Trans: Zahyru
_______________________________________
Bây giờ là một chiều thứ Bảy.
Hai chúng tôi đang ở tại phố mua sắm Ofuna để hoàn thành yêu cầu của Riko.
Vào ngày hôm đó, tôi đã hỏi Riko rằng, “Nếu anh nói , ‘anh sẽ làm mọi thứ em muốn’, thì em sẽ muốn anh làm gì?” và Riko đã trả lời với vẻ bồn chồn.
Đó là-
“Em muốn có một chuyến hẹn hò với Minato-kun ở phố mua sắm.”
“…Phố mua sắm?”
“Yeah, em muốn mua một ít rau củ và thịt…!”
“Ồ, chắc chắn rồi. Chuyện đó hoàn toàn ổn.”
“Thật ư…?”
Thành thật mà nói, tôi thấy hơi thất vọng một chút. Riko gọi nó là một buổi hẹn hò, nhưng chẳng phải chỉ là một chuyến mua sắm ư?
Tôi đã nói “Anh sẽ làm mọi thứ em muốn”, nhưng lại không ngờ rằng sẽ được yêu cầu đi mua sắm cùng cô ấy như thế…
…Chắc là em không còn gì khác để yêu cầu tôi nữa ha.
Nhưng vậy thì tại sao cô ấy lại trông xấu hổ như thế?
Mặc dù thái độ của Riko vẫn còn là một ẩn số, ít nhất thì cô ấy không ghét việc đi mua sắm cùng tôi.
Phố mua sắm Ofuna nằm cách nhà ga một con ngõ. Hôm nay là một ngày náo nhiệt khác hẳn mọi hôm và từ đầu đến cuối con phố đều chật kín người. Tuy nhiên, hầu hết mọi người trên con phố đều là đàn ông và phụ nữ trung niên. Trẻ nhất chắc là những cô nội trợ ở độ tuổi 30, và chẳng có bóng dáng của bất kì học sinh cao trung nào.
Vì vậy, ngay cả khi tôi và Riko đi cùng nhau trong con hẻm này, tỉ lệ bị bắt gặp bởi bạn cùng lớp của bọn tôi hầu như bằng 0. Tôi đã biết về con phố mua sắm này từ lâu rồi cơ, nhưng vẫn chưa có dịp tự mình ghé thăm.
“Anh có thể mua rau củ và thịt tươi ở đây.”
“Anh hiểu rồi.”
“Và cả các giống cá hiếm nữa.”
“Ồ! Tuyệt!”
Chúng tôi trò chuyện trong khi nhìn vào những thực phẩm được trưng bày. Khi Riko đang lựa chọn nguyên liệu, cô ấy sẽ hỏi những câu hỏi chẳng hạn như, “Anh có muốn thịt bò hầm kiểu Pháp hay thịt và khoai tây?” và tôi sẽ nói cho cô ấy những gì tôi muốn.
Nếu đây là ở một trung tâm mua sắm thì tôi chắc hẳn sẽ rất lo lắng, và tôi không nghĩ rằng mình có thể đưa ra những ý kiến tốt cho cô ấy. Nhưng nếu chỉ là chọn nguyên liệu thì không có gì đáng lo lắng cả. Tôi nghĩ bầu không khí đơn giản của khu phố mua sắm kiểu cũ cũng tốt đấy chứ.
Tôi có thể trò chuyện trôi chảy với Riko đến mức chính tôi cũng không thể tin được, và đôi khi tôi còn thậm chí đưa ra ý kiến của mình chẳng hạn như, “Em nghĩ sao về con cá này?” và Riko sẽ khen ngợi món tôi chọn, “Wow, nó khá tốt đấy.”
Tôi đang tận hưởng thời gian của mình với Riko, và trước khi tôi kịp nhận ra thì chiếc túi eco-bag của cô ấy đã đầy ắp.
“Riko, anh sẽ cầm cái đó.”
“Cảm ơn, nhưng không cần lo đâu. Nó không nặng lắm, nên đừng lo lắng về nó.”
“Nhưng vậy thì việc anh đi cùng chẳng có ích lợi gì cả…”
“Chỉ việc ở cùng anh là đã ý nghĩa lắm rồi, Minato-kun. Nhờ có anh mà em thấy rất vui.”
“……”
…Cô ấy lại nói những thứ đáng yêu như thế, bằng điệu bộ hết sức bình thường.
Tôi gãi gãi đầu trong sự xấu hổ và nhìn đi hướng khác.
Khi chiếc túi chứa đầy rau củ ấy lọt vào tầm mắt thì tôi không thể nào để Riko cầm chúng được.
“Ít nhất thì hãy để anh cầm chiếc túi. Anh đã luôn được chăm sóc bởi Riko mà.”
Tôi nói với cô ấy và lấy chiếc túi từ tay của cô. Trong một khoảnh khắc, ngón tay của chúng tôi chạm nhau, và như có một luồng nhiệt chạy dọc cơ thể tôi.
Tôi… đã chạm Riko.
Nhưng, nó không phải là cố ý…!
Tôi chuẩn bị lảng đi, cố gắng bào chữa rằng mình không nhận thức được những gì mình vừa làm, thì-
“Đợi đã…! Vậy thì làm như này đi.”
“Hử? …Whoa!?”
Riko chạm vào bàn tay đang cầm chiếc túi của tôi, bằng cả hai bàn tay của cô ấy. Trong khi tôi đang đơ người thì Riko đã giật lấy một bên tay cầm của chiếc túi từ tay của tôi.
“Chúng ta sẽ cầm nó cùng nhau như thế này.”
Riko mỉm cười, má cô hơi đỏ do xấu hổ.
“Đi thôi.”
Tôi chỉ có thể gật đầu lại, khuôn mặt tôi càng ngày càng nóng hơn.
Chiếc túi lắc lư ở giữa bọn tôi như thể đang thu hẹp khoảng cách giữa cả hai. Phần tay cầm không quá dài nên một cách tự nhiên nó đã đưa chúng tôi xích lại gần nhau hơn bình thường.
“Không phải nó trông giống như…mấy cái quảng cáo nước rửa chén?”
Riko gật đầu hạnh phúc khi tôi hỏi cô ấy với sự xấu hổ.
“Nó có phải là kiểu quảng cáo mà có một cặp vợ chồng hạnh phúc không?”
“Ừ, đúng rồi.”
“Oh! Ơm, ý của em không phải là theo hướng kì cục đó đâu, anh biết mà?”
“…Yeah, anh biết rồi.”
Cả hai chúng tôi ngày càng đỏ mặt hơn vì nó cứ như bọn tôi đang nói rằng chúng tôi là một cặp đôi hạnh phúc vậy.
Lúc Riko đưa ra yêu cầu đó, tôi không biết tại sao cô ấy lại làm vậy. Nhưng nhờ có cô ấy, chúng tôi đã có một khoảng thời gian cực kì hạnh phúc.
Chuyến hẹn hò tại phố mua sắm tuyệt thật đấy…