Chỉ cần là một người đàn ông trưởng thành có chỉ số IQ bình thường, chắc chắn đoán ra ý của bố trí này, hai mắt Khương Hựu tối sầm, suýt nữa bất tỉnh nhân sự.
Chờ nhớ lại mấy câu thành ngữ mà Tra Tra Tiêu nói, xuất phát từ lời "chúc phúc" của Đào Đào, hắn lập tức chạy tới tủ đầu giường, vơ hết đồng dụng cụ nhét vào trong ngăn tủ.
Sau đó lại cầm khăn trải giường dùng sức vẫy vẫy, cánh hoa hồng bị rơi xuống đất, cả căn phòng tràn ngập mùi hoa hồng.
Mấy thứ đồ kì lạ đã xử lý xong, Khương Hựu mới lên tiếng giải thích, "Em chỉ nói với chị Tri là yêu cầu phòng sạch sẽ, không phải... kiểu phòng này!"
Bùi Minh Tiêu nhìn nam sinh đứng giữa đống hoa hồng, mặt còn đỏ hơn cánh hoa, không nhịn được nhướng mày trái, "Vậy cậu chột dạ làm gì?"
"... Em làm gì có! Xử lý mấy thứ đồ kia để không làm bẩn mắt ngài!"
Bùi Minh Tiêu hỏi, "Cho nên cố ý dặn Hứa Tri đặt phòng sạch sẽ, cũng là vì tôi?"
Khương Hựu hoàn toàn cứng họng.
"Người thì không ra cái gì, chỉ biết nghĩ là giỏi..."
Hắn vừa dụi dụi cái mũi ê ẩm, ngồi xuống giường.
Một giây sau, mông ngồi trúng cái nút gì đó, cái giường bắt đầu rung rung theo nhịp, tốc độ càng ngày càng tăng, âm thanh giống như cái máy hòa với tiếng nước chảy.
Bùi Minh Tiêu không kiềm được, bật cười thành tiếng.
Khương Hựu: "..."
Anh ta cười mình, Tra Tra Tiêu dám cười mình!!
Áaaa đồ tra nam này anh chết với tôi!!!
Rút cái điều khiển từ dưới mông lên, tắt đi tiếng nước nhạy cảm cũng rút hết dây điện, Khương Hựu đằng đằng sát khí đi ra ngoài, trông y như muốn đi bộ về Tân Thành ngay bây giờ.
Bùi Minh Tiêu thu hồi nụ cười, cũng không thể trơ mắt nhìn người ta đi nửa đường thì biến thành cây kem, chuẩn bị đi theo khuyên nhủ vài câu.
Xoay người thì thấy đối phương căm tức đứng ở cửa nói, "Ăn cơm, có đi không!"
...
Đại khái là để chứng minh mình trong sạch, trên bàn cơm, Khương Hựu cố tình lớn tiếng hỏi Hứa Tri về căn phòng gợi cảm.
Hứa Tri cũng bối rối hồi lâu, yếu ớt nói, "Lúc chị đặt phòng thì dặn "chọn một căn phòng phù hợp với phu phu ngọt ngào, nhất định phải sạch sẽ", chứ cũng không chỉ định gì. Có lẽ chị biểu đạt không chính xác, xin lỗi."
Nói cách khác cô cũng là vô tình, tất cả đều do bên khách sạn phục vụ quá nhân tính hóa, quá chu đáo.
Khương Hựu không có chỗ xả giận, cuối cùng không thể làm gì khác hơn là xả lên đồ ăn, cúi đầu bực bội múc hai chén cơm.
Ở nơi này chơi vui hơn núi Trường Bình nhiều, ăn uống xong, Khương Trạm Du muốn đi suối nước nóng, nếu không phải do Hứa Tri ngăn cản, có lẽ đã đồ tại chỗ nhảy xuống hồ.
Gần đây công việc bận rộn, thật ra thì Khương Hựu cũng muốn ngâm suối nước nóng thư giãn. Chỉ là...
