"Cạch" một tiếng.
Lâm Dị mở cửa.
Nếu ban ngày cậu và Trình Dương không rời khỏi lớp sớm như vậy thì chắc chắn trong giờ ra chơi hai người có thể nghe được cuộc thảo luận của những người tham gia, là về tiếng cào cửa mà họ nghe thấy vào ban đêm.
Trong đó, người nghe được rõ ràng nhất chính là Tằng Nam Nam, Tằng Nam Nam miêu tả âm thanh này là: chói tai, sắc bén, như thể đang chạm vào dây thần kinh căng thẳng của con người vậy.
Ngay lúc cửa phòng 203 vừa mở ra, âm thanh từ bên ngoài lập tức truyền vào.
Trong hành lang chỉ có mấy ngọn đèn mờ ảo, mấy bóng đèn hình như đã dùng nhiều năm rồi, như thể chuẩn bị sắp tắt đến nơi, loại đèn này rõ ràng là đang bật, nhưng lại chẳng chiếu sáng được gì cả.
Lâm Dị nhìn về phía phòng 202. Lúc này, thứ chặn bên ngoài phòng 202 đúng thực là mèo.
Chúng chất thành từng tầng từng lớp, Lâm Dị quan sát chúng, cảm thấy chúng đều có liên hệ với nhau, nhưng lại không thể biết rõ được số lượng.
Cậu không cố tình giảm nhẹ tiếng mở cửa, ngược lại còn tạo ra một âm thanh đặc biệt, nhưng lũ mèo đó cũng chẳng thèm nhìn về phía cậu mà chỉ tập trung cào vào cánh cửa phòng 202, như thể cửa phòng là thứ để chúng dùng móng cào.
Lâm Dị chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng dấy lên một loại cảm giác kỳ lạ.
Những con mèo này có vấn đề, nhưng nhất thời Lâm Dị không thể nói được vấn đề là gì, cậu chỉ cảm thấy mấy con mèo này thiếu mất thứ gì đó, giống kiểu cậu luôn cảm thấy trường trung học Báo Hương thiếu mất thứ gì đó vậy.
Nhưng bây giờ không phải lúc để dừng lại nghiêm túc suy nghĩ, cậu còn có việc phải làm, Trình Dương còn đang chờ cậu tới cứu mạng, cậu không dám, cũng không thể ở lại chỗ này quá lâu được.
Lâm Dị đè nén nghi hoặc trong lòng, quay người chạy về phía hành lang.
Cậu chạy rất nhanh, một hai bước đã nhảy ra xa khoảng bốn năm mét, mèo vẫn đang cào cửa, chắc là thứ đó vẫn chưa tới, cậu vẫn còn thời gian để cứu Trình Dương, mặc dù thời gian này không còn nhiều nữa, bất cứ lúc nào cũng có thể trở nên khủng hoảng.
Cậu lao xuống hành lang, đèn cảm ứng trong hành lang lần lượt sáng lên theo bước chân cậu chạy như điên, trải dài bóng cậu trên sàn nhà.
Rất nhanh, Lâm Dị đã chạy xong một dọc hành lang, còn lại khoảng cách từ hành lang đến nhà vệ sinh công cộng ở tầng một. Trong lòng cậu giờ toàn tâm toàn ý cho việc giải cứu Trình Dương, cũng không rảnh mà tốn thời gian cho công đoạn này.
"Rầm" một tiếng.
Lâm Dị đẩy cửa nhà vệ sinh công cộng ra, nhìn thấy dấu vết còn sót lại trên sàn nhà, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Trên sàn nhà vệ sinh công cộng vẫn còn những mảnh hộp gói bị lũ mèo cào nát.
Cũng bởi bọn họ xem nhẹ việc mèo mở gói hàng nên họ chỉ vứt tờ giấy vào cống thoát nước, còn hộp gói thì vẫn ở trong thùng rác nhà vệ sinh.
Tờ giấy được niêm phong trong gói hàng, thành trong của hộp gói theo đó cũng dính mùi.
Mèo vẫn có thể lần theo mùi để tìm được hộp gói mà bọn họ ném ở nhà vệ sinh công cộng, sau đó ngửi thấy mùi của Trình Dương trong gói, rồi tiện đà ban đêm dẫn đường cho thứ đó tới.
