Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

chương 129: quái vật 8-4

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vẻ mặt Lâm Dị trông còn nghiêm trọng hơn cả việc cậu nhìn thấy quỷ.

Loại tình huống này, đổi lại là người khác cũng khó có thể duy trì được thần sắc trên gương mặt.

Có điều Lâm Dị không hét lên. Tuy rất sốc trước phát hiện muộn màng này nhưng cậu cũng không quá hoảng loạn.

Cậu còn có thể chủ động không nhìn nữ giáo giáo này nữa, à không, cô bạn học này.

Lâm Dị nghiêng đầu nhìn về phía cửa sổ, bầu trời bên ngoài đang ảm đạm dần, nhuốm màu chạng vạng.

Trời vẫn chưa tối nên Lâm Dị cũng không hề hoảng hốt hay sợ hãi gì cả.

Cậu cầm lấy cuốn sổ, lập tức đi ra khỏi phòng học.

Quay lưng về phía cô bạn kia, Lâm Dị vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt thâm trầm của cô. Khi bước ra khỏi lớp, cậu quay người lại, lơ ánh mắt đó đi rồi bỏ chạy.

Lâm Dị không có thời gian để tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Việc cậu cần làm là quay về phòng ngủ trước, tránh xa nơi này một chút.

Con đường nối khu dạy học và ký túc xá có thể đi bộ tầm bốn năm phút, Lâm Dị càng chạy càng nhanh, cậu nhanh như chớp lao vào tòa ký túc xá, nơi Trình Dương vẫn đang đứng giằng co với người tham gia.

Người nhận được gói hàng hôm nay là một nam sinh, sinh viên năm hai, tên Trần Tử Tấn.

Kỳ thật chẳng cần Nhậm Lê phải nhắc nhở bọn họ, gói hàng trong thế giới Quy Tắc 8-4 có ý nghĩa gì, mỗi người tham gia ở đây đều rõ ràng hơn bất cứ ai.

Dù là ai gửi gói hàng này đi chăng nữa thì nó cũng tượng trưng cho việc vận rủi ập đến. Trần Tử Tấn tất nhiên không muốn nhận gói hàng này. Anh ta muốn chuyển gói hàng đi nhưng lại không dám tuỳ tiện vứt nó, mà Trình Dương thì có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận gói hàng hộ anh ta.

Trần Tử Tấn bắt lấy Trình Dương không buông tay: "Cầm gói hàng của cậu về đi."

Trình Dương cúi đầu nhìn tay Trần Tử Tuấn đang ôm quần áo mình: "Ông đếm đến ba, anh còn không buông ra, buổi tối ông đây đến nhét gói hàng vào miệng anh, anh tin không?"

Thân hình Trình Dương vốn đã to, gần đây cậu ta lại mới cắt tóc, nên trông không khác gì một tên lưu manh.

Người nào không quen cậu ta, chắc chắn không bao giờ tưởng tượng được lá gan cậu ta lại tỉ lệ nghịch với thân hình to lớn này.

Trần Tử Tấn bị Trình Dương dọa sợ, đang muốn buông ra thì lại tóm lấy cậu ta một lần nữa.

"Không được." Trần Tử Tấn kiên trì nói: "Cầm gói hàng của cậu đi."

Trình Dương nén giận: "Ông đây đã nói tám trăm lần là, gói hàng này không phải do ông đây gửi tới."

Cậu ta tự mình đẩy Trần Tử Tấn ra: "Anh có mắt không thế? Nhìn kỹ xem tên người gửi trên phiếu chuyển phát nhanh có phải tên tôi không?"

Trần Tử Tấn cũng biết mình chọc giận Trình Dương, anh ta lo lắng Trình Dương thật sự sẽ nhét gói hàng vào miệng mình, nhưng cũng sợ gói hàng sẽ dẫn đến tử vong.

Anh ta lùi lại một bước, nói: "Người gửi có thể nặc danh. Ai biết được cậu có nặc danh hay không."