Thừa dịp đi về phòng lấy khăn tắm và quần bơi, hắn nhỏ giọng hỏi người đàn ông bên cạnh, "Anh muốn đi ngâm suối nước nóng hả?"
Từ trong mấy từ này, Bùi Minh Tiêu nghe được sự kháng cự nồng nặc, liếc đối phương, "Cậu sợ bị nhìn?"
Ngâm suối nước nóng không phải hoàn toàn trần , dù gì cũng có mặc đồ che chỗ quan trọng. Nhưng nghĩ tới mình phải lộ da thịt còn ở cùng với Bùi Minh Tiêu cũng lộ da thịt, hắn cảm thấy... Không được tự nhiên.
"Gì chứ, em đương nhiên là không sợ! Nhưng tối nay rất lạnh, hay là thôi ---"
"Tôi không đi."
Bùi Minh Tiêu ngắt lời, "Tôi còn công việc chưa làm xong, các cậu chơi đi."
Vừa nói hắn vừa cầm laptop ra, ngồi xuống trước bàn.
Khương Hựu thở phào nhẹ nhõm, đi vào phòng vệ sinh thay quần bơi, khoác áo choàng tắm. Lúc ôm khăn tắm đi ra, hắn do dự nhìn vào trong phòng.
Người đàn ông kia đã đeo mắt kiếng, bắt đầu check mail.
Trong lòng Khương Hựu có chút không vui.
Thật ra thì Bùi Minh Tiêu đúng là còn công việc chưa xử lý xong, với lại dưới tầng B ở nhà có suối nước nóng, mỗi ngày đều được dì dọn dẹp, chất lượng nước và vệ sinh tốt hơn ở đây nhiều, muốn ngâm thì đi ngâm lúc nào cũng được, không cần phải đi cùng với một nhóm con nít.
Hắn tiếp tục check mail, thấy có hai cái mail tố cáo, đến từ hai vị cấp bậc giữa giữa của công ty, chỉ trích đối phương thiếu chuyên nghiệp, dùng thủ đoạn hèn hạ cướp khách của mình,v..v..
Hắn liền đuổi thẳng cả hai, thứ nhất, hắn không có thời gian lẫn tâm trạng đi giải quyết mâu thuẫn như trẻ con này; thứ hai, hai người này bây giờ có thể viết mail tố cáo đồng nghiệp, sau này có khi còn viết bài tố cáo hắn. Mặc dù mình ngay thẳng không có gì phải sợ, nhưng Silver phát triển quá nhanh, mọi cử động đều bị theo dõi quan sát, không cần phải tự gây khó dễ cho mình làm gì.
Sau khi giải quyết xong hòm mail, Bùi Minh Tiêu tháo kính mắt, xoa xoa sống mũi. Đứng dậy đi tới trước cửa sổ, trong suối nước nóng ở dưới lầu, Khương Hựu đang cùng Khương Trạm Du và Hứa Tri, hai người mỗi người cầm một dĩa cam, nói chuyện rất vui vẻ.
Đứa nhỏ nhà hắn thì không tham gia cuộc trò chuyện, ngồi nghịch ly nước ngọt trong tay, không biết đang suy nghĩ gì.
Bùi Minh Tiêu dừng mắt trên đỉnh đầu nam sinh, sau đó xoay người đi vào phòng tắm.
Dưới lầu, trong khu suối nước nóng.
"Dữu tử, em nghĩ gì vậy?" Hứa Tri gọi Khương Hựu, "Qua ăn trái cây nè."
Khương Hựu lắc đầu, không yên lòng nói, "Em không ăn, cám ơn chị."
"Em đừng giận, chị cũng không biết khách sạn này có thể làm kiểu phòng đó, sau này chị sẽ chú ý."
"Chị nghĩ gì thế." Khương Hựu dở khóc dở cười, "Chuyện này không liên quan đến chị, với lại vì em suy xét nên mới nói vậy, em trách chị làm gì."
