Trong tiết chủ nhiệm sáng nay, cô chủ nhiệm thông báo vài việc.
“Chào buổi sáng, mấy em. Đã được 1 tháng kể từ học kỳ mới bắt đầu. chúng ta bắt đầu với sự kiện hàng năm sắp tới. chuyến đi thực địa mùa xuân.”
Ngay khi, cả bọn nghe thấy từ “chuyến đi thực địa”, cả lớp trở nên ồn ào hơn hẳn. Có tới 40% học sinh với cảm xúc vui vẻ và phấn khích, 30% chưa rõ mình nên chung nhóm với ai, 10% không quan tâm, còn lại 20% còn lại là mấy đứa cô đơn, chủ yếu là cảm thấy tuyệt vọng.
Còn tôi đây thì, thấy chuyến đi này quá mức với tôi.
Ừ thì, bạn đồng hành của tôi lần này vẫn là Sawa, như năm ngoái thôi.
Vấn đề là mấy đứa con gái.
Năm ngoái, Sawa tiếp cận tất cả đám con gái không nổi bật như chúng tôi để tạo ra một nhóm.
Mong rằng năm nay Sawa lại cố gắng hơn nữa….
Hoặc thậm chí còn tốt hơn nữa, cô chủ nhiệm cho chúng tôi toàn quyền quyết định nhóm trong chuyến thực địa này.
Tôi mong là bọn họ nhận ra việc này hơn cả là một nhiệm vụ đối với mấy đứa sống trong bóng tối như chúng tôi đấy.
Tôi chắc rằng mấy đứa thường xuyên thân thiết với nam lẫn nữ sẽ hưởng thụ cơ hội trời cho này để tiếp cận người mình thích, nhưng…
Nhắc mới nhớ, tôi không biết Riko ở trong nhóm nào…
Với tấm trí lơ đãng, tôi nhìn qua lưng của Riko ngồi ở hàng phía trước trong lớp, kế bên hành lang.
Do cái thông báo về chuyến thực địa, tất cả con trai trong lớp đều liếc nhìn cô ấy. Khá là hiển nhiên khi ai cũng muốn vào nhóm mà có Riko ở đó.
Riko thường xuyên ở cùng với năm người bạn học nữ của mình. Tuy nhiên, lần này, cô chủ nhiệm của chúng tôi đã nói với cô ấy nên vào một nhóm hỗn hợp
giữa 4 hoặc 5 nam lẫn nữ, nên Riko và bạn của cô ấy phải tách ra làm hai nhóm.
Có thể, Riko sẽ cùng nhóm với cô gái tên Asakura Reina. Asakura thường được nhắc tới trong mấy cuộc trò chuyện của Riko và nhìn cũng biết hai người rất thân thiết với nhau. Asakura là một cô gái rất năng nổ, rất thích trò chuyện và có một cái giọng to như Sawa . Hơn nữa, cô ấy có vẻ như có một tính cách lãng mạn, thỉnh thoảng tôi nghe được cách nói của cô ấy khá lá khúm núm, khiến tinh thần của tôi tổn thương nặng nề. Cô ấy trái ngược với một người chỉnh chu và bình tĩnh như Riko. Có lẽ đó là lý do cả hai thân thiết như thế, nhưng dưới góc nhìn của tôi, lại có một cảm giác như là Asakura cực kỳ mở lòng với Riko, trong khi đó Riko chỉ chấp nhận cái tính cách mạnh mẽ đấy của Asakura.
Asakura có rất nhiều bạn bè, cả nam lẫn nữ, nên tôi chắc rằng một trong số mấy tên con trai đẹp mã với kỹ năng giao tiếp tuyệt vời sẽ tiếp cận Asakura và dành được cái quyền ở chung một nhóm với Riko thông qua cô ấy.
Như tôi đã đoán, một đám đông lập tức tập hợp xung quanh Asakura trong thời gian nghỉ tiếp theo. Riko, ngược lại thì, đang nói chuyện với mấy cô bạn của mình như thường lệ.
Cả bọn đều biết ngay cả khi đi hỏi trực tiếp Riko, bọn họ cũng bị đuổi đi.
… Nhưng nó có chút kỳ lạ thì phải?
Lúc ở nhà, Riko nói rất nhiều và cô ấy không bao giờ mang cho tôi cảm giác khó gần cả.
Nó là một bí ẩn với tôi tại sao Riko ở trường lại mang một cảm giác khó gần với tất cả tụi con trai.
Với tôi, nó như là có tận hai Riko vậy, một người ở nhà và một người ở trường.
Dưới góc nhìn của tôi, RIko ở trường xa cách hơn bao giờ hết.
Thỉnh thoảng, ánh nhìn chúng tôi gặp nhau vả Riko gửi tôi tín hiệu đấy, nhưng nó rất là hiếm khi tôi nhận được một trò đùa dễ thương như thế.
Nên là, tôi không nghĩ đó là việc của tôi, khi mấy tên đấy làm gì đấy mờ ám để vào cùng nhóm với Riko.
Dù vậy-
*********************
“Minato-kun…”
Trên đường về lớp sau khi đi vệ sinh xong, tôi đang đi trên hành lang để về lớp đó là khi tôi nghe được giọng nói quen thuộc gọi tên tôi và tôi nhìn xung quanh tìm cái giọng đấy.
Hả? Tại sao…
Riko đang trốn dưới cái bóng của cầu thang, liên tục vẫy gọi tôi trong lúc nhìn xung quanh.
