Nụ hôn đầu của tôi… vừa bị đánh cắp…
Tôi vẫn còn cảm nhận được làn môi của Riko.
Đó là một cảm giác mềm mại hơi chua nhưng cũng thật ngọt ngào mà tôi lần đầu được trải nghiệm.
Và tôi không thể… chịu nổi nữa…
Tôi ngã ngửa ra sau lên tấm futon.
“Minato-kun…!?”
Riko nhìn tôi từ ngay phía trên, và tôi vội vã lấy tay che mặt mình lại.
Tôi thậm chí sợ phải tưởng tượng ra biểu cảm hiện tại trên gương mặt mình.
Tôi cá là bây giờ chân tay tôi đang bủn rủn đến thảm hại.
Tôi đã nói rằng chúng tôi nên yêu nhau trước đã, nhưng nụ hôn vừa rồi thật sự khiến tôi cảm thấy rất hạnh phúc.
…Bình tĩnh lại nào tôi ơi.
Mày phải tiếp tục giữ khoảng cách thích hợp cho đến khi mày khiến cô ấy thích mày.
Không được khuất phục trước sự cám dỗ ngọt ngào của Riko…!
Thứ duy nhất đến nếu điều đó xảy ra không phải là cuộc sống tình cảm hạnh phúc, mà chỉ là khoái lạc đơn thuần mà thôi.
“Này, đi ngủ thôi nào! Đến giờ ngủ rồi đó!”
“Ư-ừm. Ơm, bây giờ cũng khá trễ rồi nhỉ? Oh, nhưng mà…”
Riko từ từ đứng dậy, bước về phía cửa sổ và hé mở tấm rèm.
“Ah. Không đời nào…Trời hết mưa rồi…”
“Ừm…”
Tôi nhanh chóng đứng dậy và chạy đến chỗ Riko.
“Đúng thật.”
Trăng lưỡi liềm tỏa sáng trên nền trời u tối, và một cơn gió mạnh đang cuốn những đám mây đi. Có vẻ như sẽ không còn giở trời nữa.
“Vậy là không cần phải ngủ chung nữa nhỉ…”
“Ừm.”
Chúng tôi quay lại nhìn cặp futon được trải cạnh nhau.
Tôi gần như sắp thốt lên, “Em có muốn tiếp tục ngủ như thế này không?” nhưng đã kiềm lại và nuốt nước bọt.
Không an toàn chút nào khi hôm nay tôi và Riko ngủ cạnh nhau.
“Anh sẽ đem futon về cất trong phòng.”
“…Tạm thời em sẽ gác chuyện ngủ chung lại vậy.”
Sau khi nói như thế với giọng điệu khá thất vọng, Riko bắt đầu cười khúc khích.
“Thật buồn cười trước việc em từng mong những đêm sấm chớp sẽ không bao giờ đến, nhưng giờ thì lại cực kỳ mong chờ.”
“…”
Ah…!
Tôi sẽ làm mọi thứ có thể để khiến Riko thích tôi, rồi tôi có thể tự tin ôm cô ấy một cách chân thành nhất.
Tôi hạ quyết tâm như thế, nắm tay thật chặt, kìm lại ham muốn với lấy Riko.
<><><>
—Đêm đó, tôi không thể nào ngủ ngon nổi bởi cứ mãi nghĩ về việc làm thế nào để Riko thích tôi. Nhưng tôi chưa bao giờ là fan của thể loại Romcom, và dù tôi có nghĩ cỡ nào thì cũng không nảy ra nổi một ý tưởng. Ngay lúc tôi đi đến kết luận đó thì căn phòng đã bắt đầu được ánh mặt trời chiếu rọi rồi.
…Tôi nghĩ là mình nên tham khảo ý kiến từ ai đó rành về mấy chuyện này.
Sawa… không đáng tin cậy cho lắm.
Nhưng tôi không nghĩ ra được cái tên sáng giá nào nữa cả.
Tôi vừa đi bộ đến trường vừa rên rỉ, và trên đường tôi nhận ra có điều gì đó không đúng.
Tôi cảm nhận được rất nhiều ánh mắt. Mọi người đang nhìn tôi và thì thầm với nhau điều gì đó.
…Gì vậy?
Chuyện này chưa xảy ra bao giờ.
Tôi cảm thấy khá bối rối, nhưng vẫn đi thẳng vào lớp học.
“…Cái vẹo gì thế này?”
Một tờ báo trường được dán lên bảng đen.
Trên bảng, xuất hiện một dòng chữ được viết bằng phấn hồng.
---Cô gái xinh đẹp nhất trường, Công chúa Hanae Riko, đã chọn cho mình một người bạn trai.
Đó có phải là cái người tầm thường nhất trường?---
Bức ảnh hiện trong tờ báo chụp cảnh tôi và Riko cùng nhau xách một chiếc túi.
“…”
Khi tôi nhìn quanh lớp trong sự ngạc nhiên, tôi bắt gặp ánh mắt của mấy người bạn trong lớp cũng đang cầm những tờ báo trường trên tay.
“Shinyama…! Mày… Chuyện này là sao vậy…?”
Sawa, cầm trên tay tờ báo trường, chạy nhanh lại chỗ tôi. Cả lớp học bỗng im lặng chờ câu trả lời của tôi với những khuôn mặt tò mò.
“Ờ…”
Tôi chưa từng ngờ đến tình huống này, cho nên tôi không thể nghĩ ra gì cả.
Chuyện này không ổn chút nào.
Mà dù sao thì tôi cũng phải tìm cách gì đó để giấu chuyện này…
Nhưng tôi có thể nói gì sau khi họ đã chụp hình như thế chứ?
Tôi không nghĩ lý do bọn tôi là bạn thuở nhỏ sẽ hiệu quả.
Ngay lúc đó.
Vào lúc không nên nhất, tôi thấy Riko, người đến trường muộn hơn, ngay trước cửa lớp học.