Lâm Dị cẩn thận mở mắt.
Xung quanh là làn sương mù đen đặc bao phủ, nhưng nó đang có dấu hiệu tan dần, cậu có thể lờ mờ nhìn thấy những tòa nhà lấp ló phía sau làn sương.
Sau đó, cậu xuyên qua làn sương lén lút nhìn Tần Châu và Nhậm Lê ở phía đằng xa.
Hai người đứng yên tại chỗ, có lẽ đang chờ sương tan dần.
Chỉ sau khi làn sương mù tản đi, bức tranh toàn cảnh về Thế giới Quy tắc 4-4 mới được hé lộ đầy đủ.
Lâm Dị vừa đi về phía Tần Châu và Nhậm Lê, vừa nhớ lại nội dung trong mặt hồ.
Tất cả mọi người đều nhìn thấy đoạn phim hồi tưởng trên mặt hồ, hẳn là ai nấy cũng đã nhìn thấy sự tồn tại của Lâm Dị trên đó, có lẽ kể cả không cho rằng cậu bị quái vật 4-4 bám vào thì cũng chắc chắn rằng nội dung ở nơi này có liên quan đến cậu.
Cơ mà thực ra cũng chẳng liên quan mấy.
Nội dung hồi tưởng trên mặt hồ không phải là một ngày mà Lâm Dị từng trải qua, tuy vào thời khắc đó Lâm Dị cũng nghi ngờ quái vật 4-4 đang chiếu lại quá khứ của cậu trên mặt hồ thật.
Tuy nhiên, trong khung cảnh đó lại tồn tại một nghịch lý, nhà Lâm Dị nghèo cho nên cậu không dám làm hỏng TV, như vậy sẽ tốn tiền sửa chữa, cậu muốn tiết kiệm tiền sinh hoạt để có thể đưa ba mẹ đi khám ở một bệnh viện lớn hơn.
Nhưng Lâm Dị không thể bảo đảm chuyện này thật sự không liên quan gì đến cậu, cậu biết rõ trong cơ thể mình còn có "nó", lỡ như quái vật 4-4 chiếu lại thước phim trước đây về "nó" thì sao?
Chỉ là một cảnh hồi tưởng trên mặt hồ, có phải "nó" hay không, điều đó không quan trọng, quan trọng là tại sao quái vật 4-4 lại chọn khuôn mặt cậu xuất hiện trong thước phim mà không phải Tần Châu, không phải Nhậm Lê, hay không phải những người tham gia khác.
Lâm Dị tạm thời chưa thể nghĩ ra nguyên nhân, nhưng cậu có thể khẳng định.
Cậu, hoặc "nó" có liên quan đến quái vật 4-4.
Lâm Dị tạm thời gạt kết luận này sang một bên, mở miệng gọi Tần Châu: "Đàn anh."
Ưu tiên hàng đầu bây giờ là phải tỏ ra bình thường. Dựa vào kinh nghiệm từ những Thế giới Quy tắc trước đó, làn sương mù đen có thể được coi là thanh tiến trình của Thế giới Quy tắc 4-4. Đã lâu như vậy rồi mà nó vẫn chưa tản đi, điều này cho thấy mức độ khổng lồ của Thế giới Quy tắc 4-4, từ đó cũng thấy được sức mạnh của quái vật 4-4.
Bây giờ, cậu đang bị Nhậm Lê và Tần Châu nghi ngờ vì cảnh tượng trên mặt hồ, ba người lại xảy ra lục đục nội bộ, nghi ngờ lẫn nhau, vậy thì mất nhiều hơn được.
Thị lực Tần Châu và Nhậm Lê không thể so được với Lâm Dị, chờ đến lúc Lâm Dị hoàn toàn đến gần mới có thể nhìn thấy cậu trong làn sương mù đen đặc.
Tần Châu quét qua cậu một lượt từ trên xuống dưới, thấp giọng hỏi: "Em không sao chứ?"
Lâm Dị trực tiếp bị kéo thẳng xuống đáy hồ, còn những người khác chỉ bị những đợt sóng liên tiếp nhau tạt vào người mà thôi.
Có sự khác biệt trong cách cậu và những người tham gia khác tiến vào Thế giới Quy tắc 4-4.
Lâm Dị bị kéo xuống đáy hồ nên không nhìn thấy tình hình của những người khác, nhưng cậu có thể nhận ra, trong lời nói của Tần Châu còn có ý khác.