"Mẹ nhà anh." Sức kiên nhẫn của Trình Dương đã hoàn toàn cạn kiệt: "Cút, cút càng xa càng tốt."

Nói xong cậu ta quay người rời đi, khóe mắt nhìn thấy Trần Tử Tấn đang muốn tiến lên giữ mình lại. Trình Dương giơ tay: "Có tin ông đây táng chết anh không?"

"Trình Dương."

Lâm Dị bước nhanh vào, hô lớn: "Đi thôi."

Nói xong, cậu tiếp tục chạy về phía trước, nháy mắt đã không thấy bóng người đâu nữa.

"Tới liền." Nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lâm Dị, Trình Dương cũng lười nói chuyện với Trần Tử Tấn.

Cậu ta sẵn sàng giằng co với Trần Tử Tấn ở chỗ này vì nghĩ rằng Lâm Dị là thành viên của đội tuần tra, nhiệm vụ của cậu là đưa sinh viên rời khỏi thế giới Quy Tắc.

Cậu ta mới ở lại bảo Trần Tử Tấn mở gói hàng ra xem.

Thư nguyền rủa trong gói hàng được viết rõ ràng, giấu mạng và truyền thư đi.

Nhưng Trình Dương không dám nói hẳn ra, cậu ta lo rằng mình lắm mồm sẽ gây phiền toái không cần thiết cho Lâm Dị, cho nên trong toàn bộ quá trình cậu ta nói rất uyển chuyển, đầu óc còn quay cuồng hết cả lên, nghĩ xem nên dùng từ gì để có thể gợi ý cho Trần Tử Tấn mà không gây phiền phức cho Lâm Dị.

Kết quả là ám chỉ nửa ngày, Trần Tử Tấn vẫn không ngừng yêu cầu cậu lấy lại gói hàng.

Trình Dương mệt mỏi.

Người nên chết, dù đại la thần tiên có hạ phàm cũng vô dụng.

"Dám theo tôi là tôi tẩn cho đấy!" Trình Dương hung ác nói với Trần Tử Tấn, sau đó vội vàng chạy theo Lâm Dị.

Lâm Dị trực tiếp đi tới phòng 204.

Trình Dương vẫn còn nhớ rõ vẻ mặt sốt ruột của Lâm Dị, cũng không rảnh mà lo xem phòng 204 có gì. Thấy Lâm Dị tiến vào thì bước chân cũng theo sau.

"Sao thế?" Trình Dương vội vã hỏi.Lâm Dị nói: "Tôi không biết mình đã vi phạm quy tắc tử vong thứ hai chưa nữa."

Trình Dương không hiểu: "Hàng chuyển phát nhanh cũng được gửi đi rồi. Tôi vừa kiểm tra tủ của Hạ Huy, bưu kiện mình gửi đều ở trong đó hết."

"Không phải."

Lâm Dị thuật lại cho Trình Dương chuyện xảy ra trong phòng học.

Trình Dương vừa nghe xong liền "đậu má" mấy cái: "Nhỉ, đờ mờ, tôi nói rồi mà, chắc chắn bà cô này có vấn đề, bả cố tình dụ dỗ chúng ta..."

Nói được nửa chừng, Trình Dương đột nhiên ý thức được đây không phải trọng điểm, cậu ta vội vàng phanh lại, lo lắng nói: "Cho nên... quy tắc tử vong thứ hai bị kích hoạt trước là? Quy tắc tử vong thứ hai là gì?"

Trình Dương nôn nóng nhìn Lâm Dị, cho dù Lâm Dị có thuật lại tình hình cho cậu ta từng chữ một thì cậu ta cũng không thể đoán được quy tắc tử vong được kích hoạt đêm nay là gì.

Cậu ta đợi Lâm Dị nói ra đáp án, sau đó mới có thể cùng nhau nghĩ biện pháp.

