Tôi Làm Trà Xanh Cho Anh Xem!

chương 34: trượt tuyết

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khương Trạm Du vốn đang trông cậy anh rể sẽ không tị nạnh chuyện cũ mà bỏ qua cho mình, dù sao đây cũng là người kế nhiệm của tập đoàn Bùi thị, đường đường là Bùi Minh Tiêu chủ tịch Silver International, sẽ để ý tới một câu nói bất chợt thốt lên từ miệng mình sao?

Chủ tịch Bùi dùng hành động chứng minh: Đúng vậy, hắn để ý.

Khương Trạm Du muốn bao nhiêu tuyệt vọng thì có bấy nhiêu tuyệt vọng.

Theo Khương Hựu ngồi xuống, xe lái đi, Khương Trạm Du im như thóc, định đẩy sự tồn tại của mình xuống thấp nhất có thể, bầu không khí trong xe im lặng đến đáng sợ.

Người là Khương Hựu dẫn theo, hắn không đành lòng nhìn Cá con co ro thành một cục, chuẩn bị tìm đề tài cứu một chút không khí.

"Cá con." Khương Hựu làm bộ thả lỏng hỏi, "Nhà em ở đâu?"

Khương Trạm Du nói một cái tên biệt thự.

"Ồ, cũng gần nhà sư phụ anh." Khương Hựu lại hỏi, "Hệ thống sưởi bên đó thế nào?"

Người bình thường khi nghe câu này, sẽ hỏi tiếp qua hai từ "sư phụ", Khương Hựu đã chuẩn bị xong mấy câu chuyện đáng yêu để kể cho Khương Trạm Du nghe.

Khương Trạm Du: "Cũng tạm."

Không nói gì tiếp, câu chuyện cũng kết thúc tại đây.

Khương Hựu: "..."

Bầu không khí lần nữa trở về im lặng, Khương Hựu đành phải vắt óc ra suy nghĩ đề tài. Hắn biết đối với Khương Trạm Du đã bị hù tới chết lặng mà nói, không ra tuyệt chiêu thì không được, cắn răng một cái, "Anh thấy phía trước hơi tắc đường, có muốn chơi một ván không?"

Khương Trạm Du cuối cùng cũng xoay đầu qua, "Có thể... ư?"

"Mau đi, anh update xong rồi."

Ba phút sau, vọng chơi game đã chiến thắng cơn sợ hãi, Khương Trạm Du lấy điện thoại ra, gặp anh hắn ở thung lũng Vương Giả.

Ở nhà, nếu Khương Hựu không bận, cơm nước xong sẽ thường làm ổ trên sô pha chơi hai ván, Bùi Minh Tiêu đã thấy mấy lần rồi. Vốn tưởng trò này là game nhỏ chơi một người, ai ngờ có thể chơi co-op nữa.

Ánh mắt nhìn sang màn hình của nam sinh, thấy nam sinh điều khiển một nhân vật nhỏ đi lại trong khu rừng, vừa đi vừa kêu, "Cá con tới đây, giúp anh đánh dã ở đối diện."

Nhân vật nhỏ của Khương Trạm Du chạy tới, lát sau trong điện thoại vang lên giọng nhắc nhở, "First blood."

Bùi Minh Tiêu không hiểu tiếng nhắc nhở này là gì, Khương Trạm Du hưng phấn hô lên, "Cám ơn anh đã nhường máu cho em, moa moa!"

Khương Hựu: "Không sao, đi ăn đồ buff ở đối diện, anh lấy đỏ, xanh của em."

Bùi Minh Tiêu nhíu hàng chân mày, động tác rất nhỏ đến khó nhìn thấy.

Sau đó, vì đối phương đánh dã bắt đầu bị sụp, Khương Hựu lập tức cất cánh bay, mang Khương Trạm Du Mid() đến kho tài nguyên của địch.

() Mid hay Mid Lane là thuật ngữ chỉ vị trí đi đường giữa. Đây là vị trí đi solo đường và cùng với AD, đây thường là một trong vị trí gây dame chủ lực của team.