Tôi chắc rằng không ai xung quanh và chạy sang chỗ Riko.
“Ở đây nè, Qua đây đi.”
“À, ừ.”
Riko gọi tôi và chúng tôi trốn trong một không gian nhỏ dưới cầu thang. Khỏi phải lo có người nhìn thấy chúng tôi ở đây.
Vấn đề duy nhất khiến tôi để tâm là tôi đang ở một mình với Riko còn là bí mật gặp mặt nhau nữa chứ.
“Em xin lỗi, em không có ý nói chuyện với anh ở trường đâu…”
“Không sao đâu, nhưng…. có chuyện gì sao?”
“Đó.. là về việc tạo nhóm cho chuyến đi thực địa… Minato-kun… Nếu anh không ngại, anh muốn ở chung nhóm với em không?”
“Hả?”
Vừa nhận được một lời yêu cầu bất ngờ, tôi không thể kiềm chế được mà lên giọng với một thái độ hoang mang.
“Tại sao em lại muốn cùng với…anh? … Ồ, hay đó là cái cớ để từ chối mấy đứa đó?”
Hiểu rồi.
Thật là dễ dàng khi cô ấy có thể né hết tất cả lời mời phiền phức chỉ bằng cách cùng nhóm với đứa an toàn như tôi đây.
Tôi gật đầu đồng ý, tự nghĩ đây thật là một ý tưởng tuyệt hảo.
Nhưng em lại không muốn ở cùng với mấy đứa đấy.
“Ừm, bọn con trai có vẻ như nhắm vào Riko một cách công khai… Khá là khó khăn khi đi với một nhóm người chỉ hứng thú mỗi mình em.”
Tôi không phải là một người nổi tiếng, nên đây chỉ là quan điểm của tôi. Dù thế, tôi vẫn muốn Riko thấy sự lo lắng của mình, người đang gặp rắc rối. Tuy nhiên, khi tôi nói với cô ấy xong, cô ấy có vẻ như khá bất ngờ vì lý do nào đó.
“...Ừ, Em biết… Em lại ích kỷ nữa… Em xin lỗi… Xin anh hãy quên nó đi…”
“Hả?”
Không. điều đó… không đúng…
Ngay cả khi, nó chỉ là một phép màu, tôi vẫn ở cùng một nhóm với Riko. Mặc dù, cô ấy chính là người hỏi tôi.
Chắc là tôi đã nói sai gì đấy ở câu nói trước đấy…
Nhưng, đó là gì mới được…!?
Tôi không thể nghĩ ra cái gì cả, tôi đang dần mất kiên nhẫn.
“Vì vậy, em chỉ cần đi với…”
“Chờ đã, RIko! anh xin lỗi nếu anh lỡ hiểu lầm em… Nếu anh có thể giúp được gì cho em, anh rất vui được làm thế….!”
“...Nhưng Minato-kun, anh sẽ thấy phiền mất…”
…Tại sao tôi lại thấy phiền?
Không hiểu lắm, tôi lắc đầu và nói, “ Anh không thấy phiền gì
cả!” và Riko mỉm cười một chút.
“Nếu anh không thấy phiền thì…. Em muốn đi cùng anh trong chuyến thực địa này…”
Tại sao em lại nghĩ anh sẽ thấy phiền chứ…!?
“Dù sao thì, vậy đi…! - Ồ, nhưng không phải nó hơi kỳ lạ đột nhiên chúng ta ở cùng một nhóm sao…?”
Cả hai chưa bao giờ nói chuyện với nhau trước đây, và cô ấy còn là cô gái xinh đẹp nhất trường trong khi tôi là thằng nhạt nhẽo nhất trường.
“...Vậy thì, sao chúng ta trở thành bạn thuở nhỏ thật sự đi? Cả hai đã học cùng… mẫu giáo với nhau.”
Riko đùa nghịch với cái váy đồng phục của cô ấy và nhìn lên tôi. Với cái cử chỉ của cô ấy, tâm trí tôi tràn ngập với suy nghĩ Riko rất đáng yêu và thế là tôi không do dự mà trả lời, “Được rồi, hãy trở thành bạn thuở nhỏ đi”. Vì đôi mắt của tôi dán chặt vào cử chỉ đáng yêu của Riko, tôi chưa nghĩ điều này nó có ổn hay không, nhưng tôi đoán là nó ổn thôi.
“Ồ! Còn nữa, cô gái… mà Riko ở cùng nhóm, ổn với điều này không? Ý anh là, cô ấy có đồng ý việc ở cùng nhóm với tụi anh không…?”
“Ừ, Rei-chan nói cùng nhóm với ai cũng được.”
Ai cũng được, tôi nghĩ ý cô ấy là mấy đứa đẹp mã tỏ tình với em đấy.
Tôi chắc rằng Reina Asakura chưa từng nghĩ tới việc Riko sẽ mang tôi và Sawa theo.
Tôi không thể nói cho cô ấy biết bởi vì nếu tôi làm thế, nó sẽ đặt một bầu không khí nặng nề lên mọi thứ sắp diễn ra mất.
Nhưng ngay cả khi Reina Asakura có lẽ sẽ công khai việc ghét tôi và cũng có lẽ tôi sẽ có cảm giác muốn chết đi cho xong… Nhưng tôi vẫn muốn ở cùng nhóm với Riko.
Tôi vẫn chưa hỏi Sawa về vụ này, mà tôi chắc thằng đấy sẽ không ngại hợp tác với tôi, nên là không có vấn đề gì cả.