Lâm Dị lắc đầu, có lẽ bởi vì cảm nhận được cảm xúc của Trình Dương, bây giờ cậu mới cảm thấy sợ hãi.

"Tôi không biết." Lâm Dị trầm giọng nói.

Trình Dương sửng sốt: "Không biết?!"

Lâm Dị nói: "Chỉ là có khả năng thôi."

Cảm giác của Trình Dương không sai, bạn nữ này cố tình nhấn mạnh, lặp lại việc lớp 2-1 vắng một người. Hai ngày trước, cô cố tình khắc sâu điều này vào trí nhớ của mọi người, cho nên trong hai ngày đó, cô không tính thêm mình vào sĩ số lớp.

Mà hôm nay lúc cô điểm danh lại cố tình tính thêm cả mình. Lớp có hai ghế trống, cho nên sẽ dễ dàng nhận ra số lượng người có gì đó không ổn.

Lâm Dị là người biết trong núi có hổ nhưng lại một chân bước vào cái bẫy đó.

Trong thế giới Quy Tắc, sự tồn tại của NPC là công cụ để quái vật giết người. Bạn nữ này đặt bẫy không chỉ để mua vui, mục đích cuối cùng là để quái vật giết người.

Đó là nguyên nhân Lâm Dị cho rằng mình đã vi phạm quy tắc tử vong của cô.

Nhưng Lâm Dị lại không biết cụ thể quy tắc tử vong là gì.

Tất nhiên không phải là đọc nhật ký của bạn nữ, nếu đọc nhật ký của cô là quy tắc tử vong thì cậu đã vi phạm rồi, ban đêm cô ta chỉ cần đến giết chết cậu là được

Không cần thiết phải thêm nội dung mới vào nhật ký.

Ngoài việc xem nội dung cuốn nhật ký, Lâm Dị không thể nghĩ được bản thân còn khả năng vi phạm quy tắc tử vong nào nữa.

Hành vi của cậu là quay trở lại phòng học, tìm cuốn nhật ký, đọc nội dung cuốn nhật ký, phát hiện cô chính là học sinh mất tích, cùng cô bốn mắt nhìn nhau.

Quay trở lại lớp không thể là một quy tắc tử vong được, bởi vì mọi người đều từng ở trong lớp, ít nhiều gì cũng sẽ có người bị dính chiêu.

Tìm cuốn nhật ký cũng không phải là quy tắc tử vong. Giống với việc đọc nội dung của cuốn nhật ký, cậu phát hiện ra cuốn nhật ký trong hộc bàn trước rồi mới đọc nội dung. Cô bạn cũng không cần thiết phải thêm nội dung vào cuốn nhật kí làm gì.

Chạm mắt với cô cũng không phải quy tắc tử vong.

Mọi người lúc lên lớp ít nhiều gì cũng từng chạm mắt với cô. Nếu đây là quy tắc tử vong thì đã sớm có người bị trúng chiêu rồi chứ không cần phải đợi đến tận bây giờ, từ lúc cậu ngẩng đầu lên đối mặt với cô.

Còn lại là phát hiện ra thân phận của bạn nữ.

Quy tắc tử vong này có phần giống với quy tắc tử vong của Sầm Tiềm trong thế giới Quy Tắc 4-4, nhưng cũng có điểm khác biệt.

Ở thế giới Quy Tắc 4-4, thân phận Thuấn Tức đã được nhấn mạnh ngay từ đầu, nhưng trong thế giới Quy Tắc 8-4 chỉ nhấn mạnh rằng thiếu mất một người, trọng điểm là ở số người chứ không phải là thân phận của bạn nữ.

Hơn nữa, Lâm Dị chỉ biết nữ giáo viên đó là NPC học sinh mất tích. Cậu không biết nữ sinh đó là ai, tên cô là gì.

Và quan trọng nhất.

Nếu việc phát hiện danh tính của bạn nữ là quy tắc tử vong thì cô chỉ cần trực tiếp ghi tên của bạn nữ vào trong cuốn nhật ký chứ không cần thiết phải ẩn câu "Trong trường có quỷ, mau chạy" và "Ta đang nhìn ngươi đó".