Ở trước mặt dã cha hiền hậu, không có một Mid nào không cảm động, Khương Trạm Du thiếu chút nữa bật khóc:

"Anh, em yêu anh lắm!"

"Anh, để em gả cho anh đi!"

"Anh, nếu như em không tìm được ai, chắc chắn là vì bị anh chiếm trái tim rồi!"

"Anh, tối nay em muốn lấy thân báo đáp!"

Khương Hựu đang cùng support đánh tầm nhìn long vương làm mưa làm gió, không có rảnh đâu quan tâm Khương Trạm Du. Bình thường Khương Trạm Du vẫn luôn như vậy, vì muốn Khương Hựu dẫn mình bay mà cái gì cũng có thể đưa ra, mới đầu thì thấy kì, bây giờ nghe quen rồi, nghe tai trái lọt ra tai phải.

Bùi Minh Tiêu càng nhíu mày chặt hơn.

Đánh tầm nhìn xong, Khương Hựu nhạy cảm phát hiện, trừ đồng đội của mình ra ba đường còn lại đầu trống, trong lòng có một dự cảm bất thường, gọi, "Cá con."

Khương Trạm Du đang giao chiến với quân địch ở khu rừng đối diện, cảm giác có thể tay không giết đối phương, đang luống cuống bấm kỹ năng, qua loa "ừ" một tiếng.

"Bọn họ miss ba đường, coi chừng bị bắt." Khương Hựu tiếp tục nhắc nhở.

Dùng một loạt chiêu cũng không giết được đối phương, chỉ còn lại miếng máu, Khương Trạm Du không nhịn được bắt đầu đuổi theo Mid ở đối diện, càng đuổi càng xa.

Tất cả đều thu hết vào tầm mắt của Khương Hựu, Mid kia rõ ràng là đang ra sức, chỉ có gà mới bị lừa thôi.

Trên sàn đấu không có anh em, hắn tức giận muốn mắng người. Mới há miệng ---

Đột nhiên bị ai nhét cái bánh quy vào.

Bùi Minh Tiêu thong thả phủi phủi vụn bánh dính trên tay, "Cẩn thận bị hạ đường huyết."

...

Bởi vì miếng bánh quy này, một câu "thăm hỏi sức khỏe" dài thườn thượt đã chuẩn bị sẵn lại không thể phát ra miệng, Khương Trạm Du cũng như ý nguyện bị địch bắn chết.

Đối phương vì bên này bị giảm nhân số nên tăng tấn công, nhưng vì khoảng trước gặp hoàn cảnh xấu, muốn lật quá khó, cuối cùng vẫn không thể thoát khỏi kết cục bị Khương Hựu đạp dưới đất.

Thật ra thì khúc sau Khương Hựu chơi có chút không yên, vẫn luôn suy tư hai vấn đề --- Tra Tra Tiêu lấy bánh quy ở đâu với bánh quy của Tra Tra Tiêu sao ngon quá vậy.

Ăn ngon đến mức khi về đến nhà, ở đầu lưỡi vẫn còn vị bơ đọng lại.

Hai chủ nhân của căn nhà cùng về một lúc là chuyện rất hiếm gặp, dưới ánh mắt tò mò của bác Lý và đầu bếp, Khương Hựu ăn Phật nhảy tường đầy đủ dinh dưỡng vô cùng ngon miệng.

Mà lúc Khương Hựu đang ăn, Khương Trạm Du thì ngồi bên bàn ở nhà, cầm đũa khuấy khuấy chén, một mặt vì bị Mid team địch đánh bại mà buồn rầu, một mặt sợ dã cha tức giận không chịu chơi với mình nữa, một mặt lại cảm thấy... Bùi tổng trong truyền thuyết, hình như không giống lắm.

Trong truyền thuyết, Bùi Minh Tiêu rất lạnh lùng, tâm địa sắt đá.

Người như vậy sao có thể mạo hiểm gió tuyết đi đón anh mình chứ, còn đích thân đút bánh quy?

Quả nhiên, những lời trong truyền thuyết đều là vớ vẩn, vợ chồng son người ta thiệt là đáng ghét!

