Lâm Dị nhớ lúc cậu và Tần Châu bước vào Thế giới Quy tắc 16-8 là vào tầm chạng vạng tối thứ Sáu, còn lễ đưa tiễn La Diệc diễn ra vào lúc 17 giờ cuối tuần, nói cách khác hôm nay là Chủ nhật, bọn họ đã ở trong Thế giới Quy tắc 16-8 gần hai ngày rồi.
Âu Oánh nói: "Vệ sinh cá nhân đi, lát nữa anh Châu xong việc thì sẽ mở cuộc họp đấy."
Lâm Dị trở về ký túc xá trước, Trình Dương nhìn thấy cậu, mừng đến phát khóc.
"Anh Lâm Dị, đã hai ngày rồi! Hai ngày đó! Anh có biết hai ngày qua tôi như thế nào không?" Trình Dương kể khổ: "Mỗi giây mỗi phút tôi đều cầu xin nữ thần Duck phù hộ cho anh."
Lâm Dị liếc nhìn Trình Dương, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao mình lại gặp rắc rối vào đúng thời khắc mấu chốt rồi, hẳn là liên quan đến lời cầu nguyện của Trình Dương.
"Anh Lâm Dị, anh có đói không?" Trình Dương theo Lâm Dị đến phòng 304: "Đi ăn tối nha? Tôi bao."
"Tôi còn có cuộc họp." Lâm Dị lắc đầu nói: "Đã hai ngày rồi tôi chưa tắm rửa gì, tôi muốn đi tắm trước, tí nữa lại không được dùng nước nóng."
Trình Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy anh đói không? Tôi qua căng tin mua cho anh. Buổi tối ăn trứng kho hả? Ba quả nhé?"
Ban đầu Lâm Dị cũng không cảm thấy đói bụng lắm, nhưng nghe Trình Dương nói xong, bụng cậu cảm thấy cồn cào, ở Thế giới Quy tắc 16-8, cậu ăn không ngon ngủ không yên, thời gian ở Thế giới Quy tắc được chiếu theo thời gian của thế giới thực nên hiện tại đúng thật là cậu có hơi đói.
Lâm Dị ngượng ngùng gật đầu: "Cảm ơn nhé, với cả mua giúp tôi một cốc trà sữa nữa."
Trình Dương: "Được thôi."
Lâm Dị đưa thẻ cho Trình Dương, nhưng Trình Dương lại từ chối: "Với cái số tiền ít ỏi đấy của anh á, trong thẻ tôi nhiều tiền lắm, đừng nói là ba quả trứng kho với một cốc trà sữa, mời anh ăn một trăm cái bánh kếp nhân cua còn được nữa là."
Trình Dương đi mua đồ ăn tối cho Lâm Dị, còn Lâm Dị lấy quần áo sạch để đi tắm.
Không biết Tần Châu phải mất bao lâu nữa mới xong, cho nên Lâm Dị tắm rửa xong bèn đi giặt quần áo bẩn luôn, giặt giũ xong xuôi rồi phơi chúng ở ban công, vừa đúng lúc Trình Dương đi mua đồ về.
Dự định ban đầu của Lâm Dị là vừa ăn vừa đi đến cuộc họp.
"Ăn xong rồi hẵng đi." Trình Dương đặt đồ ăn lên bàn, cậu ta cũng không ăn mà mang về: " Vẫn phải một lúc nữa cơ, chắc chắn chủ tịch Tần xong việc sẽ gọi điện cho anh đến họp mà."
Lâm Dị nghĩ cũng hợp lý bèn ngồi xuống ăn với Trình Dương.
Trình Dương có hỏi về chuyện xảy ra trong Thế giới Quy tắc 16-8, Lâm Dị bèn thuật lại đơn giản.
"Trần Dương? Sao giống tên tôi quá vậy?" Trình Dương "đờ mờ" một tiếng: "Vậy quái vật 16-8 lần này không bị giết á, vậy phải làm sao? Biện pháp đối phó như nào?"
"Tôi không biết." Lâm Dị lắc đầu.
Thảo luận và nghiên cứu biện pháp đối phó với các quy tắc là công việc của hội sinh viên
Sau bữa tối, Âu Oánh gọi điện cho Lâm Dị, cuộc họp vẫn được tổ chức ở phòng 101 – toà giảng đường B.