Không phải ai cũng có thể lập tức phản ứng lại như Lâm Dị, nữ giáo viên là NPC học sinh mất tích.

Nghe xong, Trình Dương thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi." Trình Dương vỗ ngực: "Nhưng má nó chứ, doạ tôi hết hồn à."

Tuy vẫn chưa tìm ra điểm nào cho thấy mình vi phạm quy tắc tử vong, nhưng Lâm Dị vẫn có cảm giác mơ hồ nào đó rằng mình quả thực đã rơi vào một cái bẫy, hơn nữa còn rất mãnh liệt.

"Cứ như thế đã."

Lâm Dị tạm thời gác chuyện này sang một bên, đè nén cảm giác bất an trong lòng lại, lúc này mới bắt đầu đọc nhật ký trên tay.

Lúc cậu và nữ sinh kia chạm mắt nhau, Lâm Dị chắc chắn rằng đọc nhật ký không phải quy tắc tử vong.

Đó là lý do vì sao lúc cậu chạy trốn tiện tay cầm theo cuốn nhật ký, nếu đọc nhật ký là quy tắc tử vong thì cậu đã dẫm phải nó rồi, cho nên nhân lúc trời vẫn chưa tối, NPC học sinh kia chưa tìm tới tận cửa thì nên đọc xong luôn cuốn nhật ký còn hơn.

Nhật ký trong tay Lâm Dị vẫn còn ở trang "Ta đang nhìn ngươi", nhưng Trình Dương bên cạnh lại không chú ý tới câu bí mật, nghi hoặc nói: "Cái này viết gì thế? Rõ ràng từ nào tôi cũng biết, nhưng ghép với nhau thì không hiểu gì có từ nào lạ hết, toàn những từ thông dụng mà."

Trình Dương bị doạ sợ, nhưng Lâm Dị vẫn không nói manh mối.

Cậu lật cuốn nhật ký đến trang đầu tiên, nhìn thấy họ tên của cuốn nhật ký.

Tôn Tịnh Văn.

Đây hẳn là tên của bạn nữ.

[Ngày X, tháng X, năm 20XX. Mưa.]

Nếu bọn họ còn như vậy, mình sẽ không kiên nhẫn nữa.

[Ngày X, tháng X, năm 20XX. Nắng.]

Là bọn họ tự tìm đến.

[Ngày X, tháng X, năm 20XX. Nắng.]

Mình bắt đầu rồi.

Mặc dù không đầu đuôi gì cả, nhưng nội dung của những trang nhật ký này có vẻ bình thường so với hai trang mà Lâm Dị đã xem trước đó, cậu cũng có thể đoán được một số thứ từ nội dung của những trang nhật ký này.

"Bọn họ" đã làm gì đó khiến Tôn Tịnh Văn phẫn nộ. Ban đầu, cách làm của Tôn Tịnh Văn là kiên nhẫn. Và hiển nhiên là "bọn họ" đã không thu đao lại mà còn làm trầm trọng hơn, sau đó chọc giận Tôn Tịnh Văn.

Tôn Tịnh Văn bắt đầu chống trả.

[Ngày X, tháng X, năm 20XX. Âm u.]

Năm con, vừa đủ.

[Ngày X, tháng X, năm 20XX. Âm u.]

Kẻ đầu tiên.

[Ngày X, tháng X, năm 20XX. Mưa.]

Kẻ thứ hai.

[Ngày X, tháng X, năm 20XX. Mưa.]

Kẻ thứ ba.

[Ngày X, tháng X, năm 20XX. Âm u.]

Kẻ thứ tư.

[Ngày X, tháng X, năm 20XX. Mưa.]

Kẻ thứ năm.

Đọc đến đây, Lâm Dị quay lại nhìn dòng "năm con, vừa đủ".