"Vậy thì tốt." Nghe nam sinh nói không giận, Hứa Tri cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Vì để không làm bạn bè mất vui, Khương Hựu nói chuyện với hai người một hồi. Nội dung trò chuyện giữa con nhà giàu khá đơn giản, phần lớn là brand nào vừa ra sản phẩm mới, gặp ngôi sao trong tiệm thời trang cao cấp nhưng không trang điểm, khủng khiếp vô cùng... này nọ.
Càng nói chuyện Khương Hựu càng thấy chán, những suy nghĩ kì lạ trong lòng cứ nhảy ra:
Tra Tra Tiêu làm việc xong chưa?
Anh ta ở một mình trong phòng có chán không?
Anh ta đang làm gì?
Bỏ đi... Khương Hựu lấy khăn tiếp quấn lên người.
Là hắn dẫn Tra Tra Tiêu đến đây, đi du lịch ngắn ngày lần này là quà dành cho đối phương, hắn không có lý nào ném người ta ở trong phòng một mình, bản thân thì đi chơi với bạn bè.
... Đúng, chính là như vậy!
Nhìn Khương Hựu chống tay lên thành leo ra ngoài, tim của Hứa Tri thiếu chút nữa vọt tới cổ họng, "Dữu tử, em sao vậy, chẳng lẽ lại tụt huyết áp nữa?"
"Không có, chị đừng lo." Khương Hựu vừa mặc áo choàng tắm vừa kiếm cớ, "Em về phòng..."
"À, chị hiểu rồi, về chơi với chồng đúng hông." Hứa Tri nháy mắt, "Đi đi đi, tụi chị hiểu mà, đàn ông đã kết hôn thân bất do kỷ."
Khương Hựu: "..."
Khương Hựu: "Chị nói bậy gì thế, em chỉ muốn chăm sóc nỗi buồn của người mà em dẫn theo thôi."
Nói xong hắn không để ý tới Hứa Tri có trả lời không, bước nhanh vào khách sạn qua cửa sau.
Nhìn theo bóng lưng của Khương Hựu, Khương Trạm Du "Hứ" một tiếng, "Nói y như hai chị em mình không phải do ảnh dẫn theo vậy, có thiên vị quá không?"
Hứa Tri: "Hừm... Em nói đúng."
Khương Trạm Du: "Cưới hơn một năm rồi mà còn chán ghét như vậy, buồn nôn ghê!"
Hứa Tri: "Đúng vậy, buồn nôn!"
Đáng tiếc cái vị buồn nôn kia không nghe thấy.
Khương-thiên-vị-Hựu đã lên tới tầng sáu.
Cuối tuần của tuần lễ bình thường rất ít du khách, hành lang yên tĩnh, hắn chỉ nghe thấy tiếng chân mình giẫm lên thảm. Lúc gần đến phòng thì hắn chạy nhanh mấy bước, dùng sức mở cửa ra ---
Trong phòng khách, Bùi Minh Tiêu, hoặc nói chính xác là, Bùi Minh Tiêu không mặc áo, chỉ quấn mỗi khăn tắm đang đứng uống nước, bờ vai rộng, đường cong bắp thịt sau lưng rất rõ ràng.
"Anh ---"
Khương Hựu chợt lui về sau một bước, vô thức nuốt nước miếng, "Anh có tư chất không vậy, mau mặc quần áo vào, đừng giở trò lưu manh!"
Bùi Minh Tiêu lúc này mới phát hiện trong phòng có thêm đứa nhỏ, hơn nữa đứa nhỏ này so với hai vị giơ tay viết bản kiểm điểm kia còn tệ hơn, có thói quen ngậm máu phun người.
Hắn ung dung uống xong ly nước, để ly xuống, "Tôi chỉ đang hoạt động trong phòng của mình, giở trò lưu manh với ai?"
"Cái gì mà phòng của mình?!"