Trình Dương không tham gia vào Thế giới Quy tắc 16-8, nên có một mình Lâm Dị đi. Vì đã ăn no nê năm quả trứng kho rồi nên cậu chỉ cầm theo ly trà sữa.
Lâm Dị tham dự cuộc họp lần trước có thấy các anh chị khoá trên mang nước tới.
Tương tự với đợt trước, những người tham dự đều là thành viên cốt cán của hội sinh viên.
Sau khi Trần Dương, Dịch Gia Duyệt và Giang Mạn tỉnh lại, bọn họ trực tiếp đi đến phòng họp, Ôn Hiểu Phương là người bị quái vật bám vào nên không cần tham dự cuộc họp.
Có điều Tần Châu vẫn chưa đến, nên cuộc họp vẫn chưa chính thức bắt đầu.Lâm Dị đi vào phòng họp, chọn một góc ngồi xuống.
Trước khi cuộc họp bắt đầu, các anh chị trong hội sinh viên vẫn đang giải quyết những vấn đề trước mắt, Âu Oánh thì đang nói chuyện với Giang Mạn ở phía bên kia.
Âu Oánh nói: "Dưới tình huống như vậy mà cô vẫn vạch trần manh mối của người khác. Cô có từng nghĩ rằng hành động của mình có thể khiến tất cả những người tham gia trực tiếp gặp nguy hiểm không?"
Giang Mạn cúi đầu: "Em xin lỗi, em không nhịn được."
Âu Oánh nói: "Vậy là có nghĩ tới rồi nhỉ?"
Giang Mạn: "Lúc đó em kích động quá, cũng không biết vì sao mình lại nói thẳng ra như vậy."
Âu Oánh "Trả lời câu hỏi hiện tại của tôi đi."
Giang Mạn dụi dụi mắt: "Em thực sự xin lỗi."
Âu Oánh nhìn Giang Mạn, đưa khăn giấy cho cô, sau khi Giang Mạn lau nước mắt, Âu Oánh tiếp tục giáo huấn: "Tôi có thể giải thích tâm lý lúc đó của cô là muốn người khác đồng quy vô tận với mình không? Chỉ vì không nói quy tắc tử vong cho cô, nên cô bèn kéo tất cả những người tham gia cá chết lưới rách (*) sao."
(*): cuối cùng tất cả đều bị tận diệt
Giang Mạn bỗng nhiên ngẩng đầu: "Em không có..."
"Cảm thấy tôi nói nghiêm trọng quá à?" Âu Oánh phân tích diễn biến tâm lý của Giang Mạn: "Cô chỉ muốn trả thù, chỉ muốn uy hiếp người ta, nhiều nhất là vì nghĩ bản thân sống không yên cho nên người khác cũng đừng hòng sống yên ổn thì mới cảm thấy dễ chịu hơn à? Có phải vậy không?"
Giang Mạn gật đầu.
Âu Oánh nói: "Thế như vậy không phải cùng đồng quy vô tận với cô thì là gì?"
Giang Mạn câm nín.
"Hội sinh viên thực sự muốn bảo vệ mọi người, nhưng cô phải hiểu rằng đây không phải là nghĩa vụ của hội sinh viên. Bọn tôi cũng giống với cô cậu, đều là sinh viên của trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên. Bọn tôi cũng sẽ bị cuốn vào Thế giới Quy tắc, chẳng lẽ vì bọn tôi là người của hội sinh viên nên quái vật sẽ buông tha cho bọn tôi à? Không phải, đúng không? Vậy thì có phải mạng sống của chính bọn tôi cũng khó mà bảo toàn được không?" Âu Oánh nhìn thấy hai má Giang Mạn đỏ bừng vì xấu hổ. Cô bèn dịu dàng hơn: "Nếu muốn sống, quan trọng nhất là phải dựa vào chính mình, hiểu chưa?"
Giang Mạn gật đầu.
Âu Oánh nói: "Cô sẽ bị trừ điểm nửa học kỳ, có ý kiến gì không?"
Sắc mặt Giang Mạn tái nhợt lại sau khi nghe thấy hình phạt này, cô muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại đè nén nó trong lòng, gật đầu: "...Em chấp nhận."
Nhận thấy mọi người đang làm việc riêng của mình, Lâm Dị lấy MP4 ra.