Sau đó đọc lại năm dòng tiếp theo trong nhật ký.

Trình Dương không hiểu, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Dị lật qua lật lại mấy lần, cậu ta cảm thấy chắc chắn Lâm Dị đã đoán ra được gì đó.

Đợi Lâm Dị ngừng động tác lại, Trình Dương xấu hổ hỏi: "Anh Lâm Dị, có thể dành chút thời gian cho người anh em ngốc nghếch này không?"

Lâm Dị nói: "Lượng từ khác nhau."

Lúc đầu, Tôn Tịnh Văn sử dụng lượng từ "con (只)".

Trong năm trang nhật ký tiếp theo, Tôn Tịnh Văn lại dùng lượng từ "kẻ (个)".

Căn cứ vào cách sử dụng lượng từ, "只" thường được dùng cho động vật.

Mà một trong những cách dùng của lượng từ "个" là để chỉ người.

Ví dụ, một người 一个人, một người lớn 一个大人, một đứa trẻ 一个孩子

Một cô gái 一个女孩, một chàng trai 一个男孩.

(*): Cái này ai học tiếng trung sẽ hiểu rõ nè. Trong cuốn nhật ký của Vương Tịnh Văn, raw là 第一个,第二个,第三个,... Trong tiếng trung, lượng từ "个" dùng để chỉ chỉ sự vật, trong đó có cả người. ví dụ: 一个人 (một người), 一个面包 (một cái bánh mì), 两个苹果 (hai quả táo),...

Trình Dương nghĩ lại những thứ mình đã gặp phải trong mấy đêm vừa rồi, do dự một lát rồi nói: "Năm con... đừng nói là năm con mèo nhá?"

Lâm Dị gật đầu, cậu cũng nghĩ vậy.

"Năm con mèo tương ứng với năm người. Không lẽ vị Tôn cô nương này dùng năm con mèo đối phó với năm người sao?" Trình Dương hỏi.

Lâm Dị gật đầu tiếp. Lại được khẳng định, Trình Dương tự tin nói: "Tôi biết rồi, Tôn Tịnh Văn này là người thả chim bồ câu, cô ta giết mèo, sau đó dùng máu mèo để viết thư nguyền rủa. Năm người nhận được thư nguyền rủa sợ hãi, sau đó vì để bảo vệ mình mà truyền thư nguyền rủa đi."

Lần này Lâm Dị không gật đầu nữa: "Sao cô ta có thể đảm bảo thư nguyền rủa sẽ được truyền cho năm người đó?"

Trình Dương: "Ý của anh là?"

Lâm Dị nói: "Ví dụ người cổ muốn giết là tôi với anh. Tôi nhận được thư nguyền rủa của cổ trước, nhưng không truyền nó cho anh mà truyền cho đàn anh. Sau khi đàn anh nhận được thư nguyền rủa cũng không truyền cho anh mà là cho chị Âu Oánh. Sau đó chị Âu Oánh lại tiếp tục không truyền cho anh mà truyền cho đội trưởng Vương. Thư nguyền rủa tới chỗ đội trưởng Vương thì xác suất truyền lại cho anh là rất nhỏ, vì anh và đội trưởng Vương chưa từng tiếp xúc."

"Cũng đúng." Trình Dương đổi ý nói: "Vậy cô ta viết năm bức thư nguyền rủa? Sau đó lần lượt đưa cho năm người."

Lâm Dị đáp: "Không phải."

"Người cô ta muốn giết là cố định, hà tất gì phải thêm dòng thứ hai "Muốn sống thì truyền đi"?"

Trình Dương nói: "Thư nguyền rủa thường được truyền cho người khác. Càng nhiều người càng tốt, như vậy thì lời nguyền sẽ được mọi người phát tán. Nói không chừng dòng thứ hai không phải do Tôn Tịnh Văn viết mà là do người nhận được thư nguyền rủa viết, tôi cảm thấy dòng đầu tiên và dòng thứ hai được viết bằng hai nét chữ khác nhau."

