Đó là một buổi sáng rét lạnh, các bản tin thời sự mới và thông báo về trào lưu mới ở Twitter trên điện thoại chứa đầy các tựa đề như “Mùa lạnh nhất trong năm bắt đầu tới rồi”. Vào giờ nghỉ trưa, tôi đang xem một bản tin nói về mọi người đều muốn đi ăn lẩu hay là muốn vào bồn tắm nước nóng, sau bữa trưa, trời bắt đầu mưa kèm theo mưa đá.
Mặc dù lớp học đã ấm lên nhưng khí lạnh vẫn bay vào từ phía hành lang và cửa sổ. Tôi thật sự muốn ăn nồi lẩu và tắm bồn để làm nóng mình lên.
Tuy nhiên, cha mẹ tôi luôn phải đi công tác, nên mặc cho trời có lạnh đến đâu nó vẫn bất khả thi để có mòn nồi lẩu tự làm tại nhà. Tôi nhớ là có một cái nồi đất nung trong số các vận dụng nấu ăn của mẹ tôi bỏ lại nhưng tôi lại không biết nấu ăn. Ngoài ra, tôi thường hay tắm vòi, nên là bồn tằm thường không chuẩn bị nước nóng.
Thực sự rất khó để sống qua cái mùa lạnh này mà không có nồi lẩu hay bồn tắm nước nóng nào mà…..
Khi tôi đang suy nghĩ về những thứ đó, tôi cảm thấy lạnh ở dưới bụng mình. Hai vai của tôi đều lạnh cóng. Tôi đã nghĩ nó chỉ là cơ thể tôi cảm thấy lạnh tạm thời nhưng dần dần các khớp tôi bắt đầu nhói lên.
Ugh. Chết tiệt….
Cảm thấy lạnh cóng mình, tôi khom lưng lại.
Từ lúc tôi bắt đầu sống một mình khi tôi vừa tuyển vào cao trung, tôi ăn ba bữa toàn đồ ăn của cửa hàng tiện lợi. Có lẽ đó là lý do mà tôi hay bị cảm lạnh trong vài năm nay.
Đó là vì sao tôi cũng biết
Đây đúng là một chuyện rất tệ.
Tôi chỉ còn 2 tiếng nữa là hết tiết cuối. Nó không tệ đến mất tôi phải về sớm, nên tôi đã cố quá giờ thành quá cố luôn rồi. Vào thời gian lau dọn ở tiết sáu, cơn sốt của tôi tăng lên và tôi bắt đầu chảy mồ hôi.
Nếu tôi mà nói với giáo viên là tôi bị bệnh lúc đấy, Hanae Riko và tôi đã không kết hôn với nhau rồi.
Bây giờ tôi mới nghĩ về nó, cuộc đời đúng là đáng sợ thật nhỉ.
Đó có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên xảy ra giữa tôi và Hanae Riko, hay đó là định mệnh?
Không ai biết được.
Nhưng dù sao, cuộc gặp gỡ của cả hai đã xảy ra trong một hoàn cảnh hết sức khác thường, tôi đã cứu giúp cho con gái đẹp nhất trường khỏi rắc rối. Bình thường, tôi chắc chắn sẽ không làm một chuyện như thế. Nhìn lại thì, có lẽ là do cơn sốt đã làm lu mờ quyết định của tôi.
-Để tôi kể bạn nghe chuyện thực sự đã xảy ra.
Trong tuần này, tới lượt nhóm tôi và nhóm Sawa lau dọn lối vào hành lang và bọn họ đều phấn khích bởi sàn nhà bị ướt trước tủ đựng giày do bão. So sánh với lũ đang vui vẻ coi cây chổi lau nhà như cây gậy, rồi hét lên “chơi khúc côn cầu thôi!”, còn tôi thì cảm thấy không khỏe. Hơi thở của tôi trở nên gấp, cơ thể tôi thì cảm thấy lờ đờ chỉ với di chuyển một chút và tôi cảm thấy trong mình rất nóng. Tóm lại, tình trạng của tôi tệ đến mức tôi buộc phải tập trung để không mất đi ý thức.
Tôi không thể đợi đến khi thời gian dọn dẹp kết thúc được…
Khi tôi thở dài và tiếp tục lau dọn, Hanae Riko xuất hiện từ trong lớp học cùng với cái thùng rác.
Sawa và mấy người khác cũng chú ý đến Hanae-san. Chỉ một khoảnh khắc ấy, hành lang cửa vào chìm trong tĩnh lặng.