Cậu không chỉ đoán được bản thân và những người khác bước vào Thế giới Quy tắc 4-4 theo hai cách khác nhau, mà cậu còn cảm nhận được sự nghi ngờ của Tần Châu dành cho cậu.
Mặc dù trong lúc trò chuyện với Nhậm Lê, hắn chỉ trầm mặc không lên tiếng.
Kỳ thật đáy lòng cũng đã nổi lên nghi ngờ.
"Lâm Dị" trong hồ, cùng cách cậu bị cuốn vào đầy đặc biệt, khiến người ta khó mà không suy nghĩ nhiều.
Lâm Dị biết rõ điều này, mặc dù có thể chứng minh sự trong sạch của mình bằng cách nói "Làm sao quái vật 4-4 có thể viết ra đáp án từ đầu như thế được?", nhưng bốn chữ "tư duy đảo ngược" lại khiến Lâm Dị nghẹn họng không nói nên lời.
Tựa như quái vật 2-6 đã trực tiếp tuyên bố ngay từ đầu rằng bản thân nó bị lục lọi ký ức.
Dù tư duy đường thẳng hay tư duy đảo ngược thì cũng chẳng chứng minh được gì, cho nên cách tốt nhất để tránh bị nghi ngờ là đừng làm ra hành vi kỳ quặc nào cả.
Lâm Dị tỏ vẻ tùy ý, cũng chẳng giải thích gì, chỉ trả lời Tần Châu: "Đàn anh, em không sao."
Dù sao ở Thế giới Quy tắc không thể tìm ra quái vật ngay từ đầu được, với thực lực của Tần Châu và Nhậm Lê, bọn họ sẽ phát hiện cậu không phải quái vật 4-4 trong quá trình tìm kiếm tuyến chính.
Sương mù tan nhanh hơn.So với những người tham gia khác, ba người họ có khả năng bị quái vật 4-4 lựa chọn cao hơn, cả ba đều nhận thức rõ điều này nên phân đoạn tự chứng là điều không cần thiết.
"Đi thôi." Tần Châu nói: "Sương mù tan rồi."
Xuyên qua màn sương, ba người trực tiếp bước vào một căn phòng.
Một gã đàn ông mặc âu phục đi giày da gọi họ: "Đứng ở cửa làm gì? Vào họp!"
Trước mặt bọn họ là một phòng họp còn trang trọng hơn phòng họp của hội sinh viên gấp nhiều lần, gã đàn ông mặc âu phục đi giày da gọi bọn họ đang đứng trước bàn họp, dùng giọng điệu khó chịu nói: "Ngồi đi, còn cần tôi mời nữa à? Nhanh lên, lãng phí bao nhiêu thời gian rồi!
Lâm Dị sợ nhất là bị người ta thúc giục, vội vàng đi vào phòng họp, tìm một góc ngồi xuống.
Tần Châu ngồi bên cạnh cậu.
Nhậm Lê chọn vị trí bên phải gã đàn ông.
Sau khi ngồi xuống, Lâm Dị ngẩng đầu nhìn gã đàn ông mặc âu phục đi giày da, trên cổ gã có đeo tấm thẻ nhân viên, thị lực của cậu rất tốt, có thể nhìn thấy dòng chữ trên đấy.
Sau đó cậu nhỏ giọng nói với Tần Châu: "Đàn anh, đây là toà soạn báo."
Lâm Dị nhìn thấy tên và chức vụ của gã đàn ông trên tấm thẻ nhân viên.
Chủ biên.
Tần Châu: "Ừ."
Tần Châu gõ ngón tay lên một cuốn sổ trên bàn họp, cuốn sổ này là chế tác của toà soạn báo, trên bìa sổ ghi đầy tên đầy đủ của toà soạn.
Toà soạn báo Kỳ Điểm.
Bộ dáng của gã đàn ông trông rất cục cằn, thỉnh thoảng lại nhìn vào đồng hồ: "Mấy giờ rồi! Đã nói mở họp là mở họp, sao còn đến trễ!"
Hiện tại trong phòng họp chỉ có ba người, gã đàn ông mắng bọn họ: "Khái niệm thời gian còn không có thì đừng làm phóng viên nữa."
Lâm Dị nắm bắt được thân phận của mình khi gã đàn ông đang cằn nhằn, có vẻ thân phận của họ là những phóng viên của toà soạn báo Kỳ Điểm.
Điều này khiến Lâm Dị có chút mơ hồ, cậu không thể nghĩ nổi cốt truyện hiện tại có liên quan gì đến việc quay ngược thời gian.