Lâm Dị: ""Đến lượt ngươi giấu mạng." Nếu năm từ này không có thêm dòng thứ hai, rất khó để liên tưởng đến thư nguyền rủa."

Trình Dương im lặng.

Lâm Dị nói đúng, cậu ta lựa chọn im lặng, không để mấy lời vô nghĩa ảnh hưởng đến suy nghĩ của Lâm Dị.

Lâm Dị rũ mắt xuống, suy nghĩ.

Thư nguyền rủa có thể giết chết người tham gia nên Tôn Tịnh Văn không cần phải lộ diện.

Trừ khi cô không liên quan gì đến thư nguyền rủa mà sử dụng phương pháp khác để giết người.

Hơn nữa, Tôn Tịnh Văn và người viết thư nguyền rủa không cùng một phe.

Thư nguyền rủa đã thành công giết chết Hạ Huy vào đêm đầu tiên, nhưng lại thất bại trong đêm thứ hai.

Vào ngày sau hôm thất bại, Tôn Tịnh Văn tự xuất đầu lộ diện, tựa như để bù đắp tiếc nuối cho đêm hôm trước không có người chết, nóng lòng muốn ra tay.

Nhưng Trần Tử Tấn lại nhận được gói hàng, điều này chứng tỏ Tôn Tịnh Văn và người viết thư nguyền rủa không hề thương lượng với nhau.

Hay thay vì nói Tôn Tịnh Văn không thương lượng với người viết thư, thì đúng hơn là nói Tôn Tịnh Văn đang cạnh tranh với người viết thư.

Hạ Huy tử vong, người viết thư nguyền rủa được một điểm.

Nếu Trần Tử Tấn - người nhận gói hàng tử vong, người viết thư nguyền rủa lại nhận thêm một điểm nữa.

Cho nên, Tôn Tịnh Văn, người chưa có điểm nào tính đến thời điểm hiện tại, không thể ngồi yên được.

"Meo--"

Một tiếng meo thê lương cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Dị.

Trình Dương giật mình, "Hạ Huy bắt chước tiếng mèo kêu càng ngày càng giống..."

Nổi cả da gà.

Lâm Dị nhìn xuống gầm giường, thấy Hạ Huy vẫn còn trốn dưới đó.

"Không phải anh ta kêu."

Âm thanh phát ra từ bên ngoài cửa sổ.

"Tôi nói rồi mà." Trình Dương thở phào nhẹ nhõm: "Sao có thể giống vậy được, tiếng này rõ ràng là mèo thật kêu."

Mèo thật kêu.

Lâm Dị bỗng nhiên nói: "Hai đêm vừa rồi đám mèo dẫn đường đó có kêu không?"

Trình Dương nhớ lại: "Hình như không, chỉ dùng móng vuốt cào cửa thôi."

Lâm Dị ném xuống một câu: "Mau đóng cửa sổ lại, đừng để con mèo nhìn thấy tôi!"

Vừa nói cậu vừa chui xuống gầm giường, khiến Hạ Huy sợ tới mức nhảy ra ngoài.

Đây là một loạt phản ứng, Hạ Huy lại làm Trình Dương giật mình, nhưng Trình Dương có thể nghe thấy trong giọng nói của Lâm Dị có chút lo lắng, chưa kịp bình tĩnh thì lại phải sợ hãi, bèn nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

Vén rèm lên, quả nhiên có một con mèo đen ở bên ngoài cửa sổ đang nhìn vào.

Trình Dương vội vàng đóng cửa sổ lại, phát hiện cửa sổ đã khóa, vội vàng kéo rèm.

Nói xong cậu ta đi tới nhìn Lâm Dị đang trốn dưới gầm giường.

Miệng: "Sao thế?"

Lâm Dị nói: "Tôi bị quy tắc tử vong của Tôn Tịnh Văn nhắm tới."

Truyện Chữ Hay