Lâm Dị đứng đợi dưới toà soạn báo, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính.
Hôm đó lúc cậu đi mua nến sinh nhật cho Sầm Tiềm là khi trời đã sẩm tối, mặc dù bây giờ đang là buổi sáng. Có điều Lâm Dị cũng không vội, cậu đoán "Thuấn Tức" giả mà cậu gặp ngày hôm đó là chính cậu.
Nếu là vòng lặp thời gian, có nghĩa cậu có thể ở lại đến lúc hoàng hôn, cũng không lo bị gián đoạn trong khi tiến vào thời gian hồi tưởng.
Lâm Dị tiếp tục đi lại bên dưới toà nhà, một lúc sau cậu nhìn thấy có người ra khỏi toà soạn báo.
Hôm đó là ngày bọn họ nhận được phiếu lương, Phong Uyển và những người khác quyết định đến một quán ăn ven đường để ăn uống thoả thích, Nhậm Lê đi tìm thi thể, còn cậu và Tần Châu thì đi dạo quanh đoạn đường đang xây để điều tra về người ẩn danh.
Đợi đến khi nhóm người tham gia chia thành ba nhóm rời đi, Lâm Dị đi theo "chính mình" và Tần Châu đến đoạn đường đang xây.
Cậu biết bản thân rất cảnh giác và Tần Châu cũng vậy, cho nên dọc đường không dám đi quá gần, thỉnh thoảng lại tìm chỗ nấp để che dấu bóng dáng.
Nhưng ánh mắt Lâm Dị vẫn luôn quan sát "chính mình".
Không có dấu hiệu nào cho thấy "nó" xuất hiện, kể cả có xuất hiện thì bản thân Lâm Dị cũng không hề phát giác.
Lâm Dị chỉ có thể dự đoán dựa trên những dấu vết "nó" để lại sau khi xuất hiện, từ đó tìm ra quy luật xuất hiện của "nó" và suy đoán những hành động sau khi "nó" xuất hiện.
Ví dụ như sau lần đối đầu với quái vật 2-6 trong Thế giới Quy tắc 2-6, hoặc lúc bản thân sợ hãi trong Thế giới Quy tắc 16-8.
Nhưng bây giờ cậu có thể đứng ở góc nhìn thứ hai, quan sát phản ứng của chính mình trong "quá khứ", dùng kinh nghiệm của bản thân để kiểm chứng xem "nó" có gì bất thường không.
Cậu đi theo "chính mình" và Tần Châu vòng quanh con đường đang xây mấy lần, cuối cùng Tần Châu đã dẫn "chính mình" đến tiệm bánh.
Lâm Dị đợi hai phút sau khi "chính mình" và Tần Châu bước vào cửa tiệm rồi mới đi theo, tiệm bánh có cửa sổ kính sát đất cho nên Lâm Dị có thể nhìn thấy "chính mình" đang ngồi bên cạnh cửa sổ.
Cậu quan sát "chính mình" một lúc, khi phát hiện "chính mình" đang nhìn chằm chằm vào Tần Châu, cậu lại ngẩng đầu nhìn về phía Tần Châu.Lâm Dị nhớ lại lúc này "cậu" đang suy nghĩ gì.
Thời điểm đó "chính mình" đang tự hỏi tại sao bản thân chưa bao giờ nghi ngờ Tần Châu.
Từ khi bước vào Thế giới Quy tắc 4-4, Lâm Dị chưa từng nghi ngờ Tần Châu, kể cả Nhậm Lê cậu cũng chẳng nghi ngờ nhiều lắm, có một lần duy nhất cậu nghi ngờ là lúc cuốn sách đột nhiên rơi ra khỏi kệ, lúc đó cậu nghi ngờ Nhậm Lê, nhưng sự nghi ngờ đó chẳng kéo dài được bao lâu, rồi cậu rất nhanh đã gạt bỏ nghi ngờ đối với anh.
Kể cả những người tham gia còn sống sót khác, Lâm Dị cũng không có chút nghi ngờ nào.
Điều này không hề bình thường.
Như thể cậu đã biết bọn họ không phải quái vật 4-4 vậy, mặc dù Thuấn Tức 170cm cao gần bằng chiều cao của Phong Uyển nhưng cậu lại chẳng có một chút nghi ngờ nào với Phong Uyển cả.
Trong tiệm bánh, Tần Châu đang nhận đơn có dấu hiệu quay người lại.
Lâm Dị kìm nén những suy nghĩ trong đầu, chỉnh lại mũ che mặt, để tránh không bị Tần Châu nhìn thấy, cậu chỉ có thể bước nhanh qua cửa sổ sát đất.
Biết "chính mình" và Tần Châu sẽ ở lại tiệm bánh một lúc, Lâm Dị tranh thủ lúc này tìm cách lấy khẩu trang y tế miễn phí để tránh bị "chính mình" nhìn thấy vào thời điểm đối mặt với "chính mình".
Sau khi lấy được khẩu trang, cậu đợi "chính mình" và Tần Châu rời khỏi tiệm bánh, chờ một hồi, cuối cùng "chính mình" và Tần Châu cũng đẩy cửa tiệm bánh đi ra.
Tần Châu cầm chiếc bánh trong tay, Lâm Dị tập trung quan sát "chính mình", tạm thời vẫn chưa thấy có gì bất thường hết.
Trong tầm nhìn của cậu, "chính mình" và Tần Châu đang đi về phía nhà Sầm Tiềm, nhưng cậu lại không đi theo họ.