Thấy đối phương chuyển từ đưa lưng thành xoay mặt nhìn mình, lộ ra gương mặt của tư bản độc ác không nên xuất hiện, Khương Hựu lại lùi ra sau một bước, "Anh không thấy chỗ này có một người đang đứng hả?"
"Nếu như không phải chia phòng." Bùi Minh Tiêu nhướng mày, "Thì cậu đang đứng trong hộ khẩu của tôi."
Khương Hựu hoàn toàn cứng họng.
Má, mình không nên háo hức trở về chăm sóc Tra Tra Tiêu.
Mình rõ ràng đang làm trò cười cho người ta:)
...
Nhìn nam sinh lỗ tai đỏ ửng, Bùi Minh Tiêu muốn chọc thêm vài câu. Kết quả nghiêng đầu, thấy Hứa Tri và Khương Trạm Du vẫn còn tám đủ chuyện trên trời dưới đất ở bên dưới, hắn cất đi ý định ra ngoài, thay quần áo ngủ.
Trong suối nước nóng có chất kiềm, sau khi ngâm phải tắm lại, nếu không sẽ thấy không thải mái. Khương Hựu cố tình kỳ kèo trong phòng tắm, lúc đi ra Bùi Minh Tiêu đã leo lên giường, đang mượn ánh đèn bàn, dựa vào đầu giường đọc sách.
Khương Hựu đứng ở cuối giường quấn quít hồi lâu, khẽ cắn răng gọi, "Này."
"Hử?"
"Tối nay có ba điều quy ước." Khương Hựu giơ ba ngón lên, "Một, nằm cách em tối thiểu cm; hai, không được đụng bất kì chỗ nào trên người em; ba, em nhỏ người hơn anh, có thể cho anh nhiều chỗ hơn, nhưng anh không được quá đáng, nếu không đừng trách em không khách sáo."
Bùi Minh Tiêu nhún vai bày tỏ đồng ý.
Hắn đã ký rất nhiều hợp đồng, chưa từng thấy cái nào có điều khoản cụ thể đến mức "cm" như thế này.
Thấy Bùi Minh Tiêu đồng ý, Khương Hựu mới đi qua bên kia, ngồi xuống giường, sau đó nhanh chóng chui vào chăn, nằm nghiêng đưa lưng về phía Bùi Minh Tiêu, lấy điện thoại ra chơi.
Một đêm tối lạnh giá, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng lật sách của Bùi Minh Tiêu.
Khương Hựu lướt weibo, tai thì vẫn để ý động tĩnh bên cạnh. Ai ngờ âm thanh kia còn như thôi miên, nghe lâu mí mắt sẽ nặng dần.
Điện thoại không biết rơi khỏi tay từ lúc nào, hắn kéo chăn lên che cằm, chỉ để lộ gương mặt nhỏ nhắn, thở đều đều.
Không lâu sau, hắn cảm giác có thứ gì lướt qua người mình, sau khi phản ứng được mấy giây, hắn lập tức bắt lấy "cánh tay lưu manh", "Anh định làm gì?!"
Bùi Minh Tiêu thở dài, không biết làm sao nói, "Tắt đèn."
"À..." Khương Hựu rút móng về, ngại ngùng nói, "Ngủ ngon."
"Ngủ đi." Bùi Minh Tiêu nằm về chỗ cũ, cũng nhắm mắt lại.
Một đêm tĩnh lặng, khi mở mắt ra, chim sẻ đậu bên ngoài đã bắt đầu hót, trời xanh không mây, là một ngày thích hợp để đi trượt tuyết.
Khương Hựu duỗi người một cái, đang thoải mái phát ra tiếng thì đột nhiên nhớ ra, trong phòng còn người khác.
Hắn chậm rãi nhích qua trái, may mắn là tổng tài nào đó có đồng hồ sinh học rất chuẩn đã thức dậy.
