

"... Ok." Nói đến đây, cô biết có nói gì thêm cũng phí công, thở dài, "Nói thật, tôi rất muốn ký với cậu. Tôi có thể hỏi lý do không?"

"Không có lý do gì cả."

- -- Mùi rượu ngọt hòa lẫn trong không khí, đèn sợi đốt còn nóng gắt hơn cả ánh mặt trời, Khương Hựu rũ mắt, nhẹ giọng nói, "Con đường bùn sình, dù sao cũng phải có người mở đường đi trước."

Truyện Chữ Hay