"Tiểu Du." Lúc này, cha của Khương Trạm Du, Khương Lập Quốc đột nhiên mở miệng, "Ba nghe Lão Chu nói, hôm nay con lên thuyết trình phương án?"

Lão Chu là tổng thanh tra của phòng vận doanh.

"... Dạ." Khương Trạm Du miễn cưỡng ngồi thẳng người, ngưng hành động khuấy chén.

Khương Lập Quốc: "Ai bảo con lên?"

"Anh con... Khương Hựu."

Khương Hựu? Đứa cháu ngoại không cha không mẹ của Khương lão gia đã sớm bị gả đi?

"Còn phương án là ai làm?" Khương Lập Quốc tiếp tục hỏi.

"Lúc đầu là anh con làm, sau đó con thấy ảnh bận không dẫn con đi chơi nên con giúp."

"Dẫn con đi chơi?" Khương Lập Quốc cảnh giác, "Chơi cái gì?"

"Vương Giả Vinh Diệu đó ba!"

Nói tới Vương Giả Vinh Diệu là Khương Trạm Du lập tức hăng hái, tả cấp bậc của Khương Hựu cao bao nhiêu, ý thức tốt bao nhiêu, làm việc giỏi bao nhiêu, từ đầu tới đuôi tả không sót một chữ.

Khương Lập Quốc làm gì biết Vương Giả thuốc trừ sâu() gì, lập tức bị Khương Trạm Du nói cho choáng váng đầu óc.

() Vinh Diệu đọc là rongyao, thuốc trừ sâu đọc là nongyao.

Nhưng choáng váng thì choáng váng, ông vẫn lấy được thông tin hữu hiệu từ lời của con trai mình --- Cho dù cố ý hay vô tình, Khương Hựu vẫn đã kéo Khương Trạm Du về con đường đúng đắn.

Phải biết rằng, vợ chồng ông rầu nhất chính là đứa con ham chơi này. Rõ ràng rất thông minh, lại biết cách làm người ta vui, nhưng chẳng đem nó ra sử dụng cho đúng nơi đúng chỗ, lãng phí sự yêu thương của Khương lão gia.

Nếu như con trai ông có thể làm nhiều hơn trước mặt Khương lão gia, yêu chim yêu cả lồng chim, nói không chừng con trai ông có thể lấy được chỗ tốt hơn, coi như là nửa chính thức.

Chờ đến khi ông về hưu, chức này sẽ là của con trai ông, nhất cử lưỡng tiện, tính toán hoàn mỹ!

Nhưng Khương Trạm Du dần dần lớn lên, cá tính cũng dần dần hiện rõ hơn, không còn theo như bàn tính nữa. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một Khương Hựu, tâm tư không nhịn được bắt đầu sống lại.

Chờ Khương Trạm Du ăn xong đi về phòng, Khương Lập Quốc gọi mẹ thằng bé tới, "Bà xã, mấy bữa nữa có thời gian em tới xem Tiểu Du làm việc thế nào."

"Em cũng đang có ý này." Mẹ Khương nói, "Mấy hôm trước Cá con về nhà rất trễ, nói là ở lại công ty làm thêm, em chuẩn bị lên công ty xem thử ai kéo nó tăng ca, bây giờ thì biết rồi, là Khương Hựu."

Một đứa thích chơi lại có thể ở lại tăng ca vì Khương Hựu! Khương Lập Quốc càng kinh ngạc hơn, điều này nói rõ Khương Trạm Du không chỉ thân thiết với Khương Hựu đơn giản vậy thôi.

"Nếu có thể nói chuyện, bảo cậu ta sau này làm hạng mục thì dẫn Tiểu Du theo nhiều chút, chỗ tốt không thể thiếu nó được."

"Được, em biết rồi." Mẹ Khương gật đầu, "Ngày mai em đi."

...

Con trai dĩ nhiên quan trọng hơn mua sắm, sáng hôm sau, mẹ Khương từ chối hết mấy cuộc hẹn của chị em, thay đồ tới Đông Huy.