Nhưng mà, lại không có ai tiếp chuyện với cô. Ngay cả khi họ thấy Hanae Riko đang cầm bưng cái thùng rác bằng cả hai tay và đi qua bọn họ cùng với cái ô để quanh cổ cô, bọn họ còn không thể nói “ Tớ giúp cậu nhé?”
Thay vì tới giúp đỡ, cả nhóm lại quay lại trò chơi khúc côn cầu của mình còn phấn khích hơn trước đó, nhưng cả nhóm đấy đều âm thầm ngắm nhìn Hanae Riko.
‘Có thể Hanae Riko sẽ nhìn lại chúng mình.’
Tôi có thể cảm thấy sự mong đợi thảm thương của tụi đấy, điều ấy khiến tôi đau đầu.
Tôi tự hỏi tại sao lũ con trai lại trẻ trâu như thế.
Tôi không tham gia cùng với tụi Sawa, vì tôi cảm thấy không được khỏe nhưng còn là do tôi cảm thấy sợ hãi. Tôi có lòng tự trọng khá thấp, sợ rằng nếu mình làm như tụi Sawa và tình cờ mắt chúng tôi gặp nhau, cô ấy sẽ nghĩ tôi là một thằng u ám, phấn khích quá đà.
Không, Hanae Riko không phải là người như thế.
Cô ấy không phải là loại con gái thích nói xấu người khác.
Đó chỉ là do trí tưởng tượng của tôi
‘Dù thế, có lẽ cô ấy cũng nghĩ rằng lũ con trai thật phiền phức…..’
Sự hoang tưởng của tôi đã khiến tôi cảm thấy phát ớn.
Tôi âm thầm thở dài như thể hiện cho chúa biết không có tốt xảy ra khi một otaku phấn khích lên cả, trò chơi khăm của tụi Sawa đã gây ra một thảm họa.
Maeno định đánh trả lại cáo chổi lau mà Sawa quăng vào cậu. tay cầm của cây chổi đã đánh trúng cây dù của Riko khi cô ấy vừa đi ra ngoài trong cơn bão.
“Kyah…!”
Với một tiếng hét nhỏ, Hanae Riko mất thăng bằng, ngay trước mặt tôi. Cây dù với một thiết kế bông hoa đỏ thẫm bay lên trời, trong khi cái thùng rác rớt xuống với một âm thanh khó chịu.
sàn gạch ẩm ướt nó trơn đến nỗi nhìn nó như là một khu trượt băng và một Hanae Riko tái xanh mặt bị mất thăng bằng.
Kỳ lạ thay, mọi chuyện xảy ra như một thước phim quay chậm trước mặt tôi. Đó là vì sao tôi có thể phản ứng lại ngay lập tức. Tôi không ngờ rằng mình có một đôi mắt tinh như vậy, đó là lần đầu tiên tôi trong đời mình trải nghiệm qua một điều như thế.
tôi cầm lấy tay Hanae Riko và kéo cô ấy qua phía mình. Nó sẽ tố hơn nếu tôi có thể cứu cô ấy một cách ngầu lòi. Đáng tiếc, tôi trượt chân và ngã xuống sàn. Nước mưa thấm qua đồng phục của tôi dần khiến quần tôi cũng bị ướt theo. Nước chảy từ cơ thể tôi xuống mặt đất trộn lẫn vào sàn nhà.
Tôi lại làm điều bất khả thi mà. Nhìn thảm hại quá.
Đáng mừng là tôi đã bỏ tay Hanae Riko ra trước khi tôi ngã, nên cô ấy không bị ướt như tôi.
Hanae Riko đang nhìn tôi với một khuôn mặt sửng sốt, có vẻ như cô ấy vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Mái tóc và đồng phục của cô cũng đang bị ướt, từng chút một. Phía sau cô, tụi Sawa đang đứng đó với một biểu cảm trên mặt, như là tụi nó không biết phải làm gì.
Tại sao tụi nó giống như những nhân vật nền trong một phân cảnh nào đó thế?
Tôi nhìn từ tụi Sawa tới Hanae Riko một lần nữa. Có vẻ Hanae Riko đã hiểu được tình hình và đưa mắt xuống nhìn cái thùng rác đã rớt, cái dù ở dưới sàn và tôi đang ngồi ở đấy.
Ugh, xấu hổ thật ấy.
Tôi chỉ có thể tưởng tượng mình trong thật thảm bại như thế nào.
