Trans: Zahyru
Edit: Shiraishi Yuuki
_______________________________________
Riko thích tôi…!?
“Tao đã cảm nhận được gì đó từ cái đợt đi thực tế rồi, cho nên tao đã quan sát thái độ của cô ấy, và nó rất rõ ràng luôn. Công chúa Riko nhìn mày tận mấy lần. Và với khuôn mặt của một cô gái đang yêu! Để tao nói mày nghe, thật sự là đau lắm đó! Tao đã rất phấn khích khi tưởng cô ấy nhìn tao bởi vì thích tao đấy, nhưng người cô ấy nhìn chẳng phải tao, mà là người ngồi cạnh tao, Shinyama… Sự thật lúc nào cũng tàn nhẫn, phải không…khịt…”
“Dừng cái trò khóc lóc tởm lợm đó lại đi.”
“Im đi. Giờ thì mày thành người nổi tiếng rồi đó…”
“Nói này, dù có nghĩ thế nào thì đây cũng chắc chắn là do mày hiểu lầm thôi. Bởi vì cô ấy đã-“
Tôi định nói tiếp, nhưng đã nhanh chóng ngậm miệng lại.
Ý tôi là, tôi đúng thật là một thằng ngốc.
Ai lại buộc miệng nói ra rằng Riko đã thích người khác cơ chứ? [note59280]
“Không có gì.”
“Thấy chưa? Mày không thể phủ nhận trực giác của tao, đúng không?”
“…Này, Sawa. Mày đã kể cho ai khác nghe chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Vẫn chưa hở. Vậy thì cứ im cái miệng lại đi.”
“Hả? Tại sao chứ? Mày là ngôi sao hy vọng của mấy đứa tầm thường tụi tao. Hãy lan truyền tin này một cách bí mật để cổ vũ mọi người nào.”
Không có ý xúc phạm đâu nhưng đó là ý tưởng tệ nhất tôi từng nghe.
“Nếu mày mà làm thế thì Hanae-san sẽ gặp chuyện đấy…!”
“Tại sao? Cũng chẳng phải tao đang cố lan truyền tin gì xấu. Nếu tin đồn tự lan truyền trước thì Riko sẽ dễ dàng bày tỏ cảm xúc của bản thân hơn.”
Không đời nào.
Nó sẽ phản tác dụng và khiến cho mọi chuyện trở nên khó xử hơn. Dù không đến lượt tôi lên tiếng, nhưng nếu Sawa làm mấy chuyện thiếu tế nhị này thì cậu ta sẽ càng khó gần gũi với con gái hơn, ngược với mong muốn của cậu ta.
“Này, Shinyama. Khi nào mày bắt đầu hẹn hò với Công chúa Riko, nhớ giới thiệu cho tao vài cô bạn dễ thương của cô ấy.”
Tôi nhướng mày nhìn Sawa, người đang chấp hai tay lại thành dáng cầu xin.
“Vậy trước giờ mày chỉ được có thế thôi hả?”
“Hể, bị mày phát hiện rồi.”
“Để tao nói cho mày nghe, ngay cả khi mày lan truyền cái tin đồn kỳ lạ này, không đời nào Hanae-san với tao sẽ hẹn hò đâu.”
“Sao mà mày có thể chắc chắn thế?”
“Tại…”
Tôi không thể nói rằng Riko đã có người trong lòng rồi.
Tôi đang gặp rắc rối không tài nào tiết lộ bí mật của cô ấy được.
Nếu tôi không ngăn chặn Sawa lại thì cậu ta sẽ bắt đầu lan truyền tin đồn mất. Nếu chuyện đó xảy ra thì Riko sẽ gặp rất nhiều rắc rối, và tôi phải ngăn chặn điều đó bằng mọi giá.
…Nhưng phải làm sao thì tôi mới thuyết phục được cậu ta rằng bọn tôi sẽ không thể hẹn hò?
Tôi dành vài giây để suy nghĩ, và cuối cùng nghĩ ra được một kế hoạch tỉ mỉ.
…Đó là điều không thể xảy ra, nhưng tôi không thể nghĩ ra gì khác cả…
Tôi mong là lần này có thể khiến Sawa ngậm miệng lại…
Okay-
Tôi đã quyết rồi, và tôi đặt tay phải của mình lên vai Sawa.
“Sawa, nghe cho kĩ này. Hanae-san và tao sẽ không bao giờ hẹn hò. Đây là lần đầu tiên tao tâm sự với mày, nhưng…tao đã thích người khác rồi.”
“…Eh? Ehhhhhh!?”
“Ngay cả khi Hanae-san thích tao thì tao cũng không thể hẹn hò với cô ấy như mày nói được. Cho nên làm ơn đừng lan truyền bất cứ cái tin đồn nào về việc cô ấy thích tao cả. Tao không thể đáp lại cảm xúc của cô ấy, và sẽ thật tệ nếu ai cũng biết cảm xúc của cô ấy, đúng không?”
“Cái đó… đúng thật.”
Ngay cả Sawa, một đứa đần độn trong mấy chuyện liên quan đến tình cảm, dường như cũng đã hiểu sau khi tôi giải thích kỹ càng.
“Nhưng mày có nghiêm túc không đấy? Từ chối Hanae-san, uổng lắm đấy…”
Cô ấy sẽ không bao giờ tỏ tình với tôi, cho nên tôi cũng sẽ không cần phải từ chối cô ấy hay gì cả.
“Thật lòng yêu một cô gái xinh đẹp với ngưỡng mộ cô ấy là hai thứ khác nhau đấy. Khi nào mày phải lòng ai đó thì mày sẽ hiểu thôi.”