Căn cứ vào số ghế được chuẩn bị sẵn trong phòng họp, cuộc họp còn chưa bắt đầu bởi vì những người tham dự cuộc họp vẫn chưa đến hết, tổng cộng có mười người, đến bây giờ mới chỉ có ba.
Lâm Dị đoán bảy người còn lại chưa tới là bảy người tham gia.
Sương mù đen đã tan, cho dù bảy người không chủ động đi xuyên qua làn sương mù, thì khi sương mù tản đi, bọn họ cũng sẽ xuất hiện ở đây mà thôi.
Quả nhiên chẳng mấy chốc, bảy người cuối cùng cũng đã tới.
Bọn họ còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị gã đàn ông mắng té tát, thế là ngồi trong phòng họp với tâm trạng hoàn toàn bối rối.
Sau khi mọi người đã đông đủ, cuộc họp chính thức bắt đầu.
Gã đàn ông mặc âu phục bật máy chiếu lên, Lâm Dị ngẩng đầu nhìn thấy trên màn hình máy chiếu xuất hiện một bức ảnh. Người trong ảnh đeo một chiếc mặt nạ bảo hộ màu đen, hai tay bị còng và đang cầm tấm biển ghi hồ sơ tội phạm. Đây là hình ảnh của một tù nhân.
Phía sau tù nhân có thước đo chiều cao, tù nhân cao 182cm.
Sau khi xem xong tấm ảnh, Lâm Dị nhìn về phía Tần Châu và Nhậm Lê, Nhậm Lê từ đầu đến cuối vẫn là một khối băng không cảm xúc, còn Tần Châu thì cau mày.
Lâm Dị đoán Tần Châu cũng nghĩ giống cậu, cậu không hiểu cốt truyện của quy tắc 4-4, rõ ràng là về việc quay ngược thời gian, sao lại liên quan đến tù nhân chứ, thoạt nhìn nó chẳng có quan hệ gì với nội dung thước phim trên mặt hồ hết.
Bọn họ chỉ có thể tập trung hơn vào tấm ảnh tù nhân này.
Lâm Dị thấy thấy tấm bảng hồ sơ tội phạm không được đánh số, nói chung thì những tù nhân không được đánh số đều là những tội phạm nghiêm trọng.
Quả nhiên, gã đàn ông mặc âu phục, đi giày da chỉ vào bức ảnh nói: "Hắn tên Thuấn Tức, một kẻ sát nhân hàng loạt nổi tiếng vừa mới bị bắt đêm qua. Thuấn Tức có năng lực phản trinh sát cực mạnh, không ai biết ngoại hình hay giới tính của hắn. Hắn vẫn là một ẩn số được thảo luận sôi nổi trên mạng. Cách đây không lâu, toà soạn của chúng ta nhận được một tấm ảnh độc quyền của Thuấn Tức. Nhiệm vụ của mọi người rất đơn giản, hãy xác định xem liệu tấm ảnh chụp là thật hay giả. Chúng ta phải nhanh chóng tìm ra trước khi bên cảnh sát công bố tin tức về Thuấn Tức! Một khi xác định người trong tấm ảnh là Thuấn Tức, tôi sẽ lập tức công bố để thu hút sự chú ý của công chúng! Chỉ cần các cậu..."
Nhậm Lê, người ở gần gã đàn ông nhất trực tiếp cắt ngang mấy lời vô nghĩa của gã, lạnh lùng nói: "Tấm ảnh."
Gã đàn ông ngừng lại, bấm máy tính, chuẩn bị chiếu tấm ảnh của Thuấn Tức lên màn hình.
Những người tham gia trong phòng họp đều đang ngóng chờ thao tác của gã, không ngờ sắc mặt gã đột nhiên tái nhợt, khó tin nhìn vào màn hình máy tính: "Ảnh đâu... ảnh Thuấn Tức đâu rồi..."
Một người tham gia trong số đó bị doạ hoảng bèn lên tiếng nhắc nhở: "Qua email tải lại đi."
Gã đàn ông vội vàng nói: "Mất rồi. Email không còn nữa. Mẹ kiếp, email cũng không có. Bị xóa rồi."
Người kia lại nhắc nhở gã lần nữa: "Thùng rác."
Nhóm người Lâm Dị đều im lặng, nếu thật sự có thể tìm thấy trong thùng rác thì trong cốt truyện đã chẳng cần tạo ra vụ này.