Lâm Dị cúi người nhặt những mảnh vụn của gói hàng trên mặt đất lên.
Giống với những mảnh gói hàng của Hạ Huy mà cậu nhặt được, bên trong có dính máu.Lâm Dị đưa mảnh vụn lên mũi ngửi thử, mùi sơn và máu trộn lẫn vào nhau.
Bây giờ cậu đã biết vì sao gói hàng lại có mùi sơn rồi, mỗi người đều có tên bằng sơn viết trên cửa phòng, mùi đặc biệt trong gói hàng chính là mùi sơn trên cửa phòng ký túc xá.
"Mong là tới kịp." Lâm Dị lẩm bẩm.
Cậu không chút do dự, nhặt hết mấy mảnh vụn của gói hàng trên mặt đất lên rồi lau vào bàn tay, cánh tay và bắp chân, lau xong cậu không vứt chúng đi mà nhét vào trong túi.
Xong xuôi, Lâm Dị ngẩng đầu nhìn mấy cái quạt hút trên tường nhà vệ sinh công cộng.
Cậu khóa cửa nhà vệ sinh công cộng, sau đó đi đến căn buồng gần chỗ có quạt hút nhất, đặt tay lên buồng, đẩy nhẹ một cái, cậu ngoài người lên trên nóc căn buồng rồi gồi xuống
Những tấm ván gỗ dùng làm vách ngăn có chất lượng không tốt, Lâm Dị có thể nghe thấy tiếng kêu cót két của những tấm ván vào lúc cậu ngồi lên đó.
Cậu ngả người ra sau để cánh tay có thể tựa qua lại trên một tấm ván khác, mục đích là để chia sẻ trọng lượng, giúp cậu không đến mức bị ngã xuống.
Làm xong điều này, Lâm Dị nhìn vị trí của quạt hút, tập trung sức lực một lúc rồi đá nó qua.
Loảng xoảng, loảng xoảng.
Tất cả cơ sở vật chất ở đây đều rất cũ, những chiếc quạt hút này không chịu nổi một cước của Lâm Dị, sau khi bị Lâm Dị đá, cậu lập tức tuyên cáo tan học, nhảy ra khỏi nhà vệ sinh công cộng.
Chiếc quạt hút bị cậu đá văng ra xa, Lâm Dị nhìn về phía cửa sổ còn lại.
Cậu tính leo từ nhà vệ sinh công cộng lên tầng hai, hiện tại cậu đã dính mùi của Trình Dương, nếu quay lại từ đường cũ, rất có thể cậu sẽ đụng phải thứ đó. Nếu bọn họ đụng độ trực diện, thứ đó mà có mắt thì nó sẽ trực tiếp nhận ra ngay cậu không phải Trình Dương.
Cho nên nếu Lâm Dị muốn rời khỏi nơi này, cậu chỉ cần trèo qua mấy bậu cửa sổ là đến được phòng 202, sau đó cậu sẽ để Trình Dương đi đến phòng 204. Buổi sáng, bọn họ đến xem phòng 204, cửa bị khóa, hơn nữa cả ngày nay bọn họ ở trong ký túc xá, Lâm Dị phát hiện dì trong phòng bưu điện không giống với lão quản lý chung cư Thế giới Quy tắc 7-7, dì ở phòng bưu điện không có trách nhiệm giúp học sinh dọn dẹp ký túc xá.
Nói cách khác, thi thể của Hạ Huy vẫn còn trong phòng 204.
Thời tiết trong Thế giới Quy tắc 8-4 đang là giữa hè, giữa hè, các mô mềm của thi thể hóa lỏng rồi biến mất, còn lại xương cốt, quá trình này chỉ mất khoảng một tháng. Vào mùa hè, khoảng 12 giờ sau khi chết bụng sẽ bị bành trướng, khoảng một ngày sau khi chết mạng lưới mạch máu thối rữa sẽ xuất hiện, nghĩa là tóc sẽ rụng và trên cơ thể sẽ xuất hiện mụn nước.
Đêm qua Hạ Huy đã chết, trải qua một ngày lên men, thi thể chắc chắn đã xuất hiện dấu hiệu bị phân hủy.
