Hai người thảo luận biện pháp một hồi, bởi không rõ Nhậm Lê đã nhận ra bọn họ phát hiện anh là quái vật 8-4 hay chưa, cho nên hai người không dám đứng ở tường vây của trường học lâu quá.
Lúc Lâm Dị và Trình Dương quay trở lại cổng Trường Trung học Báo Hương thì mới phát hiện cổng đã được mở.
Ngoài hai người họ, ở cổng không còn ai khác, nhưng nếu đánh mắt về phía Trường Trung học Báo Hương thì vẫn có thể thấy bóng dáng của một người tham gia.
"Bọn họ hẳn là vào trước rồi." Lâm Dị nói.
Cổng trường đã mở, báo hiệu Thế giới Quy tắc 8-4 đã bắt đầu, Trình Dương rùng mình: "Anh Lâm Dị, vậy chúng ta..."
"Vào thôi."
Hai người bước vào Trường Trung học Báo Hương, vừa đi qua chốt bảo vệ, người gác cổng bỗng từ đâu ló đầu ra, hung ác nói: "Muộn rồi mà không mau đi nhanh lên!"
Lâm Dị và Trình Dương bị mắng mỏ, nhanh chóng bước chân về phía khuôn viên trường.
Tòa dạy học ở ngay trước mặt họ, giống như một vật chắn đường, chỉ có một lối đi ở giữa, đứng từ vị trí này có thể nhìn thấy toàn khuôn viên của Trường Trung học Báo Hương.
Có một con đường nối một đầu của tòa dạy học và một tòa nhà khác ở đầu kia, thoạt nhìn trông giống ký túc xá.
Một tòa dạy học, một lối đi và một toà ký túc xá, đây là toàn bộ khuôn viên của trường Trung học Báo Hương, nhưng không hiểu vì lý do gì, Lâm Dị luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, như thể là thiếu mất một thứ gì đó.
"Những người khác đâu?" Trình Dương liếc đông ngó tây.
"Chắc ở khu dạy học rồi." Lâm Dị nói.
Trước khi bọn họ tiến vào trong, có nhìn thấy bóng hình của một người tham gia, sau đó bọn họ mới theo người này tiến vào trong trường. Ở con đường nối tòa dạy học và ký túc xá không có ai, vậy thì chắc chắn người này ở trong toà dạy học.
Trường Trung học Báo Hương là một trường trung học ở thị trấn, cơ sở vật chất ở khu dạy học trường đương nhiên không bằng với các trường học trong thành phố.
Nhìn từ cửa sổ hướng ra ngoài, tòa dạy học có ba tầng, mỗi tầng chỉ có sáu phòng học.
Số lượng phòng học không nhiều nên không mất nhiều thời gian để hội hợp với cả bọn.
Lâm Dị và Trình Dương định tìm từng phòng một, có điều họ phát hiện rất nhiều phòng học có thể nghe thấy giọng nói của giáo viên vọng ra nhưng lại không thể mở cửa.
Cho đến khi họ đi tới phòng học đầu tiên ở tầng hai, tấm biển bên ngoài phòng học ghi: Lớp 2-1.
Chỉ có cửa giáo viên của lớp 2-1 là mở, Lâm Dị dựa sát vách tường lén nhìn bên trong, quả nhiên những người khác đều ở đây.
Ngoại trừ người tham gia, trong lớp còn rất nhiều học sinh đang ngồi, ngoài ra còn có một người đứng trên bục giảng lớp 2-1.
Là một nữ giáo viên ăn mặc giản dị.
Cô không ngừng đếm số người: "Một, hai, ba, bốn,... hai mươi ba."
Lẩm bẩm: "Còn mấy người nữa mà."
Lâm Dị đoán hẳn là đang nói bản thân cậu và Trình Dương, hiện tại đã tìm được cả nhóm, Lâm Dị cũng không thèm lén lút nữa, cậu hét lớn: "Thưa cô."
Nữ giáo viên bị cậu thu hút sự chú ý: "Mau vào đi."