Bất hạnh là, người ta vẫn chưa rời khỏi phòng, đang đứng trước gương chỉnh lại dây rút của áo hoodie.
Đây là lần đầu tiên Khương Hựu nhìn thấy Bùi Minh Tiêu mặc kiểu quần áo này, có chút không quen. Chép chép miệng, trong đầu nghĩ: Không hổ là nhân vật chính, ngay cả hoodie cũng không giấu được khí chất đầy mùi tiền.
Nhớ tới kết cục là con chốt thí của mình, Khương Hựu nhỏm người dậy, không giấu được sự châm chọc nói, "Anh, chẳng lẽ phải kéo hai sợi dây dài bằng nhau mới được hả?"
Bùi Minh Tiêu nhìn hắn qua gương, hỏi ngược lại, "Lúc thức dậy cậu phải kêu như mèo mới được à?"
... Ai giống mèo!
Battle ván đầu giữa Tra Tra Tiêu vs Trà Bưởi, Trà Bưởi thua.
Bên này không chỉ có hoàn cảnh tốt hơn núi Trường Bình, mà bữa sáng cũng chất lượng hơn, sau khi gọi món với phục vụ, ăn sáng xong, bốn người tập hợp ở cạnh thang máy tầng sáu, xuất phát tới bãi trượt tuyết rộng mênh mông.
Nếu là khu trượt tuyết tư nhân, thì người đến chơi không nhiều, không giống những chỗ khác cứ cuối tuần là đông đúc. Tuyết ở đây rất sạch, đường trượt rộng và dài, nhìn rất đã mắt.
Ba người trẻ tuổi thường đi chơi, đối với trượt tuyết thì không tinh thông, nhưng thuần thục thì chắc chắn không phải vấn đề lớn, Khương Trạm Du còn nghịch nghịch miếng trượt. Chỉ có Bùi Minh Tiêu, Khương Hựu chưa từng nghe người này đi trượt tuyết gì cả, không biết kỹ thuật như thế nào.
Mặc xong trang bị, tiểu bá vương vô cùng thân sĩ dắt Hứa Tri tới chỗ an toàn dạo chơi. Khương Hựu thì vẫn nhớ cảnh thất bại sáng nay của mình, cố tình ở lại chờ Bùi Minh Tiêu, cũng chờ Bùi Minh Tiêu đứng dậy chuẩn bị đi trượt, thì cong môi cười trượt qua.
Sau đó "Vèo" một tiếng lao lên đường đua, mang ý khiêu khích.
Bùi Minh Tiêu nhíu mày, nhưng không phải vì cáu --- Chỗ Khương Hựu trượt tới là nơi dốc nhất của sườn phải. Vốn là trượt gần rìa sẽ dễ đụng lưới bảo vệ, người này còn chọn chỗ dốc nhất, nguy hiểm nhất.
Không biết làm sao, một giây sau Bùi Minh Tiêu cũng trượt theo. Khương Hựu vẫn còn đang dương dương tự đắc với kỹ thuật của mình, ngay sau đó thì nhìn thấy bên phải --- Gần sát lưới bảo vệ, có một bóng người lao tới.
Lòng háo thắng trong nháy mắt vọt thẳng lên cao, hắn hạ thấp người, bắt đầu tăng tốc.
Bóng dáng kia phản ứng rất nhanh, cũng tăng tốc độ theo, nhưng không vượt qua Khương Hựu, giữ vững khoảng cách.
Trong mắt Khương Hựu, hành động này không khác gì làm nhục kiểu "nhìn đi, tôi muốn mạnh hơn cậu thì tôi có thể làm ngay nhưng tôi không làm". Hắn khẽ cắn răng, kéo cao khăn choàng che gió, tiếp tục tăng tốc.
Bóng dáng kia không tốn sức đuổi theo, bắt đầu vẫy hai tay, vừa nói chuyện vừa ra dấu.