“…Vậy, nó là như thế à?”
“Đúng, đúng. Vậy nên, không lan truyền tin đồn gì hết. Okay?”
“…Chà, tao không muốn làm tổn thương Công chúa Riko. Nhưng người con gái mà mày thích…Và còn nữa, mày nghiêm túc với tình yêu đó đến mức không thể lung lay ngay cả khi có một cô gái xinh đẹp thích mày à…”
“Haha…”
Tôi mừng khi Sawa là một đứa thẳng tính như thế. Dù sao thì, việc này đã được giải quyết.
Tôi thở dài một hơi nhẹ nhõm và nghiêng đầu, có cảm giác như bản thân đã quên mất thứ gì đó.
Oh…?
Hình như tôi đang gặp phải rắc rối lớn hơn…?
Và đúng vậy, tôi thật sự đang gặp rắc rối!!
Đã quá giờ chiều rồi!!
Tôi phải chuẩn bị bản thân cho tối nay, tôi đã hoàn toàn quên khuấy đi trong lúc trò chuyện với Sawa.
Khi tôi vội vã nhìn ra ngoài cửa sổ, mây đen đã kéo tới lấp đầy khoảng trời. Gió cũng đã có phần thay đổi, làm lắc lư những tán cây trong sân trường.
Có vẻ như thời tiết sẽ giống với dự đoán…
Tôi nheo mắt nhìn những đám mây đen với một mớ cảm xúc hỗn loạn.
<><><>
Ngay cả khi tôi chưa kịp chuẩn bị xong, thời gian vẫn trôi qua một cách tàn nhẫn-
“Hôm nay mình không đi làm…!”
Tôi đập trán mình vào thành thang máy trong khi đang trở về căn hộ.
Không phải là tôi không thích…!
Chỉ là tôi cảm giác như bị nghiền nát bởi một mớ hỗn độn cảm xúc lo lắng, hồi hộp, và một chút mong đợi mà đáng ra tôi không nên có.
Không tốt chút nào.
Tim tôi như sắp nhảy ra ngoài…
Bây giờ, tôi sẽ không nghĩ gì cả.
Tôi phải tự nhắc nhở bản thân như thế.
Không nghĩ gì, không nghĩ gì…!
Trong khi vẫn đang niệm chú một cách điên cuồng, tôi gọi vào intercom. (Mấy cái gọi để nói chuyện với trong nhà, không biết dịch sao hết)
“Vâng, vâng! Mừng về nhà!”
A.
Giọng của Riko vang ra từ chiếc intercom cũng khác với mọi khi.
Không ổn chút nào…
Tôi càng lo lắng hơn khi nghĩ rằng Riko sẽ nhận ra…
Tôi không biết liệu tôi có sống sót đến ngày mai hay không…
Tôi lại bắt đầu lo lắng liệu tôi có chết vì bắt tim hoạt động đến quá tải không.
Đó là lý do tại sao tim tôi đang đập rất nhanh.
Bây giờ chỉ mới hơn 9:30 tối…
Đêm vẫn còn dài lắm-
“Oh, Minato-kun, anh có thể đi tắm trước đó…”
“À đúng rồi. Sáng nay chúng ta quên chơi bao-búa-kéo.”
“À, đúng thật.”
Từ khi bắt đầu sống chung, bọn tôi gặp rất nhiều rắc rối về việc cứ nhường nhau đi tắm. Kể từ đó, bọn tôi đã đưa ra luật là mỗi sáng, trước khi ăn sáng thì bọn tôi sẽ chơi bao-búa-kéo để quyết định thứ tự đi tắm cho ngày hôm đó. Nhưng hôm nay, do có sự cố nên tôi quên khuấy đi mất.
“Okay, chơi thôi! Kéo, búa, bao…Thắng rồi!”
“A, Riko thắng rồi. Em có muốn tắm sau khi ăn tối không?”
“…Vâng.”
Riko liếc nhìn vào chiếc bàn trong phòng khách. Đó là khi tôi để ý thấy một chiếc hộp lạ trên bàn. Đó là một chiếc hộp có kích thước lớn hơn một cuốn vở với hoa văn cỏ lá được in trên đó. Trông giống mấy thứ mà con gái sẽ thích.
Chắc là của Riko, nhưng có gì ở trong đó?
“Riko, chiếc hộp đó là…”
“Ah…à, à, à, à, à không có gì quan trọng đâu! Đó chỉ là thứ mà đó giờ em tò mò thôi! Em vừa mới mua lúc nãy vì hiếu kỳ. Em chưa từng nghĩ tới chuyện gì khác…! Chỉ là trùng hợp thôi!”
“Anh hiểu rồi. Trong đó có gì thế?”
“…Đồ tẩy tế bào chết.”
Sau khi nói như thể bằng một giọng lí nhí, Riko quay khuôn mặt đỏ bừng của mình đi hướng khác.
Tẩy tế bào chết là gì cơ chứ…? [note59281]
Đó là thứ gì đó mà khi nói tới sẽ thấy xấu hổ à…?
Đó không phải là chủ đề mà một đứa con trai nên nói, khi mà rõ ràng Riko đang rất xấu hổ. Cuối cùng, tôi đã có cơ hội tìm kiếm thử trên điện thoại, và phát hiện ra rằng đó là một loại xà phòng gồm muối và đường, được sử dụng để loại bỏ tế bào da chết.
Nhưng sao cô ấy lại trông xấu hổ đến thế…?
Ý tôi là, nó chỉ là xà phòng thôi mà, phải không?
Tôi nghiêng đầu, càng ngày càng cảm thấy bối rối.
__________________________
Edit: Tôi chịu thằng main rồi