Trường trung học Báo Hương là một trường trung học ở thị trấn, ruồi muỗi nhiều hơn ở thành phố, nếu tình huống thi thể của Hạ Huy bị ruồi phá hư thì thời gian thối rữa sẽ rút ngắn, chưa kể thi thể đã bị phân mảnh, diện tích bị phân hủy nhỏ, thời gian phân huỷ sẽ chỉ nhanh hơn.
Mèo có khứu giác rất tốt nhưng chúng không thể ngửi được những mùi quá kích thích.
Mùi hôi thối trên thi thể Hạ Huy có thể che đậy mùi của Trình Dương.
Nghĩ tới đây, Lâm Dị cũng không ở lại nhà vệ sinh công cộng quá lâu, cậu đưa chân qua cửa sổ trước, như vậy để có thể dễ dàng tiếp đất hơn, sau khi đưa chân ra, cậu duy trì tư thế ngửa mặt, chuẩn bị cho cả người chui ra khỏi cửa sổ.
Nhưng mới chui được một nửa, nhà vệ sinh công cộng bỗng truyền đến tiếng cào cửa.
Còn có âm thanh "xuy xuy" mà hai ngày nay đều nghe thấy.
Có con mèo ngửi thấy mùi tới đây.
Điều khiến Lâm Dị phải tăng tốc thoát ra là——
Lộc cộc.
Lộc cộc.
Lộc cộc.
Thứ đó tới rồi.
Nghe âm thanh, dường như là đi theo sự chỉ dẫn của đám mèo tới nhà vệ sinh công cộng.
Lúc Lâm Dị còn thừa cái đầu chưa chui ra trong nhà vệ sinh công cộng, cậu nghe thấy tiếng tay nắm cửa bị ấn xuống, may mà cậu đã khoá cửa trước đó.
Thứ ở ngoài cửa đã nhận ra cửa bị khoá, bắt đầu gõ cửa.
"Cộc cộc cộc"
"Cộc cộc cộc"
Gõ vài lần, âm thanh dừng lại.
Nhà vệ sinh công cộng rơi vào sự yên tĩnh quỷ dị.
Lâm Dị biết việc này là cố ý, chính là kiểu tạo ra ảo giác rời đi, chờ Lâm Dị buông lỏng cảnh giác mới xông vào. Cậu tăng tốc, trượt một cái là ra khỏi nhà vệ sinh công cộng, chuồn ra ngoài xong, còn chưa kịp thở, cậu bám chặt vào bệ cửa sổ nhanh chóng leo từ tầng một lên tầng hai.
Phía trên nhà vệ sinh công cộng là phòng 205, Lâm Dị leo lên.
Tằng Nam Nam ở phòng 205 nghe thấy tiếng động, nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nhìn thấy Lâm Dị thì kinh ngạc, nghĩ đến việc Lâm Dị và Trình Dương đã từng giúp mình, mặc dù cô không biết hiện tại đang xảy ra chuyện gì, nhưng cô có thể đoán được, Lâm Dị xuất hiện ở đây vào ban đêm, hẳn là đã xảy ra chuyện gì rồi.
Tằng Nam Nam muốn mở cửa sổ cho Lâm Dị vào.
Lâm Dị nhìn ra ý đồ của Tằng Nam Nam, lập tức lắc đầu.
Hiện tại cậu đang dính mùi của Trình Dương, Lâm Dị không dám chắc liệu thứ đó sẽ giết người chỉ dựa vào mùi hương hay không. Nếu Tằng Nam Nam mở cửa sổ, mùi hương có thể truyền sang Tằng Nam Nam.
Tằng Nam Nam dừng lại, vừa lo lắng vừa sợ hãi nhìn cậu.
Lâm Dị cũng chẳng có thời gian để giải thích cho câu, chân cậu phải đặt ngang trên bậu cửa sổ, người cũng phải nằm ngang mới đi trên bậu cửa sổ.
Cậu cẩn thận bước đến phòng 202, lúc này đi chậm hơn cũng không sao, dù sao thứ đó vẫn còn ở nhà vệ sinh công cộng, giờ cậu chỉ cần đảm bảo mình không bị rơi, nếu không sẽ chỉ càng thêm lãng phí thời gian mà thôi.
Từ phòng 205 đến phòng 202, ở giữa còn có phòng 204 và phòng 203.