Nhìn thấy Lâm Dị bước vào phòng học, Trình Dương cũng hô "thưa cô" rồi đi theo Lâm Dị vào trong phòng.Vừa rồi Lâm Dị nhìn vào phòng học thăm dò, cậu thấy ở hàng cuối cùng vẫn còn trống một chỗ.
Lâm Dị ngồi vào chỗ trống, Trình Dương ngồi xuống bên cạnh cậu.
Nữ giáo viên lại bắt đầu đếm số đầu học sinh: "Một, hai, ba, bốn...hai mươi ba, hai mươi bốn, hai mươi lăm..."
"Chậc" một tiếng, nữ giáo viên lại lẩm bẩm: "Sao lại thiếu một người?"
Nghe vậy, Lâm Dị ngẩng đầu lên, phát hiện sau khi cậu cùng Trình Dương ngồi xuống, trong phòng học vẫn còn một chỗ trống.
Nữ giáo viên dường như không để ý phòng học chỉ còn một chỗ trống, cũng không biết cách yêu cầu mọi người đếm để tiết kiệm công sức.
Mỗi lần đếm, cô đều lẩm bẩm: "Sao lại thiếu một người?"
Giọng điệu lần nào cũng giống hệt nhau.
Hành động lặp đi lặp lại kỳ lạ của nữ giáo viên khiến sắc mặt của những người tham gia tái nhợt.
Lâm Dị tận dụng thời điểm này để bắt đầu nhận diện mọi người.
Trước khi bước vào Thế giới Quy tắc 8-4, Vương Phi Hàng có đưa cho cậu danh sách và thông tin của những sinh viên tiến vào Thế giới Quy tắc 8-4.
Tổng cộng có mười hai người.
Tám nam bốn nữ.
Trong tám nam sinh, có bốn tân sinh viên, bao gồm Trình Dương và Lâm Dị; ba sinh viên năm thứ hai, bao gồm Nhậm Lê; một sinh viên năm ba, không có sinh viên năm bốn nào.
Trong bốn nữ sinh, có một sinh viên năm nhất, ba sinh viên năm hai, không có sinh viên năm ba năm bốn.
Trình Dương nhỏ giọng nói với Lâm Dị: "Anh Lâm Dị, tôi biết tên kia."
Trình Dương chỉ vào một nam sinh ngồi bên trái phía trước họ.
Lâm Dị hỏi: "Hạ Huy?"
Hạ Huy là sinh viên năm ba duy nhất có mặt ở đây.
"Tôi chẳng biết anh ta tên gì." Trình Dương nói: "Nhưng lần trước tôi được chị Âu Oánh gọi đi họp, tôi suýt cãi nhau với tên này đấy, thái độ siêu tệ luôn."
Lâm Dị nghe Trình Dương nói như vậy, ngẩng đầu nhìn bóng lưng Hạ Huy.
Lâm Dị tìm được một cuốn sổ trong ngăn kéo, căn cứ vào vị trí chỗ ngồi và viết họ tên của những người tham gia, sau đó đưa cho Trình Dương, yêu cầu Trình Dương ghi nhớ, tránh việc sau này nếu có chuyện gì xảy ra, Trình Dương chỉ có thể miêu tả "nam sinh kia", "nữ sinh kia".
Trình Dương cầm lấy cuốn sổ, bắt đầu ghi nhớ.
Cùng lúc đó, nữ giáo viên vẫn đang đếm số người, Lâm Dị nhìn Nhậm Lê, Nhậm Lê ngồi ở bên cửa sổ, phòng học bố trí chỗ ngồi là 1:2:2:1.
Chỗ ngồi cạnh cửa sổ và sát vách tường đều là chỗ ngồi riêng biệt, không có bạn cùng bàn.
Thành thật mà nói, Lâm Dị không ngờ lại phát hiện ra quái vật 8-4 sớm như vậy.
Cũng có thể coi đây là chó ngáp phải ruồi, nhưng lại chẳng phải chuyện gì tốt cho cam.