Trong lúc giặt đồ, cậu bị trượt tay nên chiếc MP4 rơi ra khỏi túi áo bẩn.
Lúc đó cậu vội vàng kiểm tra, nhưng may mà chất lượng MP4 tốt, cú rơi không ảnh hưởng gì đến đoạn ghi âm bên trong, cậu nghĩ dù sao hiện tại cuộc họp vẫn chưa bắt đầu nên lấy ra xem thử có bị sứt sát gì không.
Lâm Dị phát hiện một góc của chiếc MP4 bị bong tróc lớp sơn, lòng Lâm Dị quặt đau.
Cậu đã phải bỏ ra một khoản tiền rất lớn để mua chiếc MP4 này.
Ngay lúc đang đau lòng, cậu nghe thấy có người đứng dậy khỏi chỗ ngồi và tiếng ghế cọ xát xuống sàn nhà. Nhìn tình hình đang diễn ra, Lâm Dị đoán Tần Châu đến rồi, cậu nhanh chóng cất chiếc MP4 đi, đứng dậy nhìn về hướng mà mọi người cũng đang nhìn.
Tần Châu nhìn cậu, hình như đã thấy cậu cất MP4 vào túi.
"Anh Châu."
"Anh Châu."
Lâm Dị cũng hô: "Đàn anh."
"Bắt đầu đi." Tần Châu rời mắt, ngồi xuống chỗ của mình.
Nội dung của các cuộc họp chẳng khác nhau là mấy, những người bước vào Thế giới Quy tắc 16-8 sẽ thuật lại những gì họ chứng kiến và những gì đã xảy ra theo quan điểm của riêng mình, sau khi Trần Dương, Dịch Gia Duyệt, Giang Mạn nói xong, ba người họ nhanh chóng rời đi..
Sau đó là đến Lâm Dị và Tần Châu kể lại.
Hai người nói xong, Tần Châu cũng không mở miệng kêu Lâm Dị đi về mà giao nhiệm vụ cho Chu Trì - người phụ trách Nội Quy Trường, bởi vì quy tắc 16-8 vẫn tồn tại, cho nên Chu Trì cần hoàn thiện biện pháp đối phó dựa trên những gì bọn họ vừa thuật lại.
Chu Trì đứng dậy nói: "Vậy em đi đây."
Sau khi Chu Trì đi gặp các thành viên trong bộ phận để bàn bạc, Tần Châu nói với đội phó đội tuần tra Vương Phi Hàng: "Quy tắc của đội tuần tra cần phải thay đổi, quái vật sẽ chọn người, không thể để một người phụ trách một Thế giới Quy tắc được."
"Nó biết chọn người thật sao? Mẹ kiếp." Vương Phi Hàng mắng một câu, sau đó nói: "Anh Châu, chuyện này cần phải suy nghĩ thật kỹ."
"Ừ." Tần Châu lại nhìn Âu Oánh: "Hoàn thành đánh giá Lâm Dị chưa?"
"Hoàn thành rồi."
Âu Oánh lấy ra một tờ đơn đưa cho Tần Châu, Lâm Dị có chút căng thẳng, cậu đoán Tần Châu đang nói đến việc gia nhập đội tuần tra.
Rời khỏi Thế giới Quy tắc 16-8, có nghĩa là cậu đã thông qua bài khảo hạch, đánh giá hiện tại hẳn là có liên quan đến việc phân công nhiệm vụ sau này.
Mặc dù Lâm Dị không hé răng câu nào nhưng cậu vẫn vểnh tai chăm chú lắng nghe.
Tần Châu đang xem phiếu đánh giá, không biết trong đó có nội dung gì, Tần Châu nhìn hồi lâu, lâu đến mức sự căng thẳng của Lâm Dị đã chuyển thành sốt ruột luôn rồi.
Mọi người khác trong phòng họp đều đang làm việc của riêng mình, cuộc họp dường như đã biến thành một văn phòng.
Lâm Dị ngồi ở một góc nhỏ, cách xa Tần Châu, dù cậu có muốn nhìn trộm thì cũng không thể.
Lâm Dị thấp giọng hỏi Âu Oánh ở đối diện: "Chị Âu Oánh, chị có muốn uống nước không? Em lấy cho chị nhé."
Máy lọc nước ở ngay phía sau Tần Châu.
Âu Oánh lịch sự mỉm cười: "Chị không, cảm ơn em."