Trước đó bà đã đến đây nên an ninh và tiếp tân đều biết bà, không tốn sức đi lên lầu .

Hôm nay tổ hai và tổ năm đã bắt đầu làm chuẩn bị cho trận PK, Khương Hựu giao cho Khương Trạm Du nhiệm vụ chọn người livestream, mình thì phụ trách liên lạc với tạp chí.

Khương Trạm Du vắt óc chọn ra mười mấy người, để chọn được bên có tố chất cao nhất, hiệu quả tốt nhất, Khương Hựu còn bảo hắn đi qua phòng truyền thông, chọn hai lần livestream gần nhất của họ để xem.

Khương Trạm Du chân trước vừa đi, bàn phía sau đã có người gõ lên:

"Xin chào, cháu có phải là Khương Hựu không?"

Khương Hựu ngẩng đầu lên, thấy trước mặt là một người phụ nữ xa lạ, ăn mặc chỉnh tề, trang điểm đơn giản, trong lòng đã mơ hồ đoán được, "Cháu là Khương Hựu."

"Tiểu Hựu xin chào, cô là mẹ của Khương Trạm Du, đột nhiên đến đây có dọa cháu không?"

"Dạ không." Khương Hựu lễ phép nói, "Cô ngồi đi, Cá con đang bên phòng truyền thông, để con đi gọi nó về."

Mẹ Khương vội vàng cản lại, "Không cần, không gì đâu, cô chỉ tiện ghé thăm thôi."

Dừng một chút, bà thử dò xét, "Tiểu Hựu, vừa lúc cô muốn tìm hiểu tình hình của Tiểu Du ở công ty, thằng nhỏ này về nhà chẳng chịu nói gì, cháu có rảnh nói cho cô nghe một chút không?"

Khương Hựu nhìn đồng hồ, lộ ra mấy phần bị làm khó, giống như có việc gấp phải làm, miễn cưỡng nói, "Dạ... được, chỗ này nói chuyện dễ quấy rầy người khác, chúng ta qua phòng bàn bạc đi cô."

Vào phòng, Khương Hựu nói những điểm chính dạo gần đây Khương Trạm Du đang làm gì, mẹ Khương vừa nghe vừa gật đầu.

Chờ nói xong toàn bộ, mẹ Khương mới nói ra câu quan trọng nhất, "Tiểu Hựu, Tiểu Du nhà cô tâm trạng thất thường, đi làm thường xuyên ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới. Nếu như cháu tiện thì kéo nó theo, cùng nhau tiến bộ."

Khương Hựu dĩ nhiên hiểu "cùng nhau tiến bộ" là "có cơ hội thì dẫn dắt cả hai", gật đầu một cái, ngại ngùng nói, "Dạ cô, bởi vì tổ cháu thiếu người, có hai đứa thôi, không nhờ Cá con thì cháu không làm xuể."

Thật ra thì so với Khương Lập Quốc nhìn vào tiền đồ và quyền lợi, mẹ Khương để ý tới mục đích Khương Hựu tiếp cận con trai mình hơn. Bà đích thân đến Đông Huy, ngoại trừ chấp nhận yêu cầu của ba thằng bé, cũng là vì muốn quan sát nhân phẩm của Khương Hựu.

Bây giờ nhìn lại, nam sinh trước mắt là người có trách nhiệm với công việc, cho nên mới kéo Khương Trạm Du theo, không có tâm tư gì khác.

Cám ơn xong, mẹ Khương hài lòng rời đi.

...

Hai ngày sau, tới ngày phát lương, Khương Hựu phát hiện tiền lương của mình hết sức khả quan, xấp xỉ gấp đôi với người khác.

Nói thật, chút tiền này không xem vào đâu, nhưng hắn biết rõ, đây là có người lấy lòng mình vì Khương Trạm Du.

Dù sao không cho hắn thì cũng vào túi lãnh đạo thối nát nào khác, Khương Hựu an tâm nhận tiền, cũng cảm thấy có thể dùng nó làm việc khác.

Ví dụ như... mua món quà thứ hai cho Tra Tra Tiêu.