Có thứ cậu vẫn chưa nói với Trình Dương, tại cậu lo sẽ hù dọa Trình Dương. Khả năng cao là khi Nhậm Lê nhắm vào cậu thì anh cũng sẽ nhắm vào Trình Dương, bởi trong trí nhớ của Nhậm Lê, anh mới biết cậu và Trình Dương rất thân thiết, nhưng lại không biết Trình Dương kỳ thực là tân binh (cùi bắp). Lần tiến vào này, Trình Dương theo Lâm Dị là nước nổi bèo trôi, gà chó cũng được lên trời.
Nếu một mình cậu bị nhắm thôi thì không sao, Lâm Dị chỉ cần bảo vệ chính mình là được. Nhưng việc Trình Dương bị nhắm đến khiến mọi việc trở nên khó khăn hơn một chút, cậu phải tập trung chăm sóc Trình Dương nữa.
Có điều Lâm Dị tự an ủi chính mình, Trình Dương có tiến bộ rõ rệt, ít nhất sau khi phát hiện Nhậm Lê là quái vật 8-4 đã không ngất xỉu, hơn nữa còn rất phối hợp với cậu.
Coi như là vì để nếm thử bánh kếp nhân cua, cậu phải đảm bảo cả hai đều sống sót thoát khỏi đây.
Vậy thì nhiệm vụ tìm tuyến chính có vẻ càng thêm gấp gáp, Lâm Dị chuyển sự chú ý sang nữ giáo viên trên bục giảng.
Nữ giáo viên vẫn đang đếm số người, đếm đi đếm lại không biết mệt, không biết đếm đến bao nhiêu lần, cuối cùng cô cũng dừng lại.
Ánh sáng trong phòng học tối sầm lại, Lâm Dị nhìn ra ngoài cửa sổ.
Sắc trời dần sẩm tối.
"Tan học." Nữ giáo viên nói: "Học sinh cuối cùng ra khỏi lớp phải khóa cửa lại."
Nói xong, cô rời khỏi lớp trước cả học sinh.
Trình Dương nói: "Cái... cái việc lên lớp này cũng nhẹ nhàng nhỉ."
Lâm Dị không trả lời Trình Dương, sau khi các NPC học sinh khác rời khỏi phòng học, cậu nhanh chóng đứng dậy, quay sang phía Nhậm Lê hét: "Anh Nhậm Lê."
Nhậm Lê nhìn về phía cậu.
Lâm Dị hỏi: "Bây giờ chúng ta phải làm gì ạ?"
Cậu cố tình hỏi vậy, quả nhiên, những người tham gia khác mặt mày đang mờ mịt hoảng sợ cũng theo Lâm Dị nhìn về phía Nhậm Lê.
Lâm Dị học được chiêu này từ Tần Châu, bởi thân phận của Tần Châu là chủ tịch hội sinh viên nên tất cả giáo viên và sinh viên trong trường đều biết đến Tần Châu, mỗi lần bước vào Thế giới Quy tắc, ánh mắt mọi người đều hướng về hắn, ai nấy cũng coi hắn như cọng rơm cứu mạng.
Càng có nhiều ánh mắt để ý, mỗi lời nói cử chỉ càng phải cẩn thận hơn, đây chính là nguyên nhân chủ yếu khiến mỗi lần bước vào Thế giới Quy tắc Tần Châu đều trở nên trầm mặc.
Hiện tại Lâm Dị dùng chiêu này lên người Nhậm Lê, cậu cố ý dẫn dắt những người tham gia khác, để Nhậm Lê tạm thời trở thành trụ cột của mọi người, như vậy thì sẽ khiến Nhậm Lê muốn tấn công cậu và Trình Dương thì cũng phải suy nghĩ kỹ.
Nhậm Lê nói: "Rời khỏi đây trước đã."
Lâm Dị vừa hỏi vừa lặng lẽ đến gần Trình Dương, ra hiệu cho Trình Dương đi với mình: "Rời khỏi lớp á? Vậy chúng ta phải đi đâu?"
Quả thật Trình Dương đã tiến bộ hơn hẳn, cậu ta phản ứng lại, bản thân Trình Dương cũng cảm thấy không thể tin được, cậu ta cũng theo Lâm Dị hỏi lại Nhậm Lê: "Anh Nhậm Lê, bên ngoài có an toàn không?"