Hai người cách hơi xa, hơn nữa còn thêm tiếng gió ồn ào, Khương Hựu không nghe thấy Bùi Minh Tiêu nói gì. Chỉ có thể thấy dấu tay chỉ xuống, phối hợp với khẩu hình, như là nói, "Mau dừng lại, cậu đừng cậy mạnh".
... Xí!
Khương Hựu tức giận chọt cây vào tuyết, lại tạo khoảng cách xa thêm mấy mét, chuẩn bị tìm động tác tay đánh người lại.
Mà trong nháy mắt hắn định xoay người, bất ngờ có du khách phía trước ngã xuống! Trông như ngã rất nặng, không thể bò dậy ngay!
Với tốc độ của Khương Hựu bây giờ, chưa đến năm giây sẽ ngã lên người kia, hơn nữa nhắc nhở cũng không có ích gì, bởi vì trong vòng năm giây không thể nào làm được động tác xoay người và đổi hướng---
Không có cách, Bùi Minh Tiêu chỉ đành tăng tốc trượt nhanh đến chỗ Khương Hựu, bắt lấy cánh tay hắn, định kéo hắn vòng qua du khách kia.
Đáng tiếc lượn tới còn vòng qua, hai tốc độ khác nhau sinh ra lực ảnh hưởng làm cả hai mất trọng tâm. Thậm chí Khương Hựu chưa kịp phản ứng thì đã ngã xuống rồi.
Giây kế tiếp, có cánh tay ôm lấy eo và đỡ đầu Khương Hựu, nhẹ nhàng lăn về phía trước, hắn lập tức cảm nhận cái lạnh thấu xương của tuyết, bị cái ôm vào lòng lăn đi.
Tiếng tuyết lốp xốp vang bên tai, có thể là được cái đệm chắn cho, Khương Hựu không cảm thấy đau.
Không biết lăn bao nhiêu vòng, cuối cùng cũng dừng lại.
Trong quá trình lăn, hai cơ thể áp sát vào nhau, không một kẽ hở. Bả vai chạm bả vai, bắp đùi chạm bắp đùi.
Vì thế khi Khương Hựu nghe Bùi Minh Tiêu mắng với giọng nói tức giận, là lúc hắn đang ôm chặt đối phương, đầu chôn vào cổ người ta.
"Lớn từng này rồi có phân biệt được cái gì là nguy hiểm không?"
Khương Hựu im lặng, hai tay để trên ngực Bùi Minh Tiêu, tạo khoảng cách cho cả hai, cong người.
"Nói đi." Khi giận giọng của Bùi Minh Tiêu cực thấp, "Sao?"
Khương Hựu vẫn cúi thấp đầu, không lên tiếng.
Bùi Minh Tiêu hít sâu một cái, nhưng tiếc là vẫn không kiềm được cơn tức giận. Hắn là người luôn biết kiềm chế, rất ít khi nào thật sự nổi giận, một tay bắt đối phương ngẩng đầu, một tay tháo kính bảo hộ của đối phương xuống.
Vào giây phút bốn mắt nhìn nhau ---
Đôi mắt của nam sinh tràn đầy kinh hoảng và tránh né, đuôi mắt đỏ ửng, hốc mắt óng ánh nước.
Bùi Minh Tiêu: "..."
... Sợ đến vậy thật à?
Hắn biết dưới tình huống này không thể nổi giận, dọa sợ người ta không có kết quả tốt gì. Nhưng vì để nam sinh biết lúc trượt tuyết không lo nhìn đường rất nguy hiểm, hắn không tính nói lời an ủi. Bản thân đứng lên trước, cúi người, giơ tay về phía nam sinh.
"Không cần, không cần, em, tự em đứng lên được, không cần..."
Khương Hựu không nắm tay Bùi Minh Tiêu, duy trừ tư thế khom người chầm chậm bò dậy.
Sau đó đạp lên một bên miếng trượt, dùng sức kéo kéo áo trượt tuyết, che đi cái chỗ tự nhiên có phản ứng bất thường kia.