Lâm Dị: "..."
Tại sao cậu lại mang theo trà sữa chứ, giờ đi rót nước chẳng phải lộ rõ là mình cố tình sao.
Tuy không quen với việc chủ động bắt chuyện với người lạ nhưng Lâm Dị vẫn hỏi Vương Phi Hàng: "Đội trưởng, anh có muốn uống nước không?"
Vương Phi Hàng: "À, không, cảm ơn."
Lâm Dị: "Ồ, vâng ạ."
Chủ động với Vương Phi Hàng đã là cực hạn của Lâm Dị rồi, ít ra lúc cậu gia nhập đội tuần tra, cậu cũng có giao lưu với Vương Phi Hàng, hơn nữa tương lai hắn sẽ là cấp trên của cậu, những người khác thì bó tay luôn. Lâm Dị xấu hổ không dám hỏi bọn họ có muốn uống nước không.
"Nhóc thiên tài." Tần Châu bỗng nhiên gọi cậu.
Lâm Dị ngồi nghiêm chỉnh: "Đàn anh."
Tần Châu: "Nước ấm, cảm ơn."
"A?" Lâm Dị: "Dạ."
Lâm Dị đi lấy nước cho Tần Châu, cậu đứng sau lưng hắn, lén nhìn phiếu đánh giá cầm trên tay, đánh giá của Âu Oánh đối với Lâm Dị là: Trung cấp 1.
Lâm Dị biết hội sinh viên sẽ đánh giá cấp bậc quái vật, tương tự với việc đánh số cho nó. Mặc dù đã thành công thâm nhập vào hội sinh viên nhưng cậu không biết Trung cấp 1 sẽ tương ứng với chức vị nào trong hội, liệu cậu có quyền hạn xem thông tin của hội sinh viên hay không.
Lâm Dị cầm ly nước ấm đưa cho Tần Châu.
Tần Châu đưa phiếu đánh giá cho cậu: "Muốn xem thì cứ nói đi. Bày chút trò vặt như vậy làm gì."
Lâm Dị: "..."
"Em đâu có, không phải mà." Lâm Dị không chịu thừa nhận, bướng bỉnh nói: "Các đàn anh đàn chị làm việc vất vả nên em muốn giúp gì đó thôi."
Tần Châu bật cười trước lời giải thích hậu đậu của Lâm Dị.
Âu Oánh cũng cười theo.
Tần Châu và Lâm Dị khựng lại, đồng thời nhìn về phía Âu Oánh, Tần Châu thì cảm thấy khó hiểu, Lâm Dị lại có vẻ ngượng ngùng, ngơ ngác.
Tần Châu không biết, nhưng Lâm Dị thì biết rồi, cậu cảm thấy Âu Oánh hình như đang muốn xào CP.
"Xin lỗi." Âu Oánh ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Hai người tiếp tục đi."
"Lâm Dị." Một lúc sau, Âu Oánh không nhịn được, nói với Lâm Dị: "Nếu không hiểu chỗ nào trong phiếu đánh giá thì cứ hỏi đàn anh Tần Châu, nhất định phải hỏi cho rõ ràng đấy, việc này có liên quan đến công việc sau này của em trong đội tuần tra."
Lâm Dị: "À, vâng ạ."
Tần Châu nói: "Phân tích và tích hợp đánh giá trở thành công việc của anh từ khi nào thế?"
Âu Oánh nói: "Em cũng đâu nói đó là việc của anh, nhưng hiện tại em đang có rất nhiều việc, anh Châu, vậy anh có muốn làm không. Nếu anh không muốn thì em đành gác lại công việc trong tay vậy."
Tần Châu: "..."
"Anh không muốn à? Thôi được rồi." Âu Oánh ngoắc ngoắc tay với Lâm Dị: "Lâm Dị, để chị giải thích với em về phiếu đánh giá nào."
Lâm Dị cầm phiếu đánh giá định qua chỗ Âu Oánh, Tần Châu nói: "Bỏ đi, để anh giải thích."
"Vất vả cho anh Châu rồi." Âu Oánh cười tươi rói.
Tần Châu khó hiểu liếc mắt với Âu Oánh một cái.
Lâm Dị ở bên cạnh không khỏi cảm thấy đau lòng thay Tần Châu
Đàn anh, anh bị gài rồi, anh biết không?