Nhậm Lê bị Lâm Dị và Trình Dương hỏi đến sốt hết cả ruột: "Không nghe thấy cô ta bảo sẽ khoá cửa à?"
Nói xong, Nhậm Lê dẫn đầu rời khỏi phòng học.
Lâm Dị và Trình Dương vội vàng đi theo, Lâm Dị hô lớn: "Anh Nhậm Lê, đợi em với."
Thấy vậy, những người tham gia khác cũng đuổi theo.
Nhậm Lê dẫn đầu cả nhóm đi trên con đường, đường không dài lắm, nếu bước nhanh thì nhiều nhất là đi bộ khoảng bốn năm phút là xong, bọn họ đã đến ký túc xá của trường Trung học Báo Hương.
Lâm Dị ngẩng đầu nhìn tòa ký túc xá, bề ngoài so với ký túc xá trong Thế giới Quy tắc 7-7 thì tốt hơn, nhưng chỉ tốt hơn có một chút.
Bước vào trong ký túc xá cũng không khác mấy những ký túc xá thông thường, ngoài cửa ký túc xá còn có phòng trực, nhưng ở đây lại không gọi là phòng trực, bảng tên đóng đinh trên cửa phòng trực viết: Phòng bưu điện
Ngoài ra còn có một dãy tủ nhỏ màu xanh đặt sát ở vách tường của sảnh ký túc xá.
Mỗi tủ được đánh số bằng sơn màu vàng:
101/102/103/104/105
201/202/203/204/205
301/302......
Trình Dương vừa nhìn thấy chiếc tủ lập tức run người: "Anh Lâm Dị, đây là... tủ chuyển phát nhanh hả."
Những người khác nghe được lời nói Trình Dương, trên mặt ít nhiều đều có chút hoảng sợ, sau đó liền tránh xa tủ chuyển phát nhanh.
Lâm Dị nhìn nội quy, sau đó hỏi Nhậm Lê bây giờ phải làm gì.
Nhậm Lê không trả lời, dù sao nếu nói quá nhiều thì quái vật 8-4 sẽ tự huỷ hoạt thiết lập nhân vật Nhậm Lê mất.
Nhậm Lê đi tới phòng bưu điện gõ cửa hai cái, sau khi gõ cửa xong, cửa phòng bưu điện được đẩy ra từ bên trong.
Bên trong là một bác gái khoảng 40 tuổi, trên tay cầm bát mì vừa ăn vừa nói: "Tan học rồi à."
Nói xong câu đó cũng chẳng còn gì để nói nữa, không giống với lão quản lý trong Thế giới Quy tắc 7-7 phải sắp xếp chỗ ở cho mọi người.
Có lẽ cũng giống với lớp 2-1, Thế giới Quy tắc đã trực tiếp xếp lớp cho họ, hẳn là ký túc xá cũng vậy.
Lâm Dị nói với Trình Dương: "Lên xem trước."
Cậu không thể để Nhậm Lê dẫn đầu mãi được, cậu sợ sẽ chọc giận Nhậm Lê.
Sau khi vào ký túc xá, đúng như Lâm Dị suy đoán, phòng của người tham gia đã được sắp xếp xong xuôi.
Ngoài số phòng được viết bằng sơn màu vàng, trên phòng còn có tên của học sinh được viết bằng sơn đỏ.
Trình Dương nhìn tên viết trên cửa, màu sơn đỏ dị cực kỳ dễ thấy, khiến người ta có cảm giác rất khó chịu.
Cậu ta suy nghĩ một chút: "Bảo sao lúc nợ trả tiền thường được bôi màu đỏ."
Số phòng của Lâm Dị là 202, Trình Dương ở cạnh cậu, số phòng cậu ta là 203.
Chìa được cắm trên ổ khoá cửa.
Lâm Dị nhìn chằm chằm vào dãy số phòng, sau đó đưa mắt nhìn xuống cái tên được sơn đỏ.
Rồi cậu cúi đầu nhìn chiếc chìa khóa đang cắm trên ổ.
Trình Dương ở bên cạnh đang muốn vươn tay vặn chìa khóa mở cửa, Lâm Dị đột nhiên nói: "Đợi đã."