Dùng tiền mình kiếm được đi mua quà, trong lòng sẽ thoải mái hơn nhiều.

Hắn suy nghĩ một chút, mở app xem gần đây có show ca nhạc hay kịch gì không, một Bùi tổng khô khan nhàm chán thì đi xem ca kịch chính là tuyệt phẩm.

Nhưng làm người ta thấy khó chịu là, vì sắp đến mùa xuân, suất diễn rất ít, cho dù là vé giá cao hay giá thấp đều ở trạng thái bán hết.

"Haiz..." Khương Hựu thở dài, gục xuống bàn xoa đầu, cảm giác mình sớm muộn gì cũng sẽ bị hói vì chuyện tặng quà.

"Anh than thở gì vậy, bên tạp chí gây khó dễ hả?"

Lúc này Khương Trạm Du đã xem livestream đến mắt nổ đom đóm, nhân tiện mua hai trăm món hàng qua livestream đã quay lại.

Khương Hựu lắc đầu, "Không có, thái độ bên tạp chí cũng ổn, giá tiền đưa ra hơi cao, anh đang mài cho xuống bớt."

"Vậy thì là chuyện gì?" Khương Trạm Du tò mò hỏi, "Sao anh rầu rĩ vậy?"

"Cũng không có gì... Đang thiếu người ta một món quà, nhưng không tặng mấy quà bình thường được, anh hơi rầu. Cá con, em có ý kiến gì không?"

"Trời, anh hỏi đúng người rồi đó." Khương Trạm Du đắc ý nói, "Em biết một chỗ trượt tuyết cho người giàu ok lắm, chỗ trượt làm siêu rộng, còn có suối nước nóng với vườn thú tư nhân nữa. Chủ yếu là vắng người, mùa đông nào em cũng tới đó chơi."

"Ding!" một tiếng, bóng đèn trong đầu Khương Hựu lập tức sáng lên.

Vừa rồi hắn chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ Cá con là đứa cuồng chơi game, ai ngờ lại có nhiều cách như vậy. Dẫn Tra Tra Tiêu đi trượt tuyết, có thể thừa dịp anh ta không chú ý đạp một cái, nhìn anh ta bị té sấp mặt --- Há chẳng phải là sẽ vui lắm sao!

Khương Hựu hỏi thông tin của chỗ trượt tuyết, mặc dù không xa như núi Trường Bình, nhưng nếu muốn đến đó chơi thời gian rộng rãi, thì cách tốt nhất là thứ bảy lên đường, chủ nhật về.

Cần tới hai ngày, Khương Hựu không có cách nào tự quyết định, phải xin ý kiến của Bùi tổng. Vì thế hắn gửi thời gian biểu cho Bùi Minh Tiêu, chờ đối phương đồng ý thì đặt vé.

Bận rộn cả ngày, khi Bùi Minh Tiêu thấy tin nhắn thì cũng đã là giờ tan ca.

Vừa đi tới bãi đậu xe vừa suy nghĩ, tại sao nam sinh muốn dẫn mình đi trượt tuyết, chẳng lẽ muốn biểu diễn tiết mục "Té lộn cù mèo"?

Hắn cầm áo khoác tay trái, tay phải gõ chữ.

Chữ còn chưa gõ xong thì nghe thấy Quách Chiêu cắt ngang, "Bùi tổng, người đàn ông kia đang chờ sếp."

Theo hướng của Quách Chiêu nhìn sang, có một thanh niên mặc áo lông trắng đang đứng ở cửa chính, trông rất lịch sự. Bùi Minh Tiêu có một chút ấn tượng, chính là mấy hôm trước đi chơi bowling với Trịnh Vũ và Khương Trì, một người "bạn" mà Trịnh Vũ tình cờ gặp được.

Vị "bạn" này Bùi Minh Tiêu chẳng nhớ rõ tên, cũng thấy không cần thiết phải nhớ, nhàn nhạt phân phó, "Đi cửa sau."

Sau đó cúi đầu gõ chữ, bấm gửi: Được

Truyện Chữ Hay