Quả nhiên, gã đàn ông ngã ngồi trên ghế: "Thùng rác cũng không."
"Không thể nào, sao ảnh Thuấn Tức lại biến mất được..."
Lâm Dị lại ngẩng đầu nhìn màn hình, bởi vì màn hình được kết nối với máy tính của gã đàn ông nên cậu có thể nhìn thấy giao diện máy tính trên màn ảnh.
Thư mục lưu trữ ảnh chụp Thuấn Tức trên máy tính trống rỗng, những thư mục khác cũng không có. Sau đó máy tính quay lại giao diện chính, Lâm Dị nhìn thấy thời gian hôm nay ở trên màn hình, ngày 21 tháng 9, 17:49.
Nếu thời gian làm việc từ 9 giờ sáng đến 6 giờ tối thì họ sắp được tan làm rồi.
Nhưng gã đàn ông dường như không có ý định cho bọn họ tan làm đúng giờ, sự biến mất đột ngột của tấm ảnh chỉ làm cho ý chí chiến đấu của gã thêm dâng trào: "Phải rồi, tin Thuấn Tức bị bắt cũng là độc quyền, chúng ta vẫn có thể thu hút sự chú ý của công chúng. "
Vừa nói, gã vừa nhìn chằm chằm vào mười người tham gia: "Bây giờ các cậu nên nghĩ cách phỏng vấn Thuấn Tức rồi chụp ảnh hắn cho tôi. Tốt nhất nên hỏi rõ ràng về hành trình hình thành tâm lý phạm tội và thủ pháp gây án của hắn. Đúng rồi, cả một số vụ án của Thuấn Tức nữa, tìm hiểu chi tiết cho tôi. Với những thứ này, tôi vẫn có thể công bố tin Thuấn Tức bị bắt giữ, tung cả bài phỏng vấn và ảnh chụp nữa. Mau, đi luôn đi!"
Lâm Dị thầm nghĩ, nếu phỏng vấn tên sát nhân rồi còn lén chụp ảnh hắn dễ dàng như vậy thì trong tấm ảnh tù nhân đã không bị che mặt rồi.
Tuy nhiên, đây là nhiệm vụ mà gã chủ biên giao phó, trời sắp tối rồi, kể cả chưa biết quy tắc tử vong là gì thì bọn họ vẫn phải hoàn thành nhiệm vụ mà gã giao cho.
Sau cuộc họp, bảy người tham gia thảo luận về việc đi đến đồn công an.
Tần Châu thì tới tìm gã chủ biên để hỏi một số thông tin có liên quan đến Thuấn Tức.
Không nhiều tư liệu lắm, chủ yếu là những thông tin toà soạn thu thập được, về cơ bản là những vụ án của Thuấn Tức.
Gã chủ biên muốn lộ trình phạm tội rõ ràng của Thuấn Tức, cho nên Tần Châu thử ra tay giải quyết từ những vụ án này, hắn rất giỏi tìm ra vấn đề trong một đống tài liệu.
Mười mấy vụ án giết người dường như chẳng liên quan gì mấy, Tần Châu suy nghĩ một chút, mượn máy tính của gã chủ biên, bảo Nhậm Lê mở phần mềm bản đồ ra, lần lượt đánh dấu các địa điểm xảy ra từng vụ án.
Lâm Dị lại gần màn hình máy tính nhìn thử, trên phần mềm bản đồ có hơn chục vị trí được đánh dấu, nhưng dường như không có bất kỳ mối liên hệ nào.
"Nhóc thiên tài." Tần Châu gọi Lâm Dị: "Em biết phương pháp đo lường Manhattan không?"
Lâm Dị hiểu ý Tần Châu muốn nói.
Phương pháp đo lường Manhattan là một mô hình tính toán có thể xác định vị trí của tội phạm. Tất cả vụ án của Thuấn Tức đều ở thành phố này, vì vậy phải có một nơi để Thuấn Tức nương mình.
Tần Châu muốn đến nơi trú ẩn của Thuấn Tức, như vậy cho dù không thấy được hắn, nhưng tìm được nơi ẩn náu của hắn thì coi như cũng có thu hoạch rồi.
Lâm Dị nhìn chằm chằm vào những vị trí được đánh dấu, dựa trên công thức, cậu vẽ ra một vòng tròn Manhattan trong đầu với một vị trí làm trung điểm, cuối cùng khóa chặt vào một khu vực chồng chéo của các vòng tròn Manhattan.
Cậu dùng ngón tay khoanh tròn bản đồ: "Đàn anh, là nơi này."