Lâm Dị đã từng trải qua khoảng thời gian này, cậu nhớ rõ bản thân lúc này đang suy nghĩ xem làm thế nào để thu hút Thuấn Tức, cho nên từ đầu đến cuối cậu không hề để ý có người mặc áo choàng đang lẩn quẩn bên ngoài.
Lâm Dị đang đợi "chính mình" quay lại đây một lần nữa.
Chờ khoảng 40 phút sau, Lâm Dị nhìn thấy "chính mình" đang vội vàng chạy vào tiệm bánh, sau khi khóa được mục tiêu, Lâm Dị nhanh chân bước tới. Lúc "chính mình" đẩy cửa bước vào tiệm bánh, Lâm Dị đứng sẵn bên ngoài, chỉ cần "chính mình" mua nến sinh nhật đi ra, nhất định sẽ đụng mặt với cậu.
Trong lòng cậu cực kì căng thẳng.
Cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa được trang trí độc đáo của tiệm bánh, trước cửa treo một chiếc chuông gió, mỗi khi có gió thổi qua hoặc có khách ra vào, chuông gió sẽ phát ra âm thanh lanh lảnh.
Lâm Dị nhớ rõ cậu mua nến sinh nhật không quá vài phút, cậu bước vào trong tiệm rồi nói với nhân viên đồ vật mà cậu muốn mua, nhân viên lập tức đưa cho cậu nến sinh nhật, toàn bộ quá trình từ khi bước vào cửa tiệm đến lúc mua nến sinh nhật không quá ba phút.
Nhưng lúc này, dường như ba phút trôi qua vô cùng khó nhằn.
Nếu không có gì ngoài ý muốn, chẳng bao lâu nữa "chính mình" sẽ trực diện đối mặt với cậu.
"Chính mình" sẽ cho rằng bản thân đã vi phạm quy tắc tử vong "Bị Thuấn Tức nhìn thấy mặt". Trong Thế giới Quy tắc 16-8, cậu từng nghĩ rằng bản thân đã vi phạm quy tắc tử vong mà khiến "nó" trỗi dậy trong cơ thể. Bây giờ đổi sang Thế giới Quy tắc 4-4, tình trạng tương tự hẳn sẽ xảy ra.
Nếu "nó" không xuất hiện thì có nghĩa "nó" không ở trong cơ thể cậu, hoặc "nó" chính là quái vật 4-4. Là người tạo ra Thế giới Quy tắc 4-4, "nó" biết rất rõ Lâm Dị không gặp nguy hiểm gì tới đây, Lâm Dị lại sửa lại một điểm, "nó" trong cơ thể cậu không lớn.
Cũng có thể là quái vật 4-4, kể từ khi Lâm Dị phát hiện ra sự tồn tại của "nó", "nó" vẫn luôn ở trong cơ thể cậu, khi cậu tiến vào những Thế giới Quy tắc trước đó, "nó" chưa từng có tiền lệ thoát ra khỏi cơ thể cậu rồi trở thành một cá thể riêng biệt.
Thế giới Quy tắc 4-4 rất có thể là nhà của "nó".
Thấy bản thân cuối cùng cũng chạm được đến đáp án mà mình mong muốn bấy lâu, Lâm Dị căng thẳng nuốt nước bọt, ngón tay cũng không nhịn được mà siết chặt viên đá trong túi.
Leng keng--
Leng keng--
Tiếng chuông gió ngoài cửa vang lên, cửa tiệm bánh được kéo ra từ bên trong. Lâm Dị siết chặt viên đá trong túi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
"Chính mình" nhìn về phía Lâm Dị nhanh hơn một bước, "hiện tại" và "quá khứ" nhìn nhau, một sự căng thẳng kỳ lạ đột nhiên lan ra, và rồi bao trùm lấy họ, khiến hô hấp của nhau đồng thời bị bóp nghẹn.
Ánh mắt Lâm Dị dán chặt vào "chính mình", bởi vì lúc nghêng diện với cậu, "chính mình" đã mất cảnh giác, bởi vậy mà không thể che giấu được sự căng thẳng và hoảng sợ.
Lâm Dị thầm đếm nhẩm:
Mười, chín, tám, bảy, sáu... ba, hai...
Cậu biết lúc này "chính mình" đang nghĩ gì:
Tại sao "Thuấn Tức" lại xuất hiện ở đây?
Tại sao hắn lại theo dõi cậu?
Bị nhìn thấy rồi, sau đó thì sao?
Lâm Dị cử động cánh tay, chuẩn bị lấy hòn đá trong túi ra, động tác này của cậu đã khiến cả người "chính mình" căng cứng.
Giây tiếp theo, "chính mình" bắn đi như một mũi tên rời khỏi cánh cung.
Lâm Dị: "..."
Cậu quay lại nhìn "chính mình" đang bỏ chạy, phản ứng của "chính mình" là bình thường, nhưng vì bình thường nên nó trở nên bất thường.
Mỗi khi đầu óc Lâm Dị hoạt động quá đà, đặc biệt là khi đối mặt với những chuyện nguy hiểm đến tính mạng, "nó" sẽ xuất hiện, nhưng bây giờ, "nó" lại không.
Là "nó" không còn trong cơ thể của cậu nữa, hay "nó" biết rõ Thuấn Tức trước mặt là giả...
Lâm Dị suy nghĩ một hồi rồi cất bước đuổi theo.