Lâm Dị di chuyển chậm rãi, khi đến phòng 204, cậu quay đầu nhìn vào bên trong, xác nhận phương pháp dùng xác thối rữa để che đậy mùi hương mà cậu dự tính có thể thực thi được.
Liếc mắt một cái, trong lòng Lâm Dị bỗng nhiên ngưng tụ.
Thậm chí cậu còn phải dừng lại để xoa dịu trái tim đang kịch liệt nhảy nhót trong lồng ngực.
Nhưng không dám trì hoãn quá lâu, Lâm Dị thu ánh mắt lại, tiếp tục đi đến phòng 202, đi ngang qua phòng 203.
Lúc rời khỏi phòng 203, cậu không đóng cửa lại. Qua ánh sáng ở hành lang, cậu nhìn thấy những con mèo đen đó thỉnh thoảng nhảy qua.
Cậu tiếp tục đi đến phòng 202. Lúc đến nơi, Lâm Dị dùng một tay gõ cửa sổ để thu hút sự chú ý của Trình Dương, tay còn lại đẩy cửa sổ mở ra.
"Trình Dương." Lâm Dị biết cho dù Trình Dương có nghe thấy tiếng gõ cửa sổ thì cũng chẳng có dũng khí để nhìn xung quanh đâu, vì vậy cậu liền nhẹ giọng hét lên, điều này sẽ tiết kiệm thời gian khi đổi phòng, tránh việc sau khi vào phòng cậu còn phải dời bàn ghế ở mép giường đi để gọi Trình Dương dưới gầm giường ra.
Nghe thấy giọng của Lâm Dị, Trình Dương ngẩng đầu nhìn cậu.
Trước đó hai người đã thống nhất nếu có chuyện gì thì sẽ đổi phòng
Trong đầu Trình Dương không ngừng niệm.
Toang rồi, toang rồi.
Đến cả Lâm Dị cũng không chịu nổi nữa rồi.
Nhưng dù sợ hãi là thế nhưng cậu ta vẫn đẩy bàn ra, từ dưới gầm giường đứng dậy, đi đến bên cửa sổ.
Khoảnh khắc Trình Dương đến gần cửa sổ, Lâm Dị mở cửa sổ ra.
Cậu nhảy vào phòng 202, nói nhanh như gió: "Lập tức tới phòng 204."
Sợ Trình Dương nhầm lẫn số phòng, Lâm Dị lại nói thêm: "Phòng của Hạ Huy."
Tuy không biết vì sao Lâm Dị lại để mình đi tới phòng của Hạ Huy, nhưng tình thế căng thẳng không cho phép cậu ta hỏi rõ ràng, cũng không cho cậu ta phản ứng Hạ Huy tử vong vẫn ở trong phòng 204.
Trình Dương chỉ "dạ" một tiếng, quay người đi ra ngoài cửa sổ.
Lâm Dị ở phía sau đỡ cậu ta, giúp Trình Dương rời khỏi đây nhanh hơn.
Sau khi Trình Dương đi ra ngoài, Lâm Dị đang định đóng cửa sổ lại.
Cậu lo lắng thứ đó và đám mèo đen đã phá cửa nhà vệ sinh công cộng, nếu cậu có thể trốn thoát từ cửa sổ, cho dù thứ đó không thể thì đám mèo chắc chắn có thể, thậm chí còn có thể nhanh hơn cả cậu.
Nhìn thấy Lâm Dị muốn ở lại phòng 202, Trình Dương một tay giữ cửa sổ: "Anh muốn ở lại đây á?"
"Ừ, giờ đừng hỏi nhiều nữa, tôi biết bản thân đang làm gì." Lâm Dị bảo Trình Dương nhanh chóng rời đi, Trình Dương không dám hỏi thêm nữa mà đi đến phòng 204, cậu ta tin tưởng Lâm Dị, nếu Lâm Dị đã nói như vậy, nhất định là cậu có biện pháp gì đó.
Sau khi nhìn Trình Dương biến mất khỏi cửa sổ phòng 202, Lâm Dị dừng lại đóng cửa sổ lại, sau đó lại mở cửa sổ ra, nhoài người ra ngoài nói với Trình Dương: "Sau khi đến phòng 204, anh phải khóa cửa sổ lại ngay. Nhớ kỹ, dù có nhìn thấy hay nghe thấy gì phòng 204, tuyệt đối không được phát ra tiếng động."