“Hanae-san, hãy lụm cái dù đi, cậu sẽ bị ướt đấy.”
Khi tôi định đứng dậy sau khi nói điều đó, một cảm giác nhức nhói trong đầu khiến tôi không thể đứng dậy.
“Shinyama-kun…! Cậu bị đau ở đâu à…?”
“À, không, tớ không sao… Tớ chỉ bị cảm lạnh thôi… Nhưng đừng lo lắng về nó. Tớ chỉ cảm thấy choáng váng một tí thôi….”
Tôi gượng cười, nhưng thật ra tôi chả muốn phải đứng dậy nữa. Có lẽ là một ý tưởng tồi cố gắng gượng dậy ngay lập tức với một cơ thể đang bị bệnh như thế này. Tôi muốn kêu Sawa qua đây nhưng cái đầu tôi vẫn còn nhức nhối và tôi không thể kêu lên được. Ngay sau đó, dưới hốc mắt của mình, tôi nhìn thấy Hanae Riko nhanh chóng chạy qua đây.
“À! Ờm, bám chắc vào…”
Hanae Riko luồn tay qua cơ thể mệt mỏi này và hỗ trợ cho tôi. Tôi quá bất ngờ trước hành động của cô ấy đến nỗi tôi để cô ấy làm những gì mình muốn.
“Tớ xin lỗi…là lỗi của tớ….”
“Không, không, không phải...là lỗi của Hanae-san đâu.”
“Nhưng cậu đang bị bệnh mà tớ lại khiến cậu bị ướt… tớ thật sự xin lỗi.”
“Ừm…”
Tại sao tôi lại nói “Ừm” chứ? Câu đó là sao chứ? Thêm vài từ nữa đi chứ.
“Thật sự… cậu không cần phải lo lắng thế đâu…”
“Mình nên làm gì đây…? Cậu nên tới phòng y tế… Không, tớ nghĩ cậu nên tới bệnh viện đúng hơn? Cậu có cần tớ gọi xe cứu thương không? Hay là, tơ nên gọi cho bác sĩ trước…?”
“Tớ không có bị sao đâu mà…”
“Đừng coi thường mầm bệnh.. Mình nên làm gì đây, mình nên làm gì đây…?”
Vào khoảnh khắc đấy, Sawa có vẻ đã hết thẫn thờ cậu ta la lên “Mình sẽ đi gọi giáo viên!” và chạy đi mất. Nhóm con trai vẫn còn thẫn thờ đứng ở đấy mà không chủ động gì như thường lệ. So sánh với mấy lũ đấy, Hanae Riko hỗ trợ tôi và đưa tôi rời khỏi chỗ ướt và đứng bên tôi.
“Cậu có muốn ngồi xuống không? Hay là, cậu thoải mái hơn với việc nằm xuống? Cậu có muốn gối đầu không?!”
“...Ờm, bình tĩnh nào, Hanae-san..!”
Tại sao cậu lại cho tôi gối đầu vậy….? Cái tình huống này quá khó tin để tôi cảm thấy hạnh phúc, mặc dù đó là một cô gái xinh đẹp yêu cầu.
“Tớ ước mình có thể bế Shinyama-sama kiểu công chúa và đưa cậu tới chỗ bác sĩ….Cậu có muốn thử không…?”
“Không, xin đừng…”
Điều đó là không thể cho một Hanae Riko với cánh tay mảnh mai như thế có thể bế tôi kiểu công chúa, ngay cả khi cô ấy có thể, cô ấy cũng không nên làm.
“Cậu muốn tớ phải làm gì, Shinyama-kun? Có gì tớ có thể làm cho cậu không?’
Hanae Riko, đang giữa tôi, nhìn vào mặt tôi đầy lo lắng. Khoảng cách giữa chúng tôi gần đến nỗi tôi không biết mình nên thở như thế nào không phiền đến cô ấy.
Đúng vậy, tôi đang lo lắng rằng cô ấy sẽ nghĩ tôi là thằng biến thái. Nhưng tôi sẽ không thể nói nếu nín thở được….
Nên, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài thở mà không gây ra tiếng động nào. Cảm giác có chút biến thái và chán nản. Hanae Riko, người có lẽ chưa phát hiện ra cái sự ngu ngốc của tôi đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ mặt bối rối trên mặt từ nãy đến giờ. Nhìn cô ấy, tôi nghĩ bên trong góc của cái đầu đang bị cảm của mình.
Hanae Riko trong thạt đáng yêu khi cô ấy đang lo lắng.