Tần Châu ghi nhớ lộ trình trên bản đồ: "Đi thôi."
Nơi Lâm Dị khoanh tròn cách bọn họ không xa lắm, đi bộ đến đó ước chừng nửa giờ.
Tuy nhiên khi một khu vực nhỏ trên bản đồ chuyển thành cảnh thực, có vẻ họ vẫn cần phải nghĩ thêm phương pháp bổ sung để tìm được nơi ở của Thuấn Tức một cách chính xác.
Lâm Dị bỗng chỉ vào ngôi nhà hai tầng của một khu dân cư nào đó.
Cửa sổ của căn nhà này đều được gắn song chắn bảo vệ, cửa kính được dán giấy báo, so với những ngôi nhà khác, nơi này thoạt nhìn trông rất kỳ lạ.
Khu dân cư này trông khá cũ kĩ, trên tường có dấu loang lổ để lại theo năm tháng, xung quanh chằng chịt dây thường xuân xanh biếc.
Nhưng bức tường của ngôi nhà này mới hơn so với những toà khác, dây thường xuân cũng bỏ qua ngôi nhà này, trông có vẻ khá khả nghi.
Tần Châu: "Đi xem thử."
Ba người trực tiếp đi tới.
Nhậm Lê bước đến gõ cửa, nhưng không có người trả lời.
Vì thế Tần Châu và Lâm Dị nhìn quanh hành lang, hai người đều đang tìm thứ gì đó để phá khóa.
Nhưng trước khi họ kịp tìm được thứ mình muốn thì cánh cửa đột nhiên mở ra.
Tần Châu tiến lên một bước, che chắn cho Lâm Dị ở phía sau.
Lâm Dị chật vật rướn người nhìn xem ai mở cửa trước sự che khuất của hai người Tần Châu và Nhậm Lê.
Đó là một người đàn ông ngồi trên xe lăn, đeo khẩu trang, vẻ mặt thâm trầm nhìn ba người ngoài cửa, lạnh lùng nói: "Tìm ai?"
Nhậm Lê thậm chí còn lạnh lùng hơn cả y: "Nhà anh à?"
Lâm Dị nghĩ nếu mình là người mở cửa, cậu sẽ nhảy ra khỏi xe lăn, đấm người nào đó một cái.
Tần Châu chán ghét kéo khối băng Nhậm Lê lại, kiểu nói khách sáo đó không phải nghề của Nhậm Lê.
Sau đó hắn hỏi người mở cửa: "Chúng tôi đang tìm người, địa chỉ người ấy để lại là chỗ này."
"Nhầm rồi." Người ngồi trên xe lăn đang định đóng cửa lại.
Tần Châu chặn cửa, ngăn y đóng lại: "Nếu anh có thể chứng minh đây là nhà anh, tôi sẽ thừa nhận tôi tìm nhầm."
"..." Lâm Dị nghĩ, nếu là cậu, cậu cũng sẽ nhảy khỏi xe lăn đấm Tần Châu một cái.
Tần Châu rất mạnh, nếu hắn không cho phép người ngồi xe lăn đóng cửa thì y đừng hòng đóng được.
Hắn liếc nhìn Lâm Dị bên cạnh, để Lâm Dị nhân cơ hội này ngó vào trong nhà.
Lâm Dị nhận được tín hiệu, đang định ngẩng đầu.
Người ngồi trên xe lăn đột nhiên nói: "Lâm Dị, bọn họ không biết, chẳng lẽ cậu cũng không biết sao?"
Lâm Dị khựng lại, Tần Châu và Nhậm Lê cũng sửng sốt trong giây lát.
Lâm Dị nhìn chằm chằm vào người ngồi trên xe lăn, y cũng dứt khoát tháo khẩu trang để Lâm Dị tiện nhìn mình hơn.
Mặc dù trên mặt có vết bỏng nên việc nhận dạng trở nên khó khăn hơn.
Nhưng Lâm Dị khẳng định cậu căn bản chưa từng nhìn thấy người này bao giờ, thậm chí trong ký ức ở hiện thực của cậu cũng không có người nào như vậy.
Lâm Dị mím môi dưới, hỏi: "Anh là ai?"
"À, phải rồi, đã nhiều năm trôi qua, xảy ra nhiều chuyện như vậy mà." Người ngồi trên xe lăn cúi đầu: "Tôi tên Sầm Tiềm."
Lâm Dị im lặng.
Không quen biết.
